Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Lăng Vân biết bí mật trong này, cũng biết mật mã là bao nhiêu, rất nhanh đã lấy
ra một bao nilon được đóng gói rất cẩn thận.
Quyền Hãn Đình ra lệnh: "Mở nó ra."
Lăng Vân vâng lời, tay lại không kiềm chế được mà run lẩy bẩy, túi nilon được
mở ra, bên trong là các loại thuốc tây sặc sỡ nhiều màu sắc, có dạng viên tròn,
có dạng bao con nhộng, còn có dạng viên nén.
Quyền Hãn Đình tiếp tục nói: "Từ trái qua phải... khụ khụ... lần lượt lấy hai
viên, ba viên, hai viên, bốn viên, năm viên, bảy viên."
Giọng nói của anh gấp gáp dồn dập, động tác của Lăng Vân cũng không hề
chậm trễ.
Gần như là bên này nói xong, cậu ta cũng đã lấy hết thuốc theo đúng định
lượng, cuối cùng đưa đến tay Quyền Hãn Đình, nói: "Tôi đi lấy nước..."
Chưa nói xong, Quyền Hãn Đình đã ngửa cổ nuốt hết chỗ thuốc kia xuống.
Lăng Vân ngây ngốc, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng xuống,
nặng đến nỗi khiến cho cậu ta không thể thở nổi: "Gia..."
Quyền Hãn Đình giơ tay, ngăn cậu ta tiếp tục nói, khuôn mặt đang kiềm chế sự
đau đớn từ từ thả lỏng, trái lại thay vào đó là vẻ mặt thâm trầm tĩnh lặng như
biển sâu.
"Cơ thể của tôi, tôi hiểu rõ nhất."
"Nhưng mà bác sĩ Trâu đã gọi đến hỏi thăm rất nhiều lần, ông ấy cũng không
yên tâm sức khỏe của gia."
"Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy, nhưng không phải bây giờ."
Lăng Vân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại đối diện với một đôi mắt sâu thẳm lạnh
lùng của Quyền Hãn Đình, rồi sau đó, chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ dạ một
tiếng: "... Vâng."
"Ra ngoài đi."
"Còn có một chuyện nữa." Lăng Vân ngước mắt lên.
"Nói đi."
"Khoảng nửa tiếng trước, Nhị gia gọi điện thoại đến đây, tôi nghe máy nói anh
đang ngủ, không tiện nghe máy, ngày mai sẽ liên lạc lại cho anh ta sau."
"Nhị ca gọi điện thoại đến sao?" Quyền Hãn Đình nhíu mày, giường như đang
suy nghĩ điều gì đó.
Tống Cảnh sẽ chủ động gọi cho anh sao?
Hai người cùng sống trong Ninh Thành, nhưng cơ hội chạm mặt lại gần như
bằng không, ngoại trừ vài lần bởi vì có liên quan đến Thẩm Loan nên gặp nhau,
về sau mỗi người đều trong trạng thái không quan tâm đối phương.
"Chính anh ta tự mình gọi à?"
Lăng Vân gật đầu.
"Anh ta có nói là chuyện gì không?"
"Hình như là muốn tìm tung tích một người."
"Ai?"
"Nhị gia chưa nói." Lăng Vân trầm ngâm trong chốc lát, thử hỏi lại anh: "Có
cần phải gọi điện thoại lại không ạ?"
"Không cần. Nếu đã nói là ngày mai gọi, vậy thì để ngày mai đi."
Lăng Vân hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Quyền Hãn Đình ngồi trên ghế da, nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, chỉ
thấy một màn đêm tối tăm và ánh trăng lạnh lẽo cô tịch.
Lăng Vân đi rồi lại quay về, đặt một ly nước ấm trước mặt anh, dặn dò: "Anh
uống chút đi, tôi xin phép đi ngủ trước."
"Ừm."
Khi cửa khép lại, Lăng Vân không nhịn được mà nhìn lại lần nữa, chỉ thấy dưới
ánh đèn điện mờ nhạt, người đàn ông ngồi thẳng lưng, xung quanh lại bị bao
trùm bởi nỗi cơ đơn hiu quạnh...
Ngày hôm sau, Quyền Hãn Đình tỉnh dậy liền gọi điện thoại cho Tống Cảnh.
"Nhị ca, lâu rồi không gặp."
"Đúng là đã lâu rồi..." Đầu bên kia từ từ thở dài.
"Anh tìm tôi có chuyện gì à?"
