Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lúc Thẩm Xuân Hàng bưng chén trà thứ hai lên uống, Thẩm Loan mới khoan
thai tới muộn.
"Chú nhỏ tìm cháu?"
"Hai việc."
Thẩm Loan ngồi xuống, bày ra tư thái chăm chú lắng nghe.
"Thông báo xử phạt của Ủy ban chứng khoán đã đưa xuống, tiền phạt cộng với
lệnh cấm thị trường..."
"Cấm ai?"
Thẩm Xuân Hàng: "Không phải chú."
Ánh mắt Thẩm Loan hơi chậm lại, chỉ cần không phải chủ tịch của Minh Đạt, là
ai cũng không sao.
"Chạng vạng hôm qua thông báo tới, nhưng hôm nay trên sàn chứng khoán giá
cổ phiếu không những không chịu ảnh hưởng, còn tăng trưởng vững vàng, có
phải là cháu không?"
"Không phải."
Cô đáp sảng khoái, sảng khoái đến... làm người ta không dám tin.
Thẩm Loan nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, bình tĩnh nói: "Cháu không cần phải
nói dối. Từ ba ngày trước đã cho dừng cách ném tiền qua cửa sổ, bắt đầu từ
hôm qua đã lục tục thả ra số cổ phần trữ trong tay, dự kiến trong vòng nửa tháng
sẽ có thể rút ra tiền. Cháu không những không chịu thiệt, còn kiếm được lãi."
"Thế... vì cái gì?"
"Chẳng lẽ ở trong mắt chú, giá cổ phiếu một hai phải tụt giảm mới là bình
thường? Một hai phải có sự can thiệp của con người mới có thể tăng trở lại?
Không thể dựa vào năng lực sinh tồn của Minh Đạt và cơ chế điều chỉnh hiện
tại của thị trường chứng khoán?"
"Chú không có ý này."
Thẩm Loan nhếch môi, tự rót trà cho mình, nhưng không uống vội: "Nhưng
cháu thấy ý chú chính là vậy!"
"Loan Loan..." Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ, giọng điệu mềm xuống.
Cô cười nhạo một tiếng, không giống dáng vẻ cảm kích.
Thẩm Xuân Hàng cũng không để ý, Thẩm Loan kiêu ngạo lại không thể nghi
ngờ, nhưng cô có vốn để kiêu ngạo, cho nên, dù không lễ phép cũng là lẽ
thường.
"Chuyện thứ nhất của chú cháu đã rõ, chuyện thứ hai thì sao? Nói nghe xem."
Người đàn ông nghiêm túc hẳn: "Nếu tình báo không sai, bên Kinh Bình chắc
đã thu tay lại."
Thẩm Loan nhướng mày, nhưng không nhìn ra quá nhiều sự kinh ngạc: "Làm
sao mà thấy được?"
Thẩm Xuân Hàng im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "... Chú có con
đường tin tức cố định, tuy không thể nhanh chóng chính xác như lục gia, nhưng
chỉ cần tin tức phản hồi về chắc chắn có thể tin."
"Căn cứ gì?"
"Thẩm Phi mặt ngoài còn đang lợi dụng tài nguyên củ chi thứ nhằm vào Minh
Đạt, nhưng thật ra thế công đã giảm, dáng vẻ tàn nhẫn cũng không còn, ngươc
lại cô ta hình như đang kéo dài thời gian giao đấu với chúng ta, mặc dù thỉnh
thoảng có tác động nhưng cũng chỉ là làm mình làm mẩy cho vui chút, không có
thái độ để ý quá mức rõ ràng. Cô ta đang thực sự muốn làm cái gì?"
Thẩm Loan nhíu mày.
Không trách cô không phát hiện ra, Thẩm Xuân Hàng là đối tượng công kích
đầu tiên và là người giao đấu trực tiếp của Thẩm Phi, tất nhiên nhạy bén hơn đối
với một số thay đổi của cô ta.
Thẩm Loan tuy là "Kim chủ", nhưng cũng chỉ phụ trách bỏ tiền, việc giám sát
và điều khiển trực tiếp được giao cho người bên dưới, cũng không tiếp xúc trực
tiếp với Thẩm Phi, phản ứng tất nhiên cũng không nhanh chóng kịp thời như
Thẩm Xuân Hàng.
Cô im lặng một lát: "... Phát hiện từ khi nào?"
"Hai ngày trước."
