Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cái gì cần nói cũng đã nói xong, cái gì cần hỏi cũng đã giải thích rõ ràng, Thẩm
Loan rời đi trước.
Cô vừa xuống lầu, những người mặc đồ đen nấp trong bóng tối để bảo vệ cô
nhìn thấy thì lập tức hành động, mỗi người tìm chỗ ẩn nấp, cảnh giác nhìn xung
quanh đề phòng mọi nguy hiểm.
Nhóm người này do Quyền Hãn Đình đích thân lựa chọn, còn được huấn luyện
bài bản hơn so với nhóm do Sở Ngộ Giang bố trí trước đó.
Mặc dù ở rất xa, Thẩm Loan vẫn có thể cảm giác được bầu không khí căng
thẳng.
Quyền Hãn Đình chưa bao giờ hành động không có mục đích, nếu anh đã cử
một nhóm vệ sĩ năng lực cực cao, chắc chắn anh đã cân nhắc trước sau xem có
cần thiết không.
Thẩm Loan mơ hồ đoán được một chút nhưng cô không hỏi.
Ngồi vào xe, dọc đường xe phóng nhanh, nếu để ý thì không khó phát hiện có
hai chiếc xe phía sau luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Về tới biệt thự Đông Li cũng đã bốn giờ chiều.
Vào giữa mùa hè, ngày dài đêm ngắn, còn cách một lúc nữa mặt trời mới lặn,
Thẩm Loan suy nghĩ một chút, lên lầu thay quần áo, đi thẳng đến sân tập bắn
dưới tầng ngầm.
Suốt thời gian Quyền Hãn Đình vắng mặt cô luyện tập rất ít, nhân dịp này tìm
chút cảm xúc.
Sân tập bắn rộng rãi trống trải chỉ có vài tiếng vang, Thẩm Loan bình tĩnh tháo
nút bịt tai, dùng điều khiển từ xa chuyển bia ngắm lại gần để xem vòng - tổng
cộng có năm phát, hai phát vòng mười, ba phát vòng chín.
Nhìn thì có vẻ ổn nhưng so với trước kia thì trình độ lại thụt lùi.
Thẩm Loan mím môi, tiếp tục nạp đạn, bắn!
Không biết qua bao lâu, vào lúc sức giật phát ra khiến cổ tay cô đau đớn, trong
xương cốt cũng ẩn ẩn đau.
Mặt cô không cảm xúc nhìn bia ngắm- rất tốt, tất cả đều trúng hồng tâm!
Lúc này cô mới ném súng trong tay, dùng tay khác tháo bịt tai.
Đột nhiên cô dừng động tác, như phát hiện cái gì, đột ngột quay đầu lại, ở giữa
cầu thang là người đàn ông thân hình cao lớn, nhưng vẻ mặt lại... lạnh đến cực
điểm.
Thẩm Loan mấp máy môi, không thể phát ra âm thanh.
Chủ yếu là không biết phải nói gì...
Tại sao anh lại ở đây?
Đây là chỗ của anh, tại sao anh lại không thể ở đây? Đồ ngốc!
Thật là trùng hợp, anh cũng tới đây luyện ngắm bia?
Giả tạo!
Cuối cùng cái gì cô cũng không nói, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông không rõ, biểu cảm trên mặt cũng không
phân biệt được, tóm lại là rất phức tạp.
Cuối cùng những cảm xúc phức tạp đó đều biến thành một tiếng thở dài khe
khẽ: "Em..."
Bất đắc dĩ và đau lòng đều gói gọn trong đó.
Quyền Hãn Đình bước tới, lau mồ hôi trên tai của cô, hai mắt nhìn thẳng vào
mắt cô: "Nếu vẫn chưa trúng hết hồng tâm có phải em vẫn sẽ tiếp tục luyện tập
không?"
Thẩm Loan dừng lại, gật nhẹ đầu dưới ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông.
Cô vốn định bắn trúng hết hồng tâm mới ngừng.
"Em không bị ngốc chứ?"
Thẩm Loan cau mày: "Thế giới này chỉ có mình anh thông minh, được chưa?"
Nói xong xoay người rời đi.
Giây tiếp theo, bị cánh tay dài của người đàn ông chặn lại kéo về: "Nói thì nói,
tức giận cái gì?"
Khóe miệng Thẩm Loan giật giật, gỡ cánh tay vòng qua eo mình, nhưng dù cô
cố gắng thế nào đi nữa cũng đều vô ích.
Cuối cùng cô cũng lười để ý, an tĩnh lại coi như ngoan ngoãn.
Thứ nhất, tránh cũng tránh không thoát, mặc kệ anh, dù sao cũng không phải là
chưa ôm qua.
