Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan nhướng mày, lựa chọn yên tĩnh xem biến.
"Sao không nói lời nào? Chột dạ à? Hay là kinh ngạc? Cảm thấy cả đời này tôi
chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết gì cả à, tốt nhất lại bị đồ súc sinh Thẩm
Tục ra tay tàn nhẫn rồi bị chết một cách âm thầm, đây là kết quả mà cô hao hết
tâm sức muốn nhìn thấy, đúng không?"
"Xem ra cô còn thông minh hơn như một chút so với tưởng tượng của tôi."
Thẩm Loan mỉm cười, nhưng giojng điệu lại lạnh lẽo.
"Cô thừa nhận?!" Hơi thở đầu bên kia hơi nhanh hơn.
"Thừa nhận chuyện gì?"
"Cô và Thẩm Tục hợp mưu hại tôi."
Giọng điệu Thẩm Loan không đôi: "Có những lời nói một chút thì được, chứ
nói ra hết thì không thú vị."
"À... Sợ cái gì? Tôi cũng không ghi âm, mà muốn dùng thủ đoạn quang minh
chính đại để bắt cô trả giá thật lớn."
Muốn dùng thủ đoạn quang minh chính đại, vậy thì là gì?
Giết người bí mật? Giải quyết sau lưng?
Thẩm Loan cười: "Vậy cô cũng phải có bản lĩnh này mới được."
"Nói về bản lĩnh, sao tôi có thể so với cô được?" Thẩm Phi bình tĩnh trở lại,
giọng nói đã khôi phục bình thường, cảm xúc cũng đã ổn định lại: "Cô có thể
hợp tác với Thẩm Tục, thuyết phục anh ta giết tôi, thử hỏi còn có loại chết nào
thảm thương hơn chết trong tay anh trai ruột của mình chứ?"
Thẩm Phi không cần cô trả lời, còn tiếp tục: "Không có."
"À—" than khẽ, giọng nói Thẩm Phi nhẹ nhàng: "Bây giờ nghĩ lại, anh ta cũng
thật ngu xuẩn, vậy mà lại tin tưởng cô?"
Thẩm Loan cong môi, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, ánh mắt lạnh lẽo xuyên
qua cửa sổ, nhìn về nơi xăm: "Lần này không phải anh ta cũng tin cô rồi sao?
Cô mắng anh ta ngu, nhưng nếu anh ta không ngu, vậy cô cho rằng cô có thể
thuyết phục anh ta tới Ninh Thành à?"
"Ha ha — đúng vậy! Anh ta không ngu thì sao tôi có thể có cơ hội được? Chẳng
qua, cái mạng cuối cùng mà anh ta muốn chính là cô — Thẩm Loan!"
Câu cuối cùng phát ra từ trong miệng cô ta tựa như loại độc khiến người ta ớn
lạnh.
Cười nhạo một tiếng: "Vừa mới khen cô thông minh, sao mới quay đầu lại ngu
vậy rồi? Thẩm Tục là người cô tự tay đưa tới, tôi chẳng qua chỉ thuận nước đẩy
thuyền nhận lấy món quà này thôi, không hơn. Còn nữa, ai nói cho cô tôi muốn
mạng anh ta?"
Sắc mặt Thẩm Phi khẽ thay đổi: "Không thể nào! Với tính cách của cô, lúc biết
được Thẩm Tục có cấu với nhóm sát thủ của Huyết Ngục, đương nhiên anh ta
sẽ phải chết rồi! Cô phải báo thù cho Thẩm Khiêm, phải để mình hả giận, chắc
chắn sẽ không để anh ta quá tốt."
"Có rất nhiều cách khiến người khác sống không tốt, không nhất định phải chết
đâu, ví dụ như với cô, lúc trước tôi không cũng không làm như vậy mà?"
Đầu bên kia yên tĩnh một giây.
Nếu không phải còn có tiếng hít nhẹ nhàng truyền đến, Thẩm Loan suýt nữa cho
rằng cô ta đã cúp máy, khóe môi nhẹ cong lên: "Sao thế, cô rất thất vọng à?
Muốn mượn dao giết người thì cũng phải nhìn cái dao này có chịu để cô mượn
không chứ."
"... Vì sao?" Nói một câu rất bình tĩnh.
Giây tiếp theo đột nhiên đổi thành sắc bén, giống như mũi dao xẹt qua pha lê,
cực kỳ chói tai: "Vì sao không ra tay?! Rõ ràng cô có cơ hội tốt như vậy, rõ ràng
tôi đã sắp xếp xong mọi thứ—"
"Nguyên nhân chính là vì cô đã sắp xếp xong mọi thứ, dù sao cũng phải khiến
tôi chui vào, nhưng sao tôi có thể dễ dàng để cho cô vừa lòng được?"
