Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Có rất nhiều lí do khiến giá cổ phiếu của một công ty dao động trên diện rộng
trong khoảng thời gian ngắn, và chiến lược quyết định của công ty là loại
thường thấy nhất trong đó.
Ví dụ như thu mua, chia tách và tổ chức lại.
Cũng ví như hợp tác với đối tác cực mạnh, hơn nữa hai bên ký kết hợp tác quan
hệ sâu sắc
Nói tóm lại chính là liên minh lớn mạnh, hoặc là đối phương thật sự quá mạnh,
cũng có thể gọi là "Dựa lưng vào cây đại thụ".
Vì thế, Minh Đạt không tiếc sử dụng thị phần để làm mồi nhử, có thể thấy được
rất quyết tâm "Câu cá lớn".
Không thể không nói, hai thông báo này đều gãi đúng ngứa chỗ.
Một là để khống chế dư luận, ổn định lại tinh thần của nhân viên; mà một cái
khác thì tìm cách phản công trên cơ sở tự bảo vệ mình
Cho dù có hữu dụng hay không thì ít nhất cũng đã đưa ra thái độ rồi.
Thẩm Xuân Hàng đưa ra mệnh lệnh, nhân viên trên dưới công ty hoảng loạn
giống như lập tức tìm được tâm phúc, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Bộ phận dự án Minh Đạt.
"Hizzz... Sao tôi cảm thấy thủ đoạn này..."
"Giống như đã từng thấy rồi đúng không?" Đồng nghiệp bổ sung lời anh ta chưa
nói xong.
"Đúng!" Hai mắt người nọ sáng ngời: "Anh còn có nhớ nửa năm trước không,
chúng ta hợp tác phát triển hạng mục du lịch sinh thái với Hoành Huy, kết quả
bị công ty cạnh tranh ác ý đánh cắp phương án sáng tạo, ngay sau đó lại xảy ra
chuyện buôn lậu thuốc, hải quan tự mình ra tay khấu trừ hàng hóa, chưa đến hai
ngày đã gây ra ồn ào ầm ĩ đến mức toàn bộ giới kinh doanh đều chấn động!"
"Sao mà không nhớ rõ chứ? Khi đó, bộ phận dự án của chúng ta trong giai đoạn
khủng khiếp, dư luận giống như mưa tên bắn xuống từ bầu trời, báo chí, tạp chí,
tin tức radio, nơi nơi đều là tiếng trách mắng." Nói tới đây, nhịn không được
rùng mình một cái, mặc dù đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn có bóng ma.
"Mấy người không cảm thấy lần bị phạt và chuyện thuốc lậu lần trước rất giống
à?"
"Giống chỗ nào chứ? Nguyên nhân của hai chuyện khác nhau, mức nghiêm
trọng cũng không giống nhau."
"Tôi nói là cách xử lý - cùng với việc đối mặt với dư luận, lúc này tích cực ứng
phó, mà ngay cả triệu tập phóng viên để tổ chức họp báo cụ thể cũng giống
nhau như đúc."
"Chuyện này..."
Hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, có người thật cẩn thận mở miệng: "Chẳng lẽ là... chủ tịch Thẩm?"
"Chủ tịchc Thẩm" này tất nhiên không phải Thẩm Xuân Hàng, có thể làm một
đám người của bộ phận dự án này chân chính tâm phục khẩu phục cũng chỉ có...
Mọi người đều trầm mặc, cảm xúc đang tăng vọt vì buôn chuyện cũng ngay sau
đó giảm thấp xuống.
Thở dài nhẹ: "Làm việc đi, càng nói trong lòng càng không dễ chịu..."
Thực tập sinh mới tới nửa tháng trước dựng lỗ tai lên, nghe được mùi ngon,
nhưng không ngờ mới nói một nửa đột nhiên tắt ngủm, làm cho lòng cô ta ngứa
khó nhịn, nên vươn một ngón tay thật cẩn thận chọc chọc nhân viên cũ bên
cạnh: "Chị Trương..."
"Sao thế?"
"Mọi người vừa rồi nói hai việc rất giống, sau đó thì sao nữa thế? Sao lại không
nói nữa?"
"Hời... Bởi vì mọi người đều không muốn nói chuyện đau lòng."
"Hả?"
"Người sáng suốt nhìn thấy cách xử lý nguy cơ lần này thì đã biết đây là phong
cách của chủ tịch trước, em không biết nhỉ, chủ tịch đến từ bộ phận dự án của
chúng ta đấy."
