Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Tục tới vội vàng, "đi" an tường.
Lén lút không muốn người ta biết cũng đúng lúc tiện cho họ hành động.
Khi Sở Ngộ Giang đuổi tới hiện trường, tất cả đều đã xong xuôi.
Hiện trường đã được làm sạch, mùi máu tươi bị nước sát trùng che khuất, giống
như nơi này chỉ mới được tổng vệ sinh.
"... Anh Giang, xử lý đồ vật thế nào?" người mặc đồ cầm đầu đen tiến lên, rũ
mắt thu mi, tư thái cung kính.
Sở Ngộ Giang đảo qua túi da rắn trong góc phình to, vẻ mặt không thay đổi:
"Theo cách cũ."
Ánh mắt trầm dần, không dám trì hoãn: "Vâng!"
Bên này, có Sở Ngộ Giang giải quyết tốt hậu quả, tất cả đâu vào đấy.
Mà bên kia, Thẩm Loan rời khỏi phòng trà, trực tiếp lái xe đến nghĩa trang.
Trước khi vào cửa đã mua một bó hoa lily ở một cửa hàng buôn bán ế ẩm.
Mộ Thẩm Khiêm đứng giữa sườn núi tầm nhìn trống trải nhất, trước có hồ, sau
dựa núi, được xây dựng như một biệt thự, vô cùng phú quý.
Thẩm Loan lấy tay nhặt lá rụng, gạt ra được một ít chỗ trống, đặt bó lily dựa
vào bia.
Làm xong tất cả, cô mới lui về sau đứng yên, cách kính râm đánh giá ảnh chụp
người đàn ông.
Bởi vì đã trải qua xử lý đặc thù, ảnh chụp bọc kính dầm mưa dãi nắng cũng
không phai màu, cho nên bây giờ không khác gì lúc ban đầu.
Dưới ánh mặt trời, dáng vẻ người đàn ông nho nhã, ánh mắt dịu dàng, ý cười
nơi khóe miệng cũng nhẹ nhàng.
Không khác gì dáng vẻ khiêm khiêm quân tử hoàn mỹ trong trí nhớ.
"Gần đây thế nào? Tiền còn đủ dùng không? Dù anh có ở đâu đi chăng nữa thì
những người như anh cũng không thể chịu đựng được sự nghèo nàn hay đau
khổ đúng không?"
Đáp lại cô chỉ có ánh mặt trời chói chang.
"Từ nhỏ đã sinh ra trong phú quý, chết rồi cũng ở biệt thự, có núi vây quanh,
cảnh sắc tuyệt đẹp. Chỗ tôi chọn, vừa lòng hay không cũng vậy, an tâm ở đi,
người đến hầu hạ anh chắc đang trên đường báo danh, gọi là Thẩm Tục, cùng
họ với anh, là chó điên Kinh Bình thả ra, anh rảnh rỗi không có việc gì có thể từ
từ dạy dỗ, cho nên, nhìn thấy anh ta thì đừng kinh ngạc."
Cơn gió lặng lẽ lướt qua như vén màn cho cô gái.
"Thiên Thủy tôi đã giao cho Đàm Diệu quản lý, dựa vào sự trung thành của anh
ta với anh, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, càng chú tâm hơn tôi, nghe nói gần đây
đã nhận được một dự án lơn ở ba tỉnh phía bắc, đã bắt đầu tổ chức khảo sát thực
địa và nghiên cứu thị trường. Còn Minh Đạt..."
Thẩm Loan dừng một chút: "Không thái bình lắm, nhưng cũng không đến nỗi
không ổn. Thẩm Phi đang chơi trò mèo vờn chuột, cố ý kéo dài chiến tuyến như
đại bàng, muốn tạo áp lực tâm lí với tôi. Ban đầu, chú nhỏ có chút rối loạn,
cũng may chú ấy cũng đủ cảnh giác, cũng đủ thông minh, rất nhanh đã hiểu rõ
dụng ý của đối phương, tìm tôi hợp tác."
"Nếu là trước kia, tuyệt đối tôi sẽ không đồng ý, suy cho cùng, trên đời này
không có ai muốn nhìn thấy nhà họ Thẩm bị hủy diệt, Minh Đạt bị phá sản như
tôi. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn đồng ý, bảo vệ một Thiên Thủy, lại bảo vệ một
Minh Đạt cũng không khó."
"..."
"Tôi biết, anh muốn hỏi vì sao. Không phải lương tâm trỗi dậy, cũng không phải
nhớ tới nhà họ Thẩm đã từng đối tốt với tôi, càng thêm không phải có cảm tình
với Ming Đạt, chẳng qua vì muốn trả ơn mà thôi."
