Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Dã Quỷ Chương cười lạnh: "Con người tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ưu
điểm lớn nhất để giữ mạng đến bây giờ. Đó chính là biết điều, biết người nào có
thể dây vào người nào phải né tránh. Đừng nói là gấp ba mươi lần, ông có đưa
tôi gấp ba trăm lần, tôi cũng không có mạng để hưởng."
"Nói hết rồi." Thẩm Xuân Hòa đẩy anh ta ra, ra lệnh cho tài xế khóa xe lại.
Tiếng khóa cạch một cái, Dã Quỷ Chương đã bị khóa lại, lập tức nổi khùng lên:
"Họ Thẩm kia, rốt cuộc ông muốn cái gì?! Dụ dỗ không được, muốn dùng biện
pháp mạnh à?! Tôi nói cho ông biết, Dã Quỷ Chương tôi đây không thích kiểu
này đấy!"
Thẩm Xuân Hòa lờ đi giả, vờ như không nghe thấy, chỉ quan tâm đến điều mình
muốn biết: "Vừa nãy cậu nói, người nào không thể trêu vào hả? Ai bắt cậu
không có mệnh hưởng hả?"
Khuôn mặt của Dã Quỷ Chương bỗng tái đi.
"Cậu biết người hại con trai tôi là ai." Ông ta dùng câu trần thuật, hiển nhiên đã
suy luận ra từ phản ứng của Dã Quỷ Chương: "Nói! — Là ai!"
"Chủ tịch Thẩm à, ông làm vậy là đang làm khó tôi đấy."
"Là không biết hay là không muốn nói, hoặc là... không thể nói?"
Ánh mắt khôn khéo của Dã Quỷ Chương hơi lóe lên, miệng lại ngậm chặt,
không có ý định hé răng nửa câu.
"Người ở Ninh Thành... có phải là họ Thẩm hay không?"
Hả?
Đáy mắt Dã quỷ Chương xẹt qua một tia mờ mịt, họ Thẩm gì?
Người đàn ông nhíu mày: "Làm sao, tôi nói sai rồi? Không phải họ Thẩm sao?"
Ninh Thành...
Người đầu tiên ông ta nghĩ đến chính là Thẩm Loan! Ngoại trừ người này ra,
cho dù là Thẩm Phi hay là Thẩm Tục đều không còn mối liên hệ khác với bên
kia, nếu không thì làm sao lại xảy ra chuyện ở Ninh Thành?
Nhưng phản ứng của Dã Quỷ Chương không giống như đang giả vờ...
"Buông tay ra."
Thẩm Xuân Hòa không buông.
Trong mắt Dã Quỷ Chương hiện lên tia nguy hiểm: "Đừng tưởng rằng tôi thật
sự không có cách nào, chẳng qua là nể mặt dòng chính nhà họ Thẩm, cho ông
chút thể diện mà thôi, cũng dám tự cho mình là giỏi lắm à?"
Nói xong đôi tay đột nhiên dùng sức, lại là động tác quỷ dị linh hoạt như ban
nãy, cơ bản không cần tốn nhiều sức lực liền nhẹ nhàng tránh thoát, bỗng gã ta
nở một nụ cười khẩy, Dã Quỷ Chương còn duỗi tay bẻ lại cổ áo, vuốt thẳng nếp
gấp bị Thẩm Xuân Hòa làm nhăn.
"... Tôi trả gấp ba mươi lần, nói hết những gì cậu biết cho tôi." Mệt mỏi ngồi
sụp xuống ghế, giọng nói của Thẩm Xuân Hòa nghẹn ngào, vẻ mặt chán nản.
Trút bỏ tấm da hung ác bên ngoài, thì ông ta cũng chỉ là một người cha lo cho
con mà thôi.
Dã Quỷ Chương dời mắt, giọng lạnh lùng: "Có một số chuyện tôi không thể nói
ra, nếu nói tôi sẽ không còn đường sống. Nhưng nể tình ông ra tay hào phóng,
lại có quan hệ không tệ với dòng chính nhà họ Thẩm, nhưng thật ra cũng chỉ có
thể nhắc nhở ông vài câu."
"Điều thứ nhất, con trai ông đến Ninh Thành, bây giờ vẫn đang ở Ninh Thành,
chuyện này tôi chắc chắn."
"Thứ hai, khuyên ông đừng tiếp tục tra, trên đời này, đôi lúc phải vờ như không
biết, gieo nhân ắt phải gặt quả ấy, chuyện này tất nhiên sẽ xảy ra, dù ông có tra
được thì thế nào? Phải mất cũng mất rồi, không giữ được vẫn là không giữ
được."
Lần này Dã Quỷ Chương muốn chạy trốn, Thẩm Xuân Hòa cũng không ngăn
lại.
"... Ông chủ?" không biết đã qua bao lâu, tài xế ngồi phía trước đứng ngồi
không yên, mở miệng nhắc nhở.
Ông ta mới đột nhiên hoàn hồn: "Đi thôi."
"... Đi đâu, thưa ông?"
"Đến sân bay."
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Xuân Hòa đến Ninh Thành, nhưng đây lại
là lần đầu tiên ông ta mang theo tâm trạng nặng nề đến đây.
Dưới sự xắp xếp chu đáo của thư ký, ông ta vừa bước xuống sân bay đã có xe
tới đón.
"Có phải... ông là ông Thẩm Xuân Hòa không?"
"Là tôi."