Thứ hai, Thẩm Loan thực sự rất mệt, lười so đo, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, thấy Quyền Hãn Đình nắm tay phải của cô rồi
bao lấy lòng bàn tay, một luồng nhiệt lượng đều đặn truyền đến khiến đôi tay
hơi lạnh vì mồ hôi của cô lập tức ấm lên.
Trong lòng cũng ấm áp lên theo.
"Liều mạng như vậy làm gì? Cũng không phải bắt em ra chiến trường." Quyền
Hãn Đình vừa nói vừa xoa bóp cổ tay cho cô, xoa tới gan bàn tay thì dùng thêm
lực.
"Hrrr..." Thẩm Loan hít một hơi khí lạnh: "Nhẹ thôi."
Lông mày của người đàn ông lập tức nhíu chặt, nếu không phải vô cùng đau
đớn, dựa vào tính tình của Thẩm Loan cô sẽ không kêu ra.
"Em đáng bị như vậy!" Nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu hung tợn như sói săn
mồi.
Tuy nói như thế, nhưng lực trên tay lại nhẹ đi rất nhiều.
Thẩm Loan thầm mắng: Khẩu thị tâm phi.
Tất nhiên, cô cũng không nói toạc ra, sợ là sẽ làm ai kia nóng nảy rồi ngang
ngược với cô.
Cứ như vậy, một người cẩn thận xoa bóp, một người vui vẻ tận hưởng, thời gian
dường như dừng lại, ấm áp lan tỏa, à... Trước tiên phải bỏ qua vẻ mặt âm trầm
buồn bực xen lẫn bất đắc dĩ của người đàn ông.
"Lần sau đừng luyện tập nặng như vậy nữa." Lúc lâu sau, Quyền Hãn Đình đột
nhiên lên tiếng.
Thẩm Loan rút tay về, quay mặt lại đối diện với anh: "Tại sao?"
"Tốt quá hóa dở, sợ em làm bản thân mình bị thương."
"Tăng cường độ từng chút, quen dần là ổn thôi." Cô trở nên ngang bướng.
Quyền Hãn Đình nhìn cô một cái thật sâu: "Loan Loan, em đây là... tự bảo vệ
chính mình sao?"
Thẩm Loan không phủ nhận, nói: " Chỗ dựa vững chắc như núi cũng có thể đổ,
dựa vào người người cũng chạy đi, rốt cuộc vẫn phải tự mình đứng lên, vào lúc
nguy nan cũng không cần dựa vào ai mới có thể sống sót khỏi cảnh khốn cùng."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình đau đớn:" Xin lỗi, anh đã không ở bên cạnh em khi
em gặp nguy hiểm... "
Hai tiếng trước, Sở Ngộ Giang đã đưa video giám sát địa điểm tổ chức tang lễ
vào ngày bị tập kích cho anh.
Quyền Hãn Đình xem mà hãi hùng khiếp vía.
Anh không thể tưởng tượng rằng nếu Thẩm Loan thực sự xảy ra chuyện, anh sẽ
làm ra hành động điên rồ gì để khiến những người đó phải trả giá.
Trong khoảnh khắc đó, anh vô cùng biết ơn Thẩm Khiêm.
Biết ơn anh ta đã dùng thân thể của mình để bảo vệ cô thật tốt, đánh đổi mạng
sống của mình để cô khỏe mạnh.
Thẩm Loan nhìn hắn, cười cười, nhẹ nhàng nói: "Anh bảo em ngốc nhưng anh
cũng có thông minh hơn tí nào đâu. Tương lai còn dài như vậy, anh có thể bảo
đảm luôn ở bên cạnh em sao? Bất luận nguy hiểm gì cũng có thể loại bỏ từng
cái?"
Quyền Hãn Đình há miệng thở dốc rồi ngậm miệng im lặng.
Bởi vì... anh thực sự không thể.
Thẩm Loan là một cá thể độc lập, không phải là trang sức trên người anh, cô
cũng sẽ không bằng lòng phụ thuộc vào anh, cô có suy nghĩ riêng và công việc
riêng của mình, không thể không ra ngoài giao lưu tiếp xúc.
Mặc dù Quyền Hãn Đình có thể phái những thuộc hạ giỏi nhất đi theo như ngày
hôm nay, nhưng nếu bên kia chuẩn bị sẵn sàng đến, không hề sợ hãi thì sao?
Bất kể sắp xếp như thế nào, sẽ luôn có rủi ro.
Nhiều trường hợp nguy hiểm bậc này cũng đủ để mất mạng!
Quyền Hãn Đình không dám đánh cược, càng không có khả năng đánh cược.
