Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lúc Thẩm Loan trở lại sơn trang Đông Li, trời đã hoàn toàn tạnh mưa, bầu trời
trong vắt.
Đường chân trời ánh lên màu cam hồng như ngọn lửa đang bùng cháy.
"Về rồi sao?" Lúc bước một chân vào phòng khách, Thẩm Loan đã đối diện với
hai mắt mỉm cười của người đàn ông.
Cô mỉm cười lại: "Ừm, đã trở về rồi."
"Chuyện đó vẫn thuận lợi chứ?"
"Tiến hành theo kế hoạch, không hề chệch hướng." Nói xong, đi đến bên cạnh
anh rồi ngồi xuống.
Cánh mũi Quyền Hãn Đình nhẹ chuyển động, bỗng chốc nhíu mày: "Nhìn thấy
máu sao?"
"Sao anh biết?" Thẩm Loan hơi kinh ngạc.
"Có mùi."
"?"
Chờ Thẩm Loan vào phòng tắm, lúc cởi sạch chuẩn bị tắm rửa thì mới phát hiện
nơi làn váy không biết bị bắn vào một giọt máu từ lúc nào, đã khô, biến thành
màu đỏ sậm.
"Chậc, mũi chó..."
Tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Thẩm Loan xuống lầu, nhưng
không thấy Quyền Hãn Đình trong phòng khách, cô nghĩ nghĩ, sau đó đi đến
phòng làm việc.
"... Không thể trách người của chúng ta bất cẩn, là do Diêm Tẫn quá xảo quyệt,
vậy mà lại trắng trợn trốn thoát dưới mí mắt của chúng ta!" Hồ Chí Bắc hừ lạnh,
nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Vân: "Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất."
"Cũng tốt, ít nhất bây giờ chúng ta có thể xác định người đó đang ở Ninh
Thành, chỉ cần bảo vệ tất cả mọi hướng là có thể tới bắt rùa trong hũ!"
Bằng ảnh hưởng và thế lực của Quyền Hãn Đình ở Ninh Thành thì tìm một
người là chuyện không hề khó.
Chẳng sợ lên trời xuống đất, chỉ cần anh muốn, cho dù phải đào ba thước đất,
thẳng lên tận trời cao, cũng có thể bắt được người!
"Lão Lục, cậu thấy thế nào?"
"Bắt rùa trong hũ với tiền đề là anh phải xác định đối phương là rùa, nếu lỡ như
là chó, nếu chọc nó điên lên thì sẽ nhảy tường đấy." Ánh mắt Quyền Hãn Đình
hơi tối lại.
Sau khi Hồ Chí Bắc nghe xong, như suy nghĩ gì đó.
"... Vậy theo ý của cậu là, tôi vẫn chưa thể dùng sức mạnh à?"
"Cá Mập đủ mạnh nhưng mà lệnh truy sát được đưa ra lâu như vậy rồi, nhưng
thấy hữu dụng không?"
Không có.
Ngay cả khi "Huyết Ngục" bị bao vây Diêm Tẫn cũng có thể sống rất tốt, còn
nhận lệnh của nhà họ Thẩm mà ra tay với Thẩm Loan.
"Người này không thể khinh thường."
Cốc cốc cốc—
"Em vào được không?" Là Thẩm Loan.
Quyền Hãn Đình thu lại vẻ mặt lạnh lẽo như vừa rồi: "Vào đi."
Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, giây tiếp theo đã sửng sốt, tầm mắt đảo qua Hồ Chí
Bắc và Lăng Vân: "Có phải em quấy rầy mọi ngườinói chuyện không? Xin lỗi."
Nói xong thì đang định lui ra ngoài.
"Em dâu dừng bước..." Hồ Chí Bắc đứng dậy: "Chúng tôi đã bàn bạc xong rồi,
em vào đi."
Nói xong dẫn theo Lăng Vân rời đi.
Nháy mắt, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan.
"Lại đây." Người đàn ông nặng nề mở miệng.
Thẩm Loan đi đến bên cạnh anh, giây tiếp theo đã bị bắt lấy cổ tay, ngã vào cái
ôm ấm áp của anh.