"Tôi đến đón ông."
Ông ta kéo cửa sau ra, ngồi vào: "Đến Paris Night."
Tài xế hơi sững lại một chút, rồi sau đó nổ máy, phóng nhanh đến quán bar lớn
nhất thành phố.
Người có tiền đúng là biết cách ăn chơi, đi một chuyến xa từ Kinh Bình lại đây,
ăn mặc nghiêm trang chỉnh chu, không biết còn tưởng là đi công tác làm ăn xa,
kết quả lại là đi vui vẻ.
Tám giờ năm mươi năm phút, xe dừng lại ở trước cửa Paris Night.
Quán bar đang trong thời điểm sôi động nhất, cả trai lẫn gái đều đang nhảy nhót
trong tiếng nhạc sập xình trên sàn nhảy, lắc lư cơ thể theo âm nhạc, hoặc mặt kề
mặt, hoặc là ôm sát lấy nhau.
Quần áo mỏng manh, hở hang, có kẻ còn hở bạo khác người, dưới khung cảnh
như thế, Thẩm Xuân Hòa mặc giày da áo vest càng có vẻ lập dị.
Bởi vậy, vừa bước chân vào cửa đã bị bảo vệ theo dõi, trực tiếp gọi điện báo cáo
giám đốc trực ban.
Rất nhanh, giám đốc quán bar cũng mặc vest xuất hiện, vừa vặn ngăn chặn
đường đi của Thẩm Xuân Hòa: "Chào ông, có vẻ như ông cũng không đến đây
để giải trí, xin hỏi ông đang cần gì sao?"
"Tôi đến tìm Nhị gia."
Giám đốc ngừng lại, trong mắt hiện lên tia tối tăm.
Thẩm Xuân Hòa bổ sung thêm: "Tống Nhị gia."
...
Cùng dưới bầu trời đêm, phòng ngủ chính sơn trang Đông Li.
Thẩm Loan bị người nào đó lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc
cũng không chịu được ngủ thiếp đi.
Trước khi bóng tối ập xuống, cô còn đang suy nghĩ, Quyền Hãn Đình sau khi từ
đảo Chiêm Ngao trở về, dường như có điều gì đó khác lạ, ví dụ như càng chăm
chỉ tập bắn súng hơn, ví dụ như, làm chuyện ấy cũng ác hơn.
Đúng vậy, chính là ác liệt.
Thậm chí khiến cô cảm thấy đau đớn và khó chịu.
Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra, người đàn ông cho dù có muốn, cũng sẽ
để ý đến cảm thụ của cô, mặc dù phải để bản thân chịu thiệt.
Giống như quý tộc chẳng sợ phải lưu lạc thành ăn mày, cho dù có đói bụng
cũng nhất định dùng tư thế tao nhã ăn cơm,
Bởi vì đó là thói quen.
Nhưng gần đây Quyền Hãn Đình hiển nhiên không như vậy nữa, có chút nóng
nảy, có chút sốt ruột, giống như không kiềm chế, lại giống như đang muốn
chứng minh điều gì đó, sức lực đó như muốn nghiền nát cô, nuốt vào bụng, tan
vào trong xương tủy.
Điên cuồng đến tột cùng, như giấu sự tuyệt vọng trong đó.
Không đợi Thẩm Loan hỏi rõ lý do, cơn mệt mỏi đã nhanh chóng ập đến như
thủy triều, cô hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Lúc ấy kim đông hồ thong thả chạy chỉ hướng mười hai giờ, chỉ ra một ngày
mới đã đến.
Trong bóng đêm, người vốn dĩ đang nằm bỗng dần dần ngồi dậy, tay chân khẽ
khàng bước xuống giường lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.
Trước lúc đóng cửa, anh ngoảnh đầu lại nhìn người phụ nữ đang say giấc, đè
nén cơn ngứa ngáy nơi cổ họng, ánh mắt dịu dàng như nước, đầy âu yếm.
Rồi sau đó, nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Gia." Lăng Vân đứng đợi ngoài cửa, không biết đã đứng tự bao giờ.
Quyền Hãn Đình xua tay ra hiệu, bước nhanh xuống dưới tầng, đến tận khi đã
cách phòng ngủ một khoảng khá xa, đảm bảo người trong phòng không nghe
thấy, mới phát ra tiếng ho khan như trút hết ruột gan.
Lăng Vân vô cùng kinh ngạc, nhìn anh ho đến mức tái mét mặt mũi, phản ứng
đầu tiên chính là —
"Tôi lập tức gọi ngài Trâu!"
"Quay lại! Khụ khụ khụ..."
Bước chân sững lại: "Gia, anh không thể cứ để như vậy được..."
"Khụ khụ khụ... Đỡ tôi đến phòng làm việc!"
Lăng Vân không dám chậm trễ.
Vào phòng làm việc, Quyền Hãn Đình mở ngăn kéo ra, bên trong dĩ nhiên lại có
một ngăn bàn khác.
Nếu Thẩm Loan ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiêm, bởi vì cô thường xuyên ra
vào nơi đây, cũng không biết trong này còn ẩn giấu một cái két sắt bí mật!
Quyền Hãn Đình gọi Lăng Vân lại: "... Mau, lấy thuốc trong đó ra đây."
"Vâng!"
Lăng Vân biết bí mật trong này, cũng biết mật mã, rất nhanh đã lấy ra một túi
nilon gói cẩn thận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.