Đúng lúc sau ngày Thẩm Tục tới Ninh Thành, giữa hai bên có quan hệ sao?
"Có phải cháu đã nghĩ đến cái gì không?" Ánh mắt người đàn ông căng thẳng.
Thẩm Loan chỉ là suy tư, không đáp lại.
Thẩm Xuân Hàng: "..."
"Gần đây chú nhỏ ngủ có ngon không?" Sau một lúc im lặng, đột nhiên cô mở
miệng, nhưng lại hỏi một câu không ăn nhập gì cả.
Ối!
"Vẫn... tốt." Thẩm Loan không theo kịch bản khiến anh ta phải cảnh giác.
"Vậy không sợ uống trà sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ." Nói xong cầm
chén trà lúc trước anh ta đang uống dở lên rồi đẩy lại về phía anh ta, nhoẻn
miệng cười: "Yên tâm, hôm nay là trà nóng."
Thẩm Xuân Hàng nhếch khóe miệng.
Rõ ràng, ký ức về chén trà lạnh lần trước hãy còn mới nguyên.
"Cháu nói xem đến tột cùng Thẩm Phi muốn làm cái gì? Cô ta nên biết rõ
chuyện một tiếng trống thêm dũng cảm, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba
tiếng trống vắt kiệt dũng cảm, chẳng lẽ hồi một làm ầm ĩ như vậy, khí thế rào
rạt, kết quả lại qua loa xong việc, đùa với chúng ta cho vui?"
Thẩm Loan không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng giọng
nói vẫn bình tĩnh: "Rất nhiều thời điểm, trống đánh phía đông nhưng lại đánh
hướng tây, giống như Hạng Trang múa kiếm (Hạng Trang giả vờ múa kiếm để
mưu sát Quan Công), chẳng lẽ ông ta thật sự chỉ nghĩ đến đoạn biểu diễn trợ
hứng? Không, ông ấy cố ý muốn tấn công!"
"Cháu cũng cảm thấy Thẩm Phi có ý đồ khác?"
Thẩm Loan cúi đầu uống trà, lẳng lặng tránh trả lời câu hỏi này.
Người đàn ông như đã hiểu ra cái gì, nhưng trong mắt lại có nỗi băn khoăn mới
xuất hiện, chỉ có thể theo bản năng mượn động tác uống trà để che dấu.
Thẩm Xuân Hàng ở lại đây không lâu, có vài vấn đề đã được giải đáp, nhưng
vấn đề mới lại xuất hiện theo, luôn có "không rõ" và "không đoán ra" tràn ngập
trong lòng, nhưng thần kỳ là nỗi buồn bực trong lòng anh ta đã tan thành mây
khói.
Anh ta dừng chân, quay đầu lại nhìn, phía sau cánh cổng sắt chạm trổ rỗng
tuếch rực rỡ gấm hoa, phòng ốc trong sơn trang và con người đều thấp thoáng
sau sự nguy nga tráng lệ ấy.
Thẩm Loan nhìn rời đi Thẩm Xuân Hàng, sau đó ra khỏi vườn hoa.
Bởi vì đứng dậy quá vội vàng nên làm rơi chén trà trong tay, choang —
Vỡ đến thanh thúy.
Mặt đất nứt nẻ dưới ánh nắng, giống như đóa hoa nở rộ, rách nát hỗn độn nhưng
lại xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Giá trị của đồng tiền lúc này trở về con số không, khi nó không còn hoàn chỉnh
thì dù có đắt đỏ thế nào cũng bị cho một mồi lửa thiêu rụi, chỉ còn số phận sống
chung với rác.
Thẩm Loan chỉ nhìn thoáng qua, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Như đây không phải là dụng cụ pha trà mà cô thích nhất, lúc trước cầm trong
tay thưởng thức thấy hứng thú và thú vị cũng thoáng như ảo giác.
Bạc tình như vậy, chứng tỏ mấy chữ "Sở hữu ít đi, hạnh phúc tận cùng"* vô
cùng rõ ràng.
Lên lầu hai, trở lại phòng ngủ chính, Thẩm Loan đứng trước cửa sổ lấy điện
thoại ra.
Sau một lúc tút tút, đầu kia nhanh chóng nhận máy —
"Thẩm Loan, tôi đã chờ cô rất lâu." Giọng nói của người phụ nữ như một tiếng
thở dài, mơ màng mỉm cười, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Cô nhếch môi: "Thế ư? Đã lâu không gặp, Thẩm Phi."