"Thẩm Loan! Cô cố ý — nhằm vào tôi, mà ngay cả thù của Thẩm Khiêm cũng
không báo, cô không làm anh ta thất vọng sao?! Hả?!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói trầm xuống, mơ hồ có một chút khóc nức nở.
"Vì sao cô không giết anh ta?" Nhẹ lẩm bẩm, như buồn như thê lương: "Anh ta
đáng chết! Rõ ràng lúc ấy tôi đã sắp tỉnh rồi, thật vất vả mới tránh thoát khỏi
bóng đêm, tôi cố gắng rất nhiều để muốn lấy tia sáng, cực kỳ gian nan mới mở
to mắt, nhưng lúc nhìn thấy là cái gì?"
"Ha hả..." Cô ta cười thảm hai tiếng: "Là anh trai mình đang cầm ống tiêm thêm
thứ gì đó vào chai truyền dịch, anh ta cho rằng tôi không phát hiện ra, nhưng tôi
đều nhìn thấy hết, nhìn rất rõ ràng, cực kỳ cực kỳ rõ ràng, nhưng tôi lại không
có bất kỳ cách nào để phản kháng, gọi không thể gọi, rống cũng không thể rống,
ngay cả ngồi dậy cũng là hy vọng xa vời, chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏng
không biết là gì từ ống cao su chảy vào trong cơ thể mình..."
"Cô có hiểu loại tuyệt vọng này không?! Rõ ràng biết mình có thể sẽ chết, lại
chỉ có thể mặc kệ nó, ngay cả quyền giãy giụa cũng không có, đã bị người ta
sắp đặt vận mệnh, quyết định sống chết."
"Hiểu!" Thẩm Loan đột nhiên mở miệng: "Tôi đương nhiên có thể hiểu được.
Loại cảm giác này tựa như - có người bỏ cô vào trong túi, sau đó dùng cây gậy
lớn để đánh nát cô, ngay cả cặn bã cũng không còn. Nhưng cái túi kia lại trong
suốt, cô có thể rõ ràng nhìn thấy người bên ngoài muốn làm gì, cô sợ hãi, cô rất
sợ hãi, cô muốn chạy trốn, nhưng lại tốn công vô ích, chỉ có thể đứng bên trong,
nhìn Tử Thần tới gần từng chút từng chút một, vươn lưỡi hái với mình."
"Câm miệng — đừng nói nữa —" Đầu bên kia truyền đến một tiếng thét chói
tai, ngay sau đó là tiếng trầm đục của vậy nặng rơi xuống.
Tiếng bước chân, tiêng nói chuyện hỗn loạn truyền đến từ đầu bên kia, sau đó bị
cúp máy.
Thẩm Loan vẫn giữ động tác cầm điện thoại, sau một lúc lâu mới chậm rãi
buông xuống điện thoại, rũ tay bên cạnh người.
Cô đã từng nằm trên bàn phẫu thuật, đối mặt với ánh đèn mổ chói lọi và con dao
phẫu thuật lạnh tanh trong tay bác sĩ, trong lòng tuyệt vọng hơn Thẩm Phi ngàn
lần vạn lần, ít nhất cô ta còn có thể sống, không phải sao?
Mà mình ở thế giới kia cũng chẳng biết tro cốt đã tan ra ở xó xỉnh nào.
Cho nên cô có thể hiểu được loại tuyệt vọng này, hơn nữa cô còn có quyền lên
tiếng hơn Thẩm Phi!
...
Kinh Bình, bóng đêm sâu thẳm, mọi âm thanh đều im lặng.
Kim đồng hồ trên vách tường chỉ hướng hai giờ, tí tách...
Phòng ngủ vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thở dồn dập, xen lẫn với tiếng
nói mớ, không khó nhìn được người trong mộng lúc này hoảng loạn và bất an
thế nào.
"A Tục!"
Một tiếng la hét, Thẩm Xuân Hòa kinh ngạc ngồi dậy.
Đập vào mắt là một màn đêm đen tối, lúc hai mắt thích ứng được mới nương
theo ánh trăng để thấy rõ vị trí của mình — hóa ra trong phòng ngủ của ông ta.
Không phải kho hàng trống vắng khiếp sợ, cũng không có máu phun đầy trời.
Bên tai yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng ve, cũng không xuất hiện tiếng kêu
cứu thảm thiết của con trai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Xuân Hòa đột nhiên cảm thấy may mắn.
"Cũng may chỉ là giấc mộng..."
Ông ta giơ tay sờ trán, trên trán đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới bất giác nhận ra
áo ngủ đã ướt đẫm lạnh lẽo dán trên lưng.
Xuống giường bật đèn, gọi người giúp việc đổi chăn nệm, Thẩm Xuân Hòa đi
vào phòng tắm.
Đến lúc ông ta tắm rửa đi ra, giường đã rực rỡ hẳn lên, dọn dẹp sạch sẽ.
Uống một nước miếng, sau đó nằm trở lại, không biết vì sao lại không tắt đèn
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.