"Trả ơn cho anh."
Lá cây sàn sạt rung động, bầu trời đang sạch sẽ như tẩy không biết từ khi nào bị
mây đen bao phủ, mặt trời cũng trốn đi không lộ mặt.
Trời và đất địa phảng phất nháy mắt đen xì, biểu thị một cơn mưa to sắp đến.
Thẩm Loan lại không mảy may động đậy: "Có lẽ anh cảm thấy tôi ích kỷ, trả ơn
của anh xong là có thể không cần sống trong áy náy, không cần tự trách hối hận,
trong lòng khó yên. Tôi không phản bác, bởi vì thực sự tôi muốn như vậy. Anh
dùng mạng bảo vệ tôi, tôi cảm kích, cảm động, nhưng không thể bị nhốt trong
đó..."
Thẩm Khiêm dùng mạng vẽ một trại giam cho cô, không cần xa cầu người đàn
ông này sẽ giác ngộ linh tinh "Em hạnh phúc là được", "Yêu em nên buông
tay", bởi vì người như anh ta, lúc thương thì muốn sống, lúc ghét thì muốn chết,
kể cả tình yêu cũng mang theo cực đoan.
Anh ta muốn Thẩm Loan nhớ anh ta cả đời!
Áy náy, tự trách, tốt nhất bởi vậy sinh ra hiềm khích với Quyền Hãn Đình, kiếp
này không được bên nhau, chỉ có thể chết già!
Thẩm Loan giấu ánh mắt không rõ ràng sau lớp kính râm, chỉ có thể ẩn ẩn thấy
động tác rũ mắt, và làm mi lay động.
Môi đỏ hé mở, lẩm bẩm phun ra một câu: "... Sao anh co thể không ích kỷ cơ
chứ?"
Chữ cuối cùng phiêu tán trong gió, nhỏ không thể nghe thấy.
"Anh đã cứu tôi" Cô giương mắt nhìn về phía ảnh chụp trên bia, âm sắc lạnh
nhạt: "Cho nên, tôi không muốn dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán anh, tạm thời
coi như anh chỉ vì cứu tôi, nhưng anh đừng mơ tưởng sẽ khiến tôi ngừng tại
chỗ, dùng quãng đời sau này tế anh."
Gió lớn thổi qua khiến mái tóc dài bay lung tung.
"Sau này không có chuyện gì đặc biệt, tôi sẽ không đến nữa, anh cứ thanh thản
ổn định ở dưới chờ tôi đưa vài người đến hầu hạ anh. Tất nhiên, ngày lễ ngày tết
sẽ đốt cho anh ít tiền."
Nói xong, xoay người rời đi, không quay đầu lại nhìn thêm cái nào.
Bóng dáng quyết tuyệt.
Trên bia, ảnh chụp như cũ, người trong đó vẫn cười như cũ.
Đi đến nửa đường còn chưa ra khỏi, mưa đã rơi.
Thẩm Loan đi giày cao gót không thể chạy, rất nhanh đã bị mưa ướt.
Thật vất vả đi tới cửa, xe lại dừng cách đó khá xa, lúc này, ông chủ cửa hàng
bán hoa bên cạnh sổ ló đầu ra khỏi cửa nhỏ: "Cô gái, vào đây trốn một chút đi!"
Thẩm Loan đẩy cửa đi vào: "Cảm ơn."
Ông chủ là một ông chú trung niên, mặc áo len mỏng, chân đi dép tông, cầm
quạt hương bồ, bụng bia bự, gương mặt béo ục ịch và nụ cười giản dị.
Hình tượng lôi thôi lếch thếch không hợp với biển hoa phía sau ông ta.
Bao nhiêu là hoa nhưng màu trắng là chủ yếu, dù sao cũng mở cửa hàng ngay
trước nghĩ trang, cho nên không nhìn thấy hoa hồng, thược dược, những loài
hoa chiếm hết kiều diễm phú quý nhân gian, nhưng những đóa hoa đó lại thanh
thuần tràn đầy sức sống, nở to hết cỡ, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc tỉ mỉ.
"Cô gái, cho cô —"
Ông chủ đưa đến một cái khăn lông: "Lau nước mưa trên người, đừng thấy trời
nóng nhưng dễ bị cảm lắm đó, hơn nữa cảm nóng không dễ chịu đâu."
Nói xong, cũng mặc kệ Thẩm Loan làm gì, trực tiếp ấn vào tay cô: "Yên tâm,
vợ tôi đã giặt sạch sẽ rồi."
"... Cảm ơn."