"Vừa rồi anh Tiểu Mã nói... chủ tịch Thẩm đó sao? Cũng họ Thẩm ạ?"
"Đương nhiên. Minh đạt vốn chính là xí nghiệp có tính chất của gia tộc, chủ tịch
hiện tại và chủ tịch trước có quan hệ chú cháu gái."
"Cháu gái? Tổng giám đốc trước là nữ sao?!" Thực tập sinh hô lên: "Mấy loại xí
nghiệp gia tộc thế này không phải đều chỉ truyền cho nam mà không cho nữ
sao?"
Chị Trương giương cằm lên, mang theo vài phần kiêu ngạo, lại có vài phần
khinh thường: "Nói vậy không sai, nhưng ai bảo chủ tịch Thẩm của chúng tôi có
bản lĩnh chứ? Một cô gái còn làm được việc hơn ba người đàn ông, đầu năm
nay, không phải xem ai không đeo thắt lưng, mà là xem ai có quyền lực cứng,
năng lực mạnh hơn."
"Chị Trương chị Trương, vậy chị kể cho em chuyện về chủ tịchThẩm đi, lợi hại
như vậy sao?"
"Em còn chưa tin à, chị nói em mày..."
Bộ phận dự án này rõ ràng là bút tích của Thẩm Loan, những người khác chưa
chắc không nhìn thấu, ví dụ như mấy lão già hội đồng quản trị kia, và cả người
đứng sau thiết lập cục diện này...
Kinh Bình, bệnh viện nhân, phòng bệnh SVIP.
Loảng xoảng —
Cửa bị người khác phá từ bên ngoài, sức lực thô bạo kèm theo một trận gió
mạnh, đạp vào trên vách tường rồi đẩy ngược trở về.
Thẩm Tục xông tới, vẻ mặt phẫn nộ: "Có phải mày giở trò quỷ không?!"
Thẩm Phi nằm trên giường, dưới cổ lót ba cái gối dựa, đầu bị nâng lên thật sự
rất cao, mà đối diện lại có một cái bàn nhỏ, trên bàn để máy tính xách tay, trên
màn hình dừng lại lúc biểu đồ giá cổ phiếu biến động, các đường lên xuống kia
vẫn thay đổi theo thời gian thực, hiển thị hình dạng sóng dao động.
Thẩm Phi nghe vậy, không dao động gì.
Thậm chí cũng chẳng nhìn anh ta một cái.
Đương nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân không thể động đậy được, dưới
tình huống hai tay hai chân đều không thể dùng sức thì một động tác đơn giản
như nghiêng đầu đối với cô ta mà nói cũng cực kỳ khó khăn.
Cũng có thể là do không những người không quan trọng thì không cần lãng phí
sức lực.
Thẩm Tục bị dáng vẻ không sao cả này kích thích, trong mắt bắn ra ánh sáng
hung ác: "Tao mẹ nó hỏi mày đấy, có phải giá cổ phiếu Minh Đạt giảm xuống là
do mày làm không?!"
Thẩm Phi lần này nhíu mày, nhưng vẫn không nhìn anh ta, chỉ trầm giọng nhắc
nhở: "Anh, chú ý thái độ đi."
"Thái độ của tao? Thái độ gì? Tao đang nói chuyện với mày đấy, lúc này tao đã
nhịn rất nhiều rồi đấy."
"Thế à? Vậy thì đúng là làm khó anh rồi." Hời hợt như thế, làm cho người nghe
cảm thấy qua loa có lệ, cảm thấy đang kích thích lửa.
Thẩm Tục cắn răng: "Vậy thì mày đừng dùng giọng khinh thường như thế để
nói chuyện với tao, nói cho mày biết, lúc này động đến Minh Đạt thì không
khác gì chơi lửa có ngày chết cháy đâu!"
"Xùy—" Cô gái kéo khóe môi, tạo thành một độ cong cười nhạo, biểu cảm như
vậy xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta làm người khác có loại kỳ lạ và
vặn vẹo không nói nên lời.
Thẩm Phi: "Anh cũng quá để mắt đến công ty nhỏ như vậy rồi đó, huỷ hoại thì
hủy thôi, sợ gì chứ?"
