Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Sự thất vọng trong mắt Thẩm Xuân Hòa không thể che dấu thêm nữa, cứ như
vậy lộ ra trước mặt Thẩm Phi.
"Những phán đoán không có cơ sở thực tế giống như những ảo ảnh, thấy được,
nhưng không tồn tại. Con cảm thấy Thẩm Loan thao túng nội gián, vận dụng
quan hệ đi cửa sau, phán đoán như vậy căn bản không hề có căn cứ, con chỉ là
không chấp nhận thua cuộc mà thôi."
Đồng tử Thẩm Phi đen sì: "Nếu cô ta không đi lối tắt, vì sao giá cổ phiếu Minh
Đạt có thể bò lên trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?"
"Con nghĩ sao?" Giọng nói của Thẩm Xuân Hòa phiếm trầm.
"Không... Không thể nào được..." Thẩm Phi rõ ràng nghĩ đến cái gì, chỉ là
không muốn thừa nhận.
"Trò chơi vàng thật bạc trắng, vì sao lại không thể?"
"Nếu đơn giản chỉ dùng tiền, nếu muốn thúc đẩy cục diện như hôm nay, ba có
biết phải dùng bao nhiêu tiền không?"
Thẩm Xuân Hòa ngẩn ra, từ từ phun ra hai chữ —
"Vô, số."
"Nếu ba đã hiểu rõ..."
"Nhưng không có nghĩa Thẩm Loan không làm được." Thẩm Xuân Hòa trực
tiếp cắt lời.
Thẩm Phi sửng sốt, ánh mắt phẫn nộ dần dần ảm đạm, tia sáng héo tắt từng chút
một, ngược lại trào phúng thay vào đó: "Phải không? Hóa ra, ở trong mắt ba cô
ta lợi hại như vậy?"
"A Phi..."
"Ba, con mệt rồi." Nói xong, nhắm hai mắt, không hề mở miệng.
Thẩm Xuân Hòa đứng ở mép giường, chăm chú nhìn một hồi, sau một lúc lâu,
một tiếng thở dài dật ra bên môi: "... Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ba lại
đến."
Đáp lại ông ta chỉ có sự yên lặng.
Không hề ở lâu, người đàn ông xoay người rời đi.
Khi cửa phòng bệnh khép lại, hai mắt Thẩm Phi đang nhắm chặt đột nhiên mở
ra, chỗ nào còn nửa phần tức giận?
Bình tĩnh không giống người bình thường.
Rồi sau đó, đồng tử đen nhánh từ từ cong cong cười, giống như mặt hồ dậy
sóng, phá vỡ sự bình yên, để lại cảnh tượng hỗn loạn.
"Ba, ba không xem trọng cô ta, chỉ xem nhẹ con..."
Tiếng lẩm bẩm rơi rụng trong không khí, gần như không thể nghe thấy.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Xuân Hòa ngồi vào xe.
Thư ký ngồi ở ghế phụ, xuyên qua kính phản quang rất cẩn thận đánh giá sắc
mặt ông chủ, thấy mặt trầm như nước, nếp uốn giữa mày rất sâu, trong lòng lập
tức lộp bộp.
Sau một lúc lâu, Thẩm Xuân Hòa đột nhiên mở miệng: "... Cho người nhìn
chằm chằm sàn chứng khoán, thời khắc chú ý tình trạng dao động giá cổ phiếu
Minh Đạt, một khi phát hiện vấn đề, lập tức báo cáo."
"Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp." Thư ký cung kính gật đầu.
"Mặt khác, liên lạc với Thẩm Tục, bảo nó đến công ty một chuyến, tôi ở văn
phòng chờ nó."
Rõ ràng là ba con, nhưng lại muốn thư ký đảm đương vai trò người trung gian
liên lạc tin tức, hình thức ở chung như vậy không giống người thân mà giống
quan hệ cấp trên cấp dưới hơn.
Đối với chuyện này, thư ký đã thấy nhiều không lạ: "Tôi sẽ lập tức liên lạc với
cậu chủ."
"Ừ." Thẩm Xuân Hòa mệt mỏi nhắm hai mắt, dặn dò tài xế: "Đi thôi, về công
ty."
Trên đường, thư ký nhiều lần gọi điện cho Thẩm Tục, nhưng đầu kia lúc nào
cũng là —
"Xin lỗi, số máy quý khách tạm thời đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau..."
