Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
"Thẩm Loan, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì?"
Trong tiềm thức cô ta chắc chắn chuyện này không thể chỉ dựa vào tiền bạc mà
có thể làm được, nhất định đã dùng đến cách khác, nói không chừng đã đi tắt
với bên ngân hàng và Ủy ban chứng khoán...
Đột nhiên, Thẩm Phi lại mỉm cười: "Cũng tốt... Kẻ địch đủ mạnh, đấu với nhau
mới thú vị, chiến thắng giành được mới càng có giá trị..."
Y tá trực ban vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng cười khặc khặc quái dị, lập tức
sởn tóc gáy.
Nhưng cô ta không thể trốn, cũng không thể chạy, bởi vì Thẩm Phi không phải
người bệnh bình thường, thậm chí ý nghĩa tồn tại của bệnh viện này là vì cô ta.
"... Cô Thẩm, phải tiêm rồi." Đủ dũng cảm, rất cẩn thận mở miệng.
"Cút."
"Nhưng..."
"Tôi bảo cô cút, không nghe thấy sao?!"
Y tá xám xịt rời đi, trở lại văn phòng lập tức liên lạc với y tá trưởng: "Chị Lưu,
người bệnh kia lại không chịu phối hợp, thoạt nhìn hình như tâm trạng rất
không bình thường... Được, em biết rồi... Sẽ cố gắng hết sức bình ổn..."
Y tá trưởng cúp điện thoại, gọi cho viện trưởng: "Tình trạng của vị kia lại..."
Nửa tiếng sau, Thẩm Xuân Hòa vội vàng kết thúc cuộc họp xuất hiện ngoài
phòng bệnh, trầm giọng thở dài, mở chốt cửa.
"A Phi."
"... Ba?" Nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt: "Sao ba lại đến đây?"
Ánh mắt Thẩm Xuân Hòa hơi tối, nhưng rất nhanh đã dùng nụ cười để che dấu,
đi đến mép giường, nắm tay cô ta: "Mới vừa họp xong, thời gian còn sớm nên
đến đây thăm con."
"Cảm ơn ba, ba thật tốt." Cô ta mím môi, hốc mắt phiếm hồng, không nhìn ra
dáng vẻ điên khùng la lối khóc lóc um sùm.
"Con là cô con gái duy nhất của ba, không tốt với con thì tốt với ai."
Bấy giờ Thẩm Phi mới cười thật sự.
"Nghe nói, vừa rồi con gặp thư ký Giả?" Thẩm Xuân Hòa lơ đãng mở miệng,
giả vờ như đang nói chuyện phiếm.
Người phụ nữ bất chợt mỉm cười, ánh mắt cũng lạnh lẽo theo: "Anh ta tố cáo
với ba?"
"Không. Sáng sớm nay muốn tìm thư ký lấy mấy giấy tờ quan trọng để đi họp
nên gọi điện thoại hỏi cậu ta, cậu ta thuận miệng nói đang trên đường đến bệnh
viện, ba đoán chắc đến gặp con. Sao, hợp tác không thoải mái?"
Giọng điệu Thẩm Xuân Hòa ôn hòa, cẩn thận chặt chẽ.
Thẩm Phi: "... Không hợp."
"Sao vậy?"
"Một chút việc nhỏ cũng làm không xong, đứng một chỗ không hé răng, như
đầu gỗ."
"Vậy..." Thẩm Xuân Hòa trầm ngâm một lát: "Đổi cho con người khác?"
Thẩm Phi lắc đầu: "Đã dùng quen tay, đổi người khác lại phiền toái."
"Cho nên, con muốn thế nào?"
Thẩm Xuân Hòa bắt chuyện một cách tự nhiên.
Làm như ông ta không hề biết gì?
Không nói đến chuyện Thẩm Phi là một tay ông ta dạy ra, chỉ dựa vào chuyện
ông ta sống cũng đã vài thập niên, ông ta ăn muối còn nhiều hơn cô ta ăn cơm,
sao có thể không nhìn thấu tính toán của con gái mình?