"Thật sự là mày!" Hai mắt Thẩm Tục nổi lên ánh lửa, cháy đến đỏ bừng: "Điên
rồi —"
"Tôi không điên!" Thẩm Phi đột nhiên phát cuồng: "Tôi muốn chỉnh Minh Đạt
đấy, anh có thể làm gì được tôi?! Ba đã giao tất cả tài nguyên trong tay mình,
bao gồm tài chính, quan hệ đều cho tôi toàn quyền chi phối rồi. Tôi muốn làm
gì thì làm cái đó, cũng không tới lượt anh khoa tay múa chân đâu!"
Ánh mắt Thẩm Tục rụt lại, bị chọc trúng chỗ đau
Anh ta không hiểu, mình mới là con trai trưởng trong nhà, so với Thẩm Phi, anh
ta có thân thể khỏe mạnh, có năng lực nối dõi tông đường, nhưng Thẩm Xuân
Hòa lại cố tình...
Cố tình thích con nhóc này!
Từ nhỏ cũng như vậy, thứ tốt nhất đều do Thẩm Phi chọn trước, thứ dư lại mới
tới lượt anh ta; sau khi lớn lên, Thẩm Phi có thể tiếp xúc với bí mật của công ty,
có thể đề xuất suy nghĩ của mình, thậm chí gián tiếp nhúng tay vào việc làm ăn,
cô ta nói gì Thẩm Xuân Hòa cũng nghe nấy, nhưng anh ta lại bị loại khỏi việc
làm ăn, có tiếng nhưng không có miếng, không hề nắm quyền thực tế trong tay.
Dựa vào cái gì chứ?
Bây giờ Thẩm Phi điên rồi, nhưng Thẩm Xuân Hòa không ngăn cản, lại còn
muốn cùng điên với cô ta.
Nghĩ đến câu nói "ba đã giao tất cả tài nguyên trong tay mình, bao gồm tài
chính, quan hệ để cho tôi toàn quyền chi phối rồi" của Thẩm Phi, Thẩm Tục
không kiềm chế được mà ghen ghét dữ dội.
"Tao không tư cách khoa tay múa chân sao? Mày mẹ nó bây giờ đang làm tổn
hại đến sản nghiệp nhà họ Thẩm, mà lại không cho tao nói phần của tao à?"
"À... Anh, anh lỡ miệng rồi."
Thẩm Tục kinh ngạc.
Thẩm Phi: "Ba còn chưa có chết, mà anh đã nóng lòng nhớ thương sản nghiệp
của gia đình rồi, đúng là bất hiếu!"
"Mày!"
"Hôm nay Minh Đạt bắt đầu phiên giao dịch đã biến động, rồi lại ngã xuống,
không đến nửa tháng nữa sẽ hoàn toàn xong đời. Mà anh chắc chắn tôi sẽ thua
sao?"
Người đàn ông cười lạnh: "Bởi vì, mày không đấu lại Thẩm Loan."
Thua một lần, thua tiếp lần thứ hai cũng chỉ là một giây thôi.
"Lần trước mày trả giá bằng sức khỏe, còn lúc này mày định trả giá bằng cái gì
đây?"
Khuôn mặt cô gái đột nhiên trầm xuống.
Thẩm Tục cười càng ác liệt hơn, không phải chỉ có Thẩm Phi mày mới có thể
chọc đau, bóc vết sẹo của người khác đâu.
"Tôi, không, sẽ, không thua." Gằn từng chữ một, hận không thể cắn nát môi
Thẩm Tục dường như rất vừa lòng với phản ứng của cô ta, vẻ mặt tức giận dần
ổn lại, nhưng ánh mắt lại càng hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: "Cho dù mày
thật sự chỉnh cho Minh Đạt xong đời thì sao? Đối với Thẩm Loan mà nói, căn
bản chẳng hề buồn lòng. Một quyền này của mày không những không thể đánh
trúng điểm yếu của người ta, ngược lại còn uổng phí sức lực."
"Ai nói?" Cảm xúc của Thẩm Phi còn thay đổi nhanh hơn anh ta, một giây trước
còn điên cuồng, nhưng trong nháy mắt lại lúm đồng tiền như hoa.
Sau cổ Thẩm Tục đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo, sau khi Thẩm Phi liệt thì
hình như càng ngày càng ác độc...