Thư ký suy sụp ấn tắt, nâng lên mí mắt nhìn ông chủ đang ở phía sau nhắm mắt
nghỉ ngơi, muốn nói lại thôi.
Dừng xe vững vàng trước cửa công ty, tài xế: "Tới rồi."
Thẩm Xuân Hòa mở mắt.
"Chủ tịch Thẩm" Thư ký thở sâu: "Không thể liên lạc được với cậu chủ."
"Sao lại thế?" Giữa mày hơi nhíu.
"Tắt máy."
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Xuân Hòa là kinh ngạc, bởi vì này trước kia chưa
bao giờ từng có chuyện đó, chỉ cần bên này ông ta liên lạc với Thẩm Tục, chưa
từng có chuyện liên lạc không được.
So với con gái, ông ta thừa nhận mình thiếu quan tâm con trai, nhưng Thẩm Tục
chưa bao giờ oán giận, điểm này Thẩm Xuân Hòa vẫn khá vừa lòng.
Người đàn ông nên có sự trí tuệ và độ lượng như vậy, tương lai mới có thể làm
chuyện lớn.
Học chuyện tranh giành tình cảm, hành vi bụng dạ hẹp hòi như đàn bà phụ nữ,
thật sự quá không phong nhã, con trai Thẩm Xuân Hòa ông ta nên có cái nhìn vì
đại cục như vậy.
"Tiếp tục gọi, kiểu gì cũng gọi được."
Thư ký vâng lời.
Đáng tiếc, Thẩm Xuân Hòa chắc chắn vẫn chưa thực hiện được, liên tục ba
ngày đều không thể gọi được cho Thẩm Tục, cuối cùng thư ký ý thức được có
chuyện không thích hợp.
"Chủ tịch Thẩm —"
Đẩy cửa vào, ánh mắt của mười mấy quản lý cao tầng và Thẩm Xuân Hòa đồng
loạt rơi xuống người anh ta.
"Xin lỗi, đã quấy rầy." Nói xong nhưng không ra ngoài, mà trực tiếp căng da
đầu bước đến cạnh Thẩm Xuân Hòa, nói nhỏ vào tai.
Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy thần sắc thản nhiên của ông chủ khẽ biến.
"... Chắc chắn đã tìm tất cả mọi nơi?"
Vẻ mặt thư ký trầm trọng gật gật đầu: "Nên hỏi đã hỏi qua, những nơi thường đi
cũng đã tìm, đều không có."
Thẩm Xuân Hòa tâm tư quay nhanh, trong lúc nhất thời trong đầu hiện lên vô số
khả năng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại —
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người gửi mail cho tôi những nội dung hôm nay
chưa báo cáo hết."
Đuổi mọi người đi, Thẩm Xuân Hòa ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt nặng nề
nhìn chằm chằm thư ký, giọng nói cứng như đá: "Nói! Rốt cuộc sao lại thế?!"
"Cậu chủ... mất tích."
Ninh Thành, sơn trang Đông Li.
Thẩm Loan không ngờ Thẩm Xuân Hàng sẽ không mời tự đến.
"... Muốn để anh ta đi không?" Sở Ngộ Giang xin chỉ thị ở đầu kia điện thoại.
"Không cần, dẫn chú ấy đến đình hóng gió, đem dụng cụ pha trà lên, tôi đến
sau."
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Loan đảo mắt qua người nào đó đang dò hỏi.
Quyền Hãn Đình: "Ai?"
Thẩm Loan: "Chú nhỏ."
"Sao anh ta lại tìm đến đây?"
"Trước đây đã tới một lần."
"Em đồng ý?"
"Ừm, lúc ấy xảy ra chuyện bị ám sắt ở đám tang, vì tránh ra khỏi cửa, chỉ có thể
mời chú ấy đến đây."
"Làm gì?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Cái gì làm gì?"
Lục gia hừ lạnh: "Em không nói anh cũng biết, anh ta không có biện pháp với
bên Kinh Bình, chỉ có thể tìm em. Nhưng nếu anh nhớ không lầm, lúc trước em
bán cổ phần Minh Đạt sở hữu trong tay, từ bỏ vị trí chủ tịch, đều do một tay anh
ta thúc đẩy, sao em lại muốn giúp anh ta?"
Lấy ơn báo oán, đây không giống phong cách của Thẩm Loan.
Cô chỉ biết ăn miếng trả miếng.
"Em giúp là giúp Minh Đạt, không phải Thẩm Xuân Hàng."
Quyền Hãn Đình: "Vì sao muốn giúp? Em đã từng hận không thể huỷ hoại nó."
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của
người đàn ông, nhìn thấy ánh sáng thần bí cất giấu gợn sóng.
Thẩm Loan rũ mắt.
"Vấn đề này rất khó sao? Vì sao không trả lời?"
Cô nhíu mày: "Trong lòng anh không phải đã có đáp án sao? Cần gì phải hỏi
em, làm điều thừa?"
"Nhưng anh muốn nghe em phủ nhận! Em nói, anh sẽ tin."
Thẩm Loan bỗng chốc nâng mắt, đón nhận ánh mắt anh, không tránh không né:
"Vì báo báo đáp ân tình."
"Ơn ai? Tình ai?" Nếu cẩn thận phân biệt, không khó nghe ra sự lạnh lẽo giấu
giếm trong lời nói của người đàn ông, mang theo vài phần nghiến răng nghiến
lợi.
"Thẩm Khiêm."
"Em thật sự dám nói!" Quyền Hãn Đình cất cao âm điệu, ánh mắt chợt hung
mãnh, giống như thả hàng rào dã thú, lúc nào cũng có thể ăn thịt cô.
Thẩm Loan: "So với chuyện lừa mình dối người, em càng thích sự thẳng thắn."
Lục gia: "Cho dù sự thẳng thắn của em sẽ khiến anh có khúc mắc trong lòng,
mắc nghẹn ở cổ?"
Cô hỏi lại: "Em lừa gạt giấu diếm, chẳng lẽ anh sẽ không có khúc mắc, nghẹn ở
cổ?"
"... Anh không muốn chuyện bé xé ra to với em!"
Thẩm Loan bĩu môi: Rõ ràng tự gây sự lại còn nói chuyện bé xé ra to.
Hừ, đúng là đàn ông!
"Tóm lại" Quyền Hãn Đình vươn tay ôm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt u ám sâu
thẳm như muốn xuyên qua hai mắt nhìn vào sâu linh hồn cô: "Anh không thích
em vì anh ta làm này làm kia, chỉ nghĩ cũng không được nghĩ, nhắc cũng không
được nhắc!"
Thẩm Khiêm giao bất động sản Thiên Thủy cho Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình
lúc ấy không ở nhà mà khi trở về mới biết được, nếu không sẽ không đồng ý để
Thẩm Loan tiếp nhận.
Cũng may, sau khi cô tiếp nhận đã giao lại cho Đàm Diệu.
Bấy giờ anh mới mở một mắt nhắm một mắt, không ngờ một Thiên Thủy chưa
hết lại còn Minh Đạt đang xếp hàng đợi.
Đây gọi là gì chứ?!
Đàn ông nhà họ Thẩm đều vô dụng hết sao?
Một người thì muốn Thẩm Loan kế thừa cơ nghiệp, một người thì muốn cô giải
quyết khủng hoảng: "Từ bao giờ em trở nên toàn năng như vậy?"
Ban đầu Thẩm Loan còn cau mày, nhưng khi nhìn anh ấy tức giận lại không
nhịn được cười.
Thực tế cô đã cười ra tiếng: "Ôi... Không phải em, anh mới là người toàn năng."
"Đừng có mà nịnh nọt, nói chuyện tử tế đi!"
"Chuyện có lớn gì đâu, anh có cần phải như vậy không?"
Quyền Hãn Đình nghiến răng: "Chuyện này mà còn không phải chuyện lớn?
Một người trói chặt em với Thiên Thủy, một người muốn em ném tiền qua cửa
sổ, mặt mũi lớn thật đấy!"
"Thực ra em làm chuyện này..." Thẩm Loan nhìn về nơi xa, nụ cười từ từ biến
mất: "Không phải vì Minh Đạt, mà vì Thẩm..."
Ánh mắt của người đàn ông bất chợt hung dữ, lời nói đén miệng của Thẩm
Loan không thể không nuốt lại: "Cũng là vì chính bản thân em."
Quyền Hãn Đình cau mày.
"Trả xong sẽ không còn nợ nữa. Chẳng lẽ anh cho rằng em sẽ nợ anh ta cả đời?"
"Đừng nằm mơ." Quyền Hãn Đình hừ lạnh.
Cũng là một người đàn ông, anh biết Thẩm Khiêm nghĩ gì, anh hiểu rõ như ban
ngày vì thế mới tức giận.
Nhưng lại không thể so đo với người chết, cảm giác này...
Khó mà kìm được mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.