Quyền Hãn Đình ôm cô ngồi trên đùi mình, ghé sát vào ngửi hai cái: "Ừm... tắm
rửa sạch sẽ rồi, hương thơm ngào ngạt."
Cô gái không khỏi bật cười: "Thật sự cho rằng mình là chó à?"
"Vậy cũng là chỉ là Nhị Cẩu Tử của mình em."
Phì—
Cái gì thế?
Nhị Cẩu Tử?
Thẩm Loan nghẹn cười: "Anh học những lời này ở đâu thế?"
"Trên mạng."
"..."
Thẩm Loan: "Vừa rồi đang nói chuyện à?"
"Ừm."
"Có liên quan tới em sao?"
"Đúng."
"Có thể nói cho em biết cụ thể là gì không?"
"Chuyện nhỏ, không cần em phải bận tâm."
Thẩm Loan cũng không hỏi nhiều nữa.
Bên này tình nồng ý mật; đầu bên kia lại cực kỳ áp lực.
Kinh Bình, bệnh viện tư nhân, phòng bệnh VIP.
"...Cô chủ, chúng tôi thật sự đã cố hết sức rồi, nhưng đối phương không biết đã
dùng biện pháp tà môn ma đạo gì mà đã ổn định lại giá cổ phiếu. Hôm nay bắt
đầu phiên giao dịch đã tăng lại mức giá ban đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy
ra, ngày mai vẫn sẽ tiếp tục tăng."
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dùng một hơi để nói hết lời, mồ
hôi đã ướt nhẹp phía sau lưng, vải dệt căng bóng dán trên da, vừa nghẹn vừa
buồn.
Tuy rằng là mùa hè nhưngtrong phòng bệnh có bật điều hòa, nhiệt độ cũng
không cao.
Người trên giường bệnh không nhúc nhích, trên thực tế, cô ta cũng không thể
động đậy, chỉ có thể thông qua tròng mắt có còn chuyển động, để phán đoán
xem cô ta có thể nghe thấy được không.
Nhưng người đang báo cáo căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thêm một cái.
Anh ta vốn là trợ lý của Thẩm Xuân Hòa, ước chừng hai tuần trước đột nhiên
nhận được thông báo, anh ta phải làm việc cho cô chủ là Thẩm Phi.
Trước kia ở công ty anh ta chỉ mới nghe nói đến tên này thôi, nghe nói, ông chủ
cực kỳ tin tưởng và cưng chiều cô gái này, thậm chí còn cưng hơn cả con trai
Lúc ấy anh ta còn cảm thấy tò mò, nhưng không nghĩ rằng sẽ có một ngày chính
mắt mình nhìn thấy vị "cô cả" trong truyền thuyết này, còn nghe cô ta sai khiến,
làm việc cho cô ta.
Vốn tưởng rằng đứa con gái có thể được Thẩm Xuân Hòa cực kỳ cưng chiều thì
nhất định cực kỳ ưu tú, nhưng sự thật chứng minh, ưu tú thì ưu tú đấy, đặc biệt
tương đối quen thuộc với hai lĩnh vực như thị trường tài chính và quản lý công
ty, nhưng mà, tính cách cũng không hề bình thường.
Ví dụ như hiện tại —
Sau khi trầm mặc thật lâu, đột nhiên phát ra một tiếng mắng lạnh lẽo, xen lẫn
chút khinh thường: "Đồ vô dụng! Một đám đều là đồ vô dụng!"
Người đàn ông một câu cũng không dám phản bác, chỉ rũ đầu xuống mức thấp
nhấp, dáng vẻ cung kính.
"Trước khi thông báo xử phạt được ủy ban điều tiết chứng khoán đưa ra, tôi
dùng tiền để cho các người ở phía sau hạ thấp nó, cuối cùng lại nói cho tôi giá
cổ phiếu Minh Đạt đang tăng lên? Vậy mà các người lại không biết nguyên
nhân?!"
"Xin lỗi..."
Thẩm Phi nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, ngực bởi vì xúc động
mà phập phồng.
"Thật sự không biết ba tôi nuôi thùng cơm như các người có ích lợi gì! Cút —
cút ra ngoài cho tôi—"
Người đàn ông như được đại xá, muốn chạy còn không kịp
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.