Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Chẳng lẽ không phải như thế?" Thẩm Xuân Hòa thở hổn hển, đối diện với ánh
mắt hung dữ của A Li, vậy mà rất cứng rắn nhìn thẳng không né tránh.
A Li nắm chặt nắm đấm.
"Khụ khụ khụ..." Ông ta ho khan kịch liệt, hai má phình đến tím ngắt, Thẩm
Xuân Hòa vẫn không chịu thua: "Trước đó, Nhị gia rõ ràng đã đồng ý... khụ
khụ... đồng ý sẽ giúp tôi tìm được con trai, bây giờ lại trở mặt mặc kệ... khụ
khụ... thế gọi là gì?"
"Tôi đã nói rõ rồi, con ông đã chết..."
"Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Thẩm Xuân Hòa nói thẳng
một mạch, trực tiếp ngắt lời A Li, hai tròng mắt bởi vì thiếu oxy mà lồi ra, biểu
cảm khuôn mặt dữ tợn, như là ác quỷ: "Các người nói nó đã chết, được, tôi chấp
nhận, nhưng phải tìm được thi thể!"
"Cần phải vậy không?" A Li cười lạnh: "Ông nghĩ rằng ông là ai hả? Cho dù
dòng chính Kinh Bình có ra mặt, gia cũng đếch thèm sợ."
"Tôi... tất hiên hiểu... Nhị gia không sợ trời không sợ đất... nếu như ông ta cũng
không sợ bị bêu danh lật lọng, thất tín bội nghĩa... Vậy thì coi như tôi... khụ
khụ... chưa nói câu này..."
Trong nháy mắt đo, A Li nổi lên ý muốn giết người.
Bởi vì cô ta hiểu rõ Tống Cảnh để ý nhất chính là —
Lật lọng, thất tín bội nghĩa!
Đã từng vì lý do này, mà ông ta thẳng thắn đứng ở phía đối lập với Quyền Hãn
Đình, nhiều năm như vậy vẫn khó có thể xóa bỏ, không thể tha thứu, bây giờ lại
có người dám đem tội danh ông ta căm ghét đến tận xương tủy đổ lên đầu ông
ta...
"A Li dừng tay." Giọng nói lãnh đạm của người đàn ông truyền ra từ trong
phòng.
Quả nhiên!
A Li rũ mắt, đè lại sát khí cuồn cuộn trong đó, bỗng thu tay lại.
Một người đàn ông như Thẩm Xuân Hòa lại bị cô ta quăng như quăng rác, ném
xuống sofa, há miệng thở hổn hển.
Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Tống Cảnh lên tiếng: "Mời ông ta vào đây."
A Li lui sang một bên, cúi đầu, khiến cho người ta không thấy rõ biểu cảm trên
khuôn mặt cô ta: "Vâng. Mời ông đi theo tôi."
Ông ta hít thở sâu, đứng lên khỏi sofa, đứng yên, rồi sau đó bước chân đi vào
trong phòng.
...
Cùng lúc đó, trong sơn trang Đông Li.
Bác sĩ Trâu Liêm đã lâu chưa xuất hiện cõng hòm thuốc đi đến.
Vừa bước vào phòng khách, khí lạnh liền phả vào mặt khiến ông ta rùng mình,
cả người chấn động, ngó nghiêng xung quanh: "Ủa? Người đâu rồi?"
Lúc này, Sở Ngộ Giang mới bước từ trên lầu xuống: "Bác sĩ Trâu?"
"Ai dà, Lục gia đâu?"
Lăng Vân vốn dĩ đang đi sau Sở Ngộ Giang, nghe thấy, đột nhiên chấn động, ló
đầu nhìn thấy Trâu Liêm, trong giây lát ấy ánh mắt cậu ta bỗng dưng co lại.
"Sao ông lại đến đây?!" Phản ứng của cậu ta cũng rất dữ dội.
Sợ Ngộ Giang: "?"
Bác sĩ Trâu: "?"
Lăng Vân chưa phát hiện ra lời nói vừa rồi của cậu ta có vấn đề, bởi vì cậu ta
đang luống cuống suy nghĩ không biết ai mời Trâu Liêm đến đây.
Dù sao thì cũng không phải là cậu ta!
Cũng không thể là gia!
Vậy nên là ai đang tìm chết hả?
"Tại sao tôi không thể đến đây hả? Thằng nhóc thối này, nói năng kiểu gì vậy
hả?"
Tiếng ồn bên dưới tầng vừa hay đều bị Thẩm Loan bên trên tầng hai nghe thấy,
cũng bước xuống lầu tiến vào phòng khách, vừa nhìn thấy Trâu Liêm liền cười,
lễ phép chào hỏi.
"Đã nghe thấy chưa? Như thế này mới đúng này." Ông ta hất cằm nhìn Lăng
Vân.
"..."
Rất nhanh, Quyền Hãn Đình cũng bước ra từ trong phòng làm việc.
Lăng Vân vừa nhìn thấy anh, liền dựng hết cả tóc gáy, vội vàng ra hiệu bằng
ánh mắt, biện minh cho bản thân: Gia, không phải tôi gọi ông ta đến, tự ông ta
chạy lại đây!
Đáng tiếc là, Quyền Hãn Đình cũng không thèm liếc cậu ta đến một cái, chỉ là
ánh mắt anh khi nhìn thấy Trâu Liêm có hơi sững lại, nhưng giây tiếp theo lại
khôi phục như thường.
"Lục gia."
"Ngài đến rồi, A Giang, mau pha trà."
"Đúng vậy." Sở Ngộ Giang nghe theo.
Rất nhanh, liền bưng trà lại đây, đưa đến: "Xin mời bác sĩ Trâu —"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.