Bao gồm việc cô ta làm loạn, mượn lời viện trưởng gọi ông ta đến, trải bao
nhiêu lớp chăn, còn không phải vì giờ khắc này sao?
Thẩm Xuân Hòa nhìn thấu hết nhưng không xé rách, chẳng qua thương tiếc cô
ta, để kệ cô ta thôi.
Thẩm Phi: "Ba có thể ra mặt quan hệ với bên ngân hàng và Ủy ban chứng
khoán, để giá cổ phiếu của Minh Đạt tiếp tục giữ nguyên trạng thái tụt giảm
không, không thể cho cơ hội Thẩm Loan ngoi đầu dậy..."
Tuy Thẩm Xuân Hòa sống đến tuổi này, kinh nghiệm phong phú, lõi đời cũng
vẫn bị yêu cầu này làm kinh sợ.
"Quan hệ với bên ngân hàng và ủy ban chứng khoán?!"
"... Vâng."
"Con!" Ông ta tức giận đến độ thở không ra hơi: "Sao có thể nghĩ ra ý tưởng
ngớ ngẩn này chứ?!"
"Ba, sao ba lại..." Cô ta không rõ vì sao Thẩm Xuân Hòa lại nhìn cô ta bằng ánh
mắt này, thất vọng lại khiếp sợ, phức tạp khó hiểu.
"Ba cầm tay con dạy dỗ từ nhỏ, từ chuyện công ty đến thị trường cạnh tranh, rồi
đến đầu tư chứng khoán, kiểm soát rủi ro tài chính, thế mà con lại học được
mấy thứ tà môn ma đạo này?!"
Thẩm Xuân Hòa không phải người tốt gì, nhưng ông ta có thể kinh doanh thành
công như ngày hôm nay, công ty ra hình ra dáng, tuy nhất định dính chút ánh
sáng của dòng chính, nhưng đa số là dựa vào chính mình.
Một trong những điểm quan trọng nhất là ông ta cẩn thận và thận trọng, không
chỉ trong việc xử lý mối quan hệ giữa người với người mà còn tôn trọng sự hài
hòa giữa con người và thị trường.
Nói cách khác, ông ta không làm mấy "chuyện ngu xuẩn" trái với thị trường.
Không sai, theo quan điểm của Thẩm Xuân Hòa, việc can thiệp vào giá cổ phiếu
thông qua các phương tiện phi tài chính là một hành động ngu xuẩn, không chỉ
sẽ không thành công, còn có khả năng dẫn lửa thiêu thân mình.
Dễ nhận thấy, người bị mắng không ý thức được điểm này: "Tà môn ma đạo?
Hừ... Thẩm Loan cô ta có thể dùng, vì sao con không được? Sau lưng cô ta
chẳng qua chỉ là một nhà họ Thẩm xuống dốc ở Ninh Thành, mà sau lưng con là
chi thứ chính tông ở Kinh Bình, chẳng lẽ không thể thắng cô ta?"
Lông mày Thẩm Xuân Hòa xoắn chặt, ánh mắt nhìn Thẩm Phi có chút xa lạ như
không quen biết cô ta.
"Trước kia con phân cao thấp với bên Ninh Thành, ba đã nói gì? Không chỉ
không nói đến việc còn dốc túi tài nguyên của bản thân ra giúp đỡ, thậm chí
không tiếc bỏ số tiền lớn ra thuê sát thủ "huyết ngục". Ba không cản trở con tranh
cường háo thắng, bởi vì đây mới là thái độ nên có của kẻ mạnh, nhưng con
không thể dùng loại biện pháp tự diệt vong này."
"Nhưng Thẩm Loan rõ ràng đã dùng! Hơn nữa, hiệu quả rõ rệt, bây giờ giá cổ
phiếu của Minh Đạt liên tục lên cao, xử phạt lúc trước của ủy ban chứng khoán
hoàn toàn vô dụng!"
"Ai bảo con Thẩm Loan làm vậy? Con có chứng cứ sao?" Thẩm Xuân Hòa một
dao thấy máu.
"Con!"
Thẩm Phi dừng lại.
Chứng cứ?
Cô ta không có, nhưng...
"Không phải rất rõ ràng sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.