Ông chủ xua xua tay, phe phẩy quạt hương bồ ngồi lại ghế thái sư, bên cạnh có
cửa sổ nhỏ, chính là phiến cửa lúc trước ông ta duỗi đầu ra gọi Thẩm Loan,
trước cửa sổ bày một chiếc bàn gỗ, trên đó có chum tráng men.
Giờ phút này, ông ta không coi ai ra gì dựa vào ghế, nhắm mắt lại, hừ hừ bài hát
nào đó, vui vẻ thoải mái, không tự đắc.
Thẩm Loan thu ánh mắt, cầm khăn lông lau tóc, mùi hương nước giặt quấn quít,
khăn lông trong tay mềm mại, không giống cái mới, chắc là sau khi giặt sạch đã
nhúng qua nước sôi.
Có thể thấy được vợ của ông chủ này tất nhiên là một người phụ nữa hiền tuệ
đảm đang, săn sóc chồng con.
"Ông mở cửa hàng này đã bao lâu rồi?" Thẩm Loan mở miệng nói chuyện
phiếm.
"Lau xong chỗ đó có trà nóng, muốn uống thì tự rót." Ông chủ nhắm mắt lại,
thật sự tùy ý: "Đã bao lâu... Tôi tính xem, chắc sáu bảy năm đi."
"Buôn bán thế nào?"
"Ngày thường người không nhiều lắm, có mộ mới được dựng thì sẽ khá náo
nhiệt, rồi cả thanh minh, lễ cô hồn tháng bảy, trước và sau tết cũng còn được,
thời gian còn lại được chăng hay chớ như hôm nay."
Lau xong tóc, lật khăn lại, Thẩm Loan bắt đầu lau quần áo: "Có kiếm được
không?"
Ông chủ bỗng chốc trợn mắt, cười tủm tỉm quay đầu: "Cô gái vừa nhìn đã biết
là người khôn khéo, chắc cũng buôn bán hả? Một cửa hàng nếu không kiếm
được, không phải đã đóng cửa từ sớm, tôi còn có thể kéo sáu bảy năm sao? Chỉ
là vấn đề kiếm nhiều kiếm ít thôi."
Thẩm Loan gật đầu: "Đúng vậy. Cửa hàng buôn bán từ mấy giờ đến mấy giờ?"
"Xem tình hình, xem tâm trạng."
Cô cười: "Xem ra ông chủ là người biết hưởng thụ."
"Ha ha... Không phải tôi hiểu, là vợ của tôi tốt, bà ấy thông thái hơn tôi nhiều."
"Vậy tình cảm của hai người nhất định không tồi."
Ông chủ thở dài: "Lúc còn trẻ không phải cãi cọ ầm ĩ, hai vợ chồng đa số đều là
như vậy đấy; chờ tuổi lớn một chút, mới phát hiện khi còn trẻ những chuyện
này đều không gọi là chuyện, vợ chồng với nhau còn gì không thể hiểu cho
nhau, bao dung cho nhau? Nghĩ thông suốt điều này, tất nhiên cũng không ầm ĩ
nữa."
Thẩm Loan như đang suy tư.
"Hai người mở cửa hàng này, không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Dù sao cũng là ngoài nghĩa trang."
"Cô cũng nói là ngoài nghĩa trang" Ông chủ cố tình nhấn mạnh chữ "ngoài":
"Tôi không ăn trộm không cướp giật, chỉ bán hoa, nên sợ thì phải là những phần
tử phạm tội trái pháp luật chứ? Người sống trên đời, cảnh sát còn lợi hại hơn
nhiều những thứ hư vô mờ mịt quỷ hồn đó."
"Lại nói, tôi béo tốt thế này, sức nhiều, có thể ăn có thể chạy, dương khí dày
đặc, tà ma lén lút chỉ có trốn tránh, còn dám bảo tôi sợ?" Vẻ mặt khinh thường
nhìn như đang nói — "Đừng nói giỡn với ông đây, không tồn tại."
Thẩm Loan nhấp môi cười: "Hoa lily nhà ông trông khác với mấy cửa hàng
khác."
"Tất nhiên! Tất cả số hoa trong đây đều do vợ tôi tận tay trồng lấy, không thể
thổi, phơi, cũng không thể buồn, âm, tưới nước còn phải dùng cốc đong đo định
lượng, đãi ngộ còn tốt hơn tôi."
"Vợ ngài là một người yêu hoa."
