Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Mạng của con trai đánh lên hồi chuông cảnh báo trong đầu Thẩm