Thẩm Loan nhìn vẻ mặt anh thay đổi, có lúc nghiêm nghị, có lúc nặng nề, lòng
cũng co quắp theo, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "A Đình, em chưa bao giờ
trách anh, lúc đó anh ở bên cạnh cũng gặp nguy hiểm, thân mình còn lo chưa
xong, có thể em không giúp được gì cho anh, nhưng tuyệt đối không thể làm
vướng chân anh. "
Mạng của cô, ngoài trách nhiệm với bản thân, cũng có trách nhiệm với Quyền
Hãn Đình.
Cố chấp điên cuồng ẩn giấu trong mắt người đàn ông làm Thẩm Loan nhận thức
rằng nếu cô chết, Quyền Hãn Đình chắc sẽ điên mất!
Những gì "kẻ điên" này làm được - chỉ biết long trời lở đất, khuấy đảo đến gió
tanh mưa máu!
"Loan Loan..." Quyền Hãn Đình đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt người con gái, vừa
tự trách vừa thương tiếc: "Anh không muốn em phải vất vả."
Thẩm Loan trở tay nắm mu bàn tay anh, mặt cọ nhẹ vào lòng bàn tay người đàn
ông.
Cô nói: "Em không vất vả." Sau khi sống lại, cô không tin ông trời để cô trải
qua kiếp này một cách đơn giản an ổn, chắc chắn sẽ khác với kiếp trước của cô.
Quyền Hãn Đình có thể đi cùng cô trên con đường của cô, nhưng cô vẫn phải tự
mình đi từng bước.
Nếu không làm được thì làm sao nói đến chuyện sát cánh cùng anh?
Tai nạn lần này của Quyền Hãn Đình đã khiến Thẩm Loan nhận thức sâu sắc
rằng phần lớn những gì cô có được bây giờ đều đến từ sự "hào phóng" của
Quyền Hãn Đình.
Ví dụ như cô muốn điều tra một người thì có người của Quyền Hãn Đình cộng
thêm Sở Ngộ Giang đi theo, đương nhiên sẽ có được thông tin chính xác trong
thời gian ngắn nhất.
Nhưng nếu một ngày, Quyền Hãn Đình không còn "hào phóng" nữa, liệu cô có
bối rối luống cuống không biết làm sao hay không?
Giả thuyết này khiến Thẩm Loan lạnh sống lưng, cảm giác khủng hoảng trước
kia chưa bao giờ có tràn ngập trong lòng.
Cô nghĩ rằng mình có thể thử làm gì đó, ít nhất cũng phải chuẩn bị tinh thần để
khi đến ngày đó cũng không phải kinh hoảng luống cuống.
Lấy lần này làm ví dụ, nếu cô có con đường lấy tin tức của riêng mình, cô có
thể trực tiếp bỏ qua Sở Ngộ Giang để điều tra tin tức của Quyền Hãn Đình.
Có thể tra ra được hay không là một chuyện, nhưng sẽ không đến mức phải bó
tay không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận chờ đợi.
Quyền Hãn Đình không biết quyết định này của mình khiến Thẩm Loan nảy
sinh ra ý tưởng kia, mà còn suy nghĩ thấu đáo sâu sắc như vậy.
Anh cho rằng đợt tập kích vừa rồi khiến cô muốn tự bảo vệ mình, mới có thể
liều mạng theo đuổi lực lượng tuyệt đối.
Nhưng không nghĩ tới, Thẩm Loan đề phòng nguy hiểm cũng là đề phòng cho
anh!
Không phải là không thể dựa vào Quyền Hãn Đình mà là lo trước khỏi họa, khi
cần thiết có thể khống chế quyền chủ động mà thôi.
Cô không còn muốn trở thành một con ruồi không đầu, bay loạn khắp nơi; cũng
không muốn nếm lại mùi vị chờ đợi trong hoảng loạn sợ hãi.
Cho dù người khác có bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng là của người khác, có
khi có thể giúp mình, nhưng có lúc lại không thể giúp, như thế thì còn không
bằng chính bản thân mình tự có được...
Thẩm Loan hiểu rất rõ, nhưng không nói với Quyền Hãn Đình, cô chỉ nói: "Em
sẽ tự bảo vệ mình."
"Ừ."
"Còn rất sớm, cùng luyện tập chứ?"
Quyền Hãn Đình đột nhiên đen mặt nghiến răng nghiến lợi: "Muốn tay bị phế
luôn à?! Thật sự coi mình cứng như kim cương?! "
Thẩm Loan bật cười: "Anh biết cá nóc không?" Đột nhiên cô hỏi một câu.
Lục gia: "?"
"Bộ dáng tức giận của anh bây giờ thật sự có chút giống."
Sau bữa tối, Lục gia ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tay cầm máy tính
bảng, giao diện ở công cụ tìm kiếm - cá nóc tức giận trông như thế nào?
Gõ tìm kiếm, nháy mắt xuất hiện không ít tiêu đề, sau đó anh thấy được một con
cá nóc đang tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.