"Haizz— Phụ nữ mà, thích nào hoa nào cỏ, đặc biệt là lily, ngày thường chạm
vào cũng không cho tôi chạm. Tôi thấy cô trông hợp với thẩm mỹ của vợ tôi
nên tôi mới bán cho cô, gặp phải người không vừa mắt, tôi sẽ trực tiếp nói
không có hàng."
Thẩm Loan lơ đãng nói: "Xem ra, hai người rất thích cách sinh hoạt như bây
giờ?"
"Tất nhiên rồi!" Ông chủ ngồi dậy, hình thể ông ta lớn, thịt lại nhiều, vài lần
mới thành công, thuận tay lấy chén tráng men ừng ực ừng ực uống mấy hớp,
chợt thở dài, toát ra thích ý: "Dưỡng hoa, nuôi chó, ăn uống không lo, có vợ bên
cạnh, cơ thể khỏe mạnh, bình bình an an, lại kiếm chút tiền, còn có sinh hoạt
nào tốt hơn chứ?"
Thẩm Loan nhướng mày, đùa: "Không cầu tiền như núi, không muốn làm người
phú quý?"
"Tiền như núi thì thế nào, kết quả không phải cũng chỉ còn lại nắm đất sao?"
Ông chủ cầm quạt hương bồ, chỉ chỉ về phía nghĩa trang: "Đây là mộ của người
giàu có, mỗi mét vuông còn quý hơn đất người ở, nằm đó đều là người phú quý,
còn không phải chỉ có thể nằm, không thể nói chuyện, không thể thở, ngay cả
suy nghĩ cũng không có. Trời, tôi không giống thế, có thể chạy có thể nhảy, còn
có thể uống trà dưỡng hoa, thỉnh thoảng đi ra ngoài du lịch với vợ, sung sướng
biết bao nhiêu."
Ông ấy là người hiểu rõ hiếm thấy.
Thẩm Loan cầm khăn: "Tôi lau xong rồi, để ở đâu thì được?"
"Đưa cho tôi."
Ông chủ nhận lấy, treo lên móc, để nơi thoáng gió: "Uống trà không?"
"Không uống, cảm ơn."
Người đàn ông không miễn cưỡng, tự rót đầy cho mình, xỏ dép tông nằm lại lên
ghế, theo mỗi động tác thịt trên người cũng chuyển động theo, nhưng kỳ lạ là nó
lại không khiến người ta cảm thấy nóng nực.
Thẩm Loan: "Có giấy với bút không?"
"Bên trái tủ trước mặt, trong ngăn kéo thứ hai từ trên xuống, cô tự mình lấy."
"Cảm ơn."
Ông ta vẫy vẫy tay, lại bắt đầu ngâm nga giai điệu nhỏ không hoàn chỉnh của
mình một lần nữa rồi nhắm mắt.
Ngoài cửa tiếng mưa rơi, trong phòng lại yên tĩnh lạ thường.
Lúc sau, chỉ nghe thấy những giai điệu nhỏ ngắt quãng, Thẩm Loan cọ cọ đầu
bút vào tờ giấy, phát ra tiếng sột soạt nhẹ.
Mưa mùa hạ, một trận rồi một trận, đến rất gấp mà đi cũng vội.
Sau khi mưa tan mây tản, bầu trời trong xanh, thế giới như được gột rửa, trong
lại càng trong, vắng vẻ càng vắng vẻ, sạch sẽ trong vắt hơn bất cứ thứ gì.
Thẩm Loan đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế cao ở quầy thanh toán, tóc tai và quần
áo vì được lau kịp thời nên cũng đã khô rồi, không chút lúng túng.
Cô bước tới cửa dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông nhắm mắt ngồi trên ghế
bành, như đã ngủ say: "Cảm ơn ông đã cho tôi mượn khăn. Mưa tạnh rồi, tôi sẽ
không làm phiền ông nữa. Lễ tôi đặt dưới ly nước ở quầy thanh toán. Tạm biệt."
Nói xong, cô mở cửa bỏ đi.
Ông chủ rên rỉ hai tiếng, như mới tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, nhìn qua ô cửa sổ
nhỏ bên cạnh là có thể thấy được người phụ nữ đang đi xa.
Không biết từ khi nào, bên cạnh cô có một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen
che ô cho cô.
Hóa ra, không phải mưa tạnh rồi, cũng không phải mưa nhỏ đi, chỉ là khách đã
không còn lý do để ở lại.
"Không đơn giản mà..."
Ông ấy thở dài một tiếng, đột nhiên hơi tò mò phần "lễ" mà đối phương để lại.
Đứng dậy đi ra quầy thanh toán, chỉ thấy dưới cốc thủy tinh đè một tờ giấy, bên
trên có dòng chữ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.