Tống Cảnh không phủ nhận: "Có tiện nói không?"
"Anh nói đi."
"Hỏi thăm tung tích của một người."
"Ai?"
"Thẩm Tục."
Quyền Hãn Đình hơi giật mình, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Thân
phận người này thế nào mà anh phải đích thân hỏi thăm em."
Tống Cảnh biết rõ con người của Quyền Hãn Đình, nhiều năm như vậy trừ khi
có chuyện quan trọng, cơ bản sẽ không liên hệ, cơ bản chính là trình độ vương
bất kiến vương, bây giờ lại chủ động gọi điện thoại hỏi thăm.
Thật là hiếm có!
"Thân phận của cậu ta như thế nào, chẳng lẽ cậu lại không biết?" Tống Cảnh
khẽ bật cười, như ngầm ám chỉ điều gì đó.
Quyền Hãn Đình không bộc lộ cảm xúc ra ngoài: "Tôi hẳn phải biết rõ sao?"
"Cậu bắt người, chẳng lẽ chỉ là tùy tiện tóm một người bình thường sao?"
Quyền Hãn Đình không tiếp tục phủ nhận nữa.
Tống Cảnh là đẳng cấp gì, có bản lĩnh như thế nào, anh hiểu rõ hơn ai hết, cũng
bởi vì nguyên nhân này, cơ bản không cần hai bên tiếp tục thăm dò lẫn nhau
nữa.
"... Ai để anh ra mặt?"
"Thẩm Xuân Hòa." Tống Cảnh không che giấu. Đồng dạng, ông ta cũng đủ hiểu
rõ Quyền Hãn Đình, cho dù không nói ra, tra được cũng chỉ là chuyện sớm hay
muộn mà thôi.
"Không cần phải hỏi nữa."
Ánh mắt Tống Cảnh hơi chững lại: "Lý do là gì?"
"Người không còn nữa, ở đâu thì cũng chẳng có vấn đề gì nhỉ?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó nói tiếp: "... Được, tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, toàn bộ quá trình liên lạc không quá ba phút.
Tống Cảnh buông điện thoại di động xuống, dõi ánh mắt nhìn ra khung cảnh
bên ngoài cửa sổ.
"Gia." A Li đứng sau lưng anh ta, thấy thế không khỏi mở miệng dò hỏi: "Bên
kia nói như thế nào?"
"Chết rồi."
A Li hơi kinh ngạc: "Là Quyền... Quyền lục gia có thù oán với chi thứ gia tộc
họ Thẩm sao?"
"Không rõ lắm."
"Vậy tại sao anh ta lại..." Khoan đã!
A Li đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Nhà họ Thẩm ở Kinh Bình... Chi thứ... Họ
Thẩm... Có phải là liên quan đến Thẩm Loan hay không?"
Tống Cảnh không tiếp lời.
Hiển nhiên ông ta cũng có suy đoán như vậy.
Quyền Hãn Đình chiếm cứ Ninh Thành làm ông trùm của thành phố, rất hiếm
khi đặt chân đến Kinh Bình. Lúc trước, khi đám anh em bọn họ đánh nhau tranh
giành địa bàn, cũng đều cố gắng không động đến cái thế lực phức tạp rắc rối
khó chơi này.
Theo đạo lý thì không nên cùng bên kia kết thù, càng sẽ không làm đến mức
xảy ra mạng người.
Không ai hiểu rõ Quyền Hãn Đình cẩn thận và tỉ mỉ hơn Tống Cảnh, mặc dù
không dễ chọc, nhưng trước giờ sẽ không chủ động kết thù trêu chọc ai.
Vì vậy, Quyền Hãn Đình không có lý do gì để động đến Thẩm Tục, ngoại trừ...
Vì Thẩm Loan!
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cái dự cảm này, Tống Cảnh đã nhìn ra từ lúc gặp
được Thẩm Loan.
"Bây giờ người thì đã chết rồi, Thẩm Xuân Hòa bên kia..." A Li cẩn thận hỏi:
"Nên trả lời thế nào?"
Tống Cảnh trầm ngâm trong giây lát, bàn tay khẽ chạm vào chuỗi tràng hạt:
"Ông ta nếu đã tự mình đến Ninh Thành, lại tìm tới tôi, không tiếc mọi thứ được
ăn cả ngã về không, chắc hẳn đã có dự cảm đến kết quả này, nói thật cho ông ta
đi."
"Vâng." A Li xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.