Chỉ thấy đôi môi trắng bệch không có chút máu hơi mở ra: "Chúng ta phái
người không thể giết chết Thẩm Loan, nhưng trời xui đất khiến lại xử lý được
Thẩm Khiêm, cho dù là báo ơn hay thẹn trong lòng, thì Thẩm Loan sẽ đều bảo
vệ Minh Đạt thay anh ta."
Thẩm Tục không cho là đúng: "Chỉ sợ mày nghĩ quá nhiều rồi."
"Anh, là đầu óc anh quá đơn giản, trách không được ba lại mắng anh ngu. Nếu
không phải vì bảo vệ Minh Đạt, vậy anh cảm thấy vì sao cô ta lại đột nhiên từ
chức chủ tịch, thậm chí ngay cả cổ phần cũng bán ra, hoàn toàn tách mình khỏi
Minh Đạt?"
Không đợi Thẩm Tục trả lời, Thẩm Phi đã cười khanh khách, tiếp theo mở
miệng: "Bởi vì — cô ta sợ chúng ta sẽ bởi vì trả thù cô ta mà xuống tay với
Minh Đạt. Chỉ tiếc bị tôi nhìn thấu, thứ cô ta càng muốn bảo vệ, tôi lại càng
phải hủy diệt, càng luyến tiếc, vậy càng phải cắt lấy miếng thịt này từ trên
người cô ta!"
Thẩm Tục bừng tỉnh, đồng tử co chặt: "Hóa ra mày có ý định này!"
"Anh biết cách trực tiếp nhất để phá hủy một người không?" Thẩm Phi cũng
không cần anh ta trả lời, vẫn còn than nhẹ, âm cuối lập lờ: "Đương nhiên là phá
nát thứ cô ta để ý nhất rồi, còn phải phá nát có trước mặt cô ta."
"Loảng xoảng — rất êm tai!" Nói xong, cô ta cười rộ lên.
Tiếng cười giống như rắn độc chui vào lỗ tai người đàn ông.
Da đầu Thẩm Tục tê dại, chỉ mắng cô ta một lần rồi một lần nữa: "Kẻ điên —"
Thẩm Phi lại không thèm để ý, cô ta nói: "Điên thì điên thôi, dù sao đã sớm
điên rồi..."
Bỗng nhiên lại lẩm bẩm: "Ai biết được?"
Tiếng chuông vang lên, Thẩm Tục móc di động ra, nhấn nghe.
Đầu bên kia không biết nói gì đó, khuôn mặt người đàn ông trở nên cực kỳ quái
dị, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Phi không thể nhúc nhích trên giường bệnh,
không rõ thương hại, hay là đồng tình, cũng có thể cảm xúc khác...
"...Được, tôi biết rồi." Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Tục cũng không cất ngay
điện thoại, mà nhấn vài cái trên màn hình.
Sau đó mới giương mắt nhìn thẳng Thẩm Phi: "Mày cho rằng trên đời này chỉ
có mình mày thông minh à? Mày có thể sắp xếp thì người khác cũng có thể phá
nó, này có thể chơi xấu, người khác có thể phản kích."
Lông này Thẩm Phi nhíu lại, dự cảm về điềm xấu đột nhiên tràn ra khắp đáy
lòng: "Anh có ý gì?"
"Mở to đôi mắt của mày ra mà nhìn đi —"
Nói xong, đưa điện thoại giơ lên trước mặt Thẩm Phi.
Là chương trình phát sóng trực tiếp buổi họp báo của tập đoàn Minh Đạt!
"Xin hỏi, chuyện văn hóa Thái An và khoa học kỹ thuật Hằng Tường bị phạt, thì
Minh Đạt có nhận không?"
Màn hình chuyển hướng đến Thẩm Xuân Hàng đang đứng trước microphone
trên sân khấu: "Khoa học kỹ thuật Hằng Tường do Minh Đạt trực tiếp khống
chế, Hằng Tường bị phạt, Minh Đạt không thể thoái thác trách nhiệm. Nếu "
nhận " trong miệng anh là " nhận phạt ", vậy tất nhiên Minh Đạt sẽ nhận rồi;
nhưng nếu " nhận " trong miệng anh là " nhận thua " thì thật xin lỗi, trong từ điển
của Minh Đạt vĩnh viễn không có hai chữ này."
Rất quyết đoán, chắc chắn.
Vị phóng viên kia cũng không phải tôm chân mềm, mà nói đúng hơn, mấy
người có mặt ở đây hôm nay đều không phải đèn cạn dầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.