"Là đã lâu không thấy. Thấy tôi còn sống, cô cũng không kinh ngạc, xem ra đã
sớm biết, đúng không?"
Thẩm Loan cười nhạo: "Cô cho rằng, không phải tôi mở một mắt nhắm một
mắt, Thẩm Tục có thể đưa cô về Kinh Bình?"
Đầu kia lâm vào im lặng.
Áp chế tinh thần là một môn học, đúng lúc "thành tích" của Thẩm Loan trong
mông học này lại không thấp: "Thận của Thẩm Yên dùng thế nào? Có thay
xương đổi thịt, tâm nguyện được đền bù sảng khoái chưa? Ồ, không chỉ có thận,
còn có tim, gan, phổi, cô đều mang đi, bây giờ đã thay lần lượt thử từng cái
chưa?"
Chọc vết sẹo của người khác tất nhiên thấy máu.
Đầu kia đột nhiên cười rộ lên: "Thẩm Loan, bây giờ chắc cô rất tức giận. Nhưng
vì sao chứ? Cô tức giận cái gì, còn không tiếc lời lẽ công kích, biến bản thân trở
nên chanh chua, đã lộ ra bộ mặt thật rồi?"
Cô cũng cười: "Cô đã tính kế xong tất cả, còn không phải chờ giây phút này?
Nếu tôi không thể hiện chút tức giận thì sao có thể khiến cô vừa lòng chứ? Đối
xử với người tàn tật, ít nhiều vẫn phải có chút tình yêu, cô nói đúng không?"
Ba chữ "người tàn tật" như một cây kim sắc nhọn, không chút lưu tình đâm
thẳng vào vết thương trong lòng Thẩm Phi — đau càng thêm đau, sống không
bằng chết!
Cô ta nghiến răng, mỗi chữ như rít qua từng kẽ răng, thấm đẫm máu trái tim cô
ta: "Cô biết, ha ha ha... Cái gì cô cũng biết?! Thật là... Tôi nên sớm nghĩ đến,
nếu không, lúc trước sao cô lại để tôi rời khỏi như thế chứ?"
"Thẩm Loan, không có ai đen tối hơn cô, cũng không có ai tàn nhẫn hơn cô! Cô
chính là ma quỷ bò lên từ địa ngục, sinh ra để lấy mạng người khác!"
Thẩm Phi nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn xuống khóe mắt, làm ướt tai
nghe bluetooth.
Tay chân cô ta không thể động, không có cách nào đấm đá để phát tiết, thậm chí
nắm chặt vào bất cứ thứ gì để cố nén cũng không thể.
Lại không thể rống to, bại lộ sự chật vật và tuyệt vọng của bản thân để Thẩm
Loan cười sung sướng ở đầu kia điện thoại.
Cho nên, Thẩm Phi nhịn rất vất vả, ngọn lửa chất chứa trong ngực như muốn
đốt cháy cô ta, sự ngột ngạt không dứt giống như một con sâu ăn mòn thần kinh
của cô ta, không biết khi nào mới hoàn toàn sụp đổ.
"Khi tôi đang tràn đầy hy vong, tự cho rằng có thể có một cuộc sống mới, cô đã
tự tay bóp nát mọi khao khát của tôi, khiến tôi từ thiên đàng xuống địa ngục, từ
nơi cao cao tại thượng ngã xuống nơi thấp hèn. Cô lợi dụng ngay cả Thẩm Tục,
người thân cận nhất của tôi, đánh tôi một đòn nhẹ nhất nhưng cũng trí mạng
nhất. Thẩm Loan, cô thật sự ác độc, so với cô, chút thủ đoạn cỏn con của tôi có
là gì chứ?"
"Cô mới là kẻ cao tay — đùa giỡn lòng người bằng những mưu mô đen tối, giả
làm thượng đế đùa giỡn số phận của người khác!"
Thẩm Loan: "Cho nên, cô đã bày một cái thòng lọng, mượn tay tôi giải quyết
anh trai ruột của cô?"
"Ha ha ha... Anh trai? Một anh trai luôn tâm tâm niệm niệm muốn em gái chết?
Con người ai mà không có bản năng muốn sống, nếu bắt buộc phải có một
người phải chết thì tại sao không thể là anh ta? Tôi có ngày hôm nay đều là anh
ta ban cho, hứ, không..." Thẩm Phi chuyển giọng, cười khúc khích ra tiếng:
"Phải là do các người ban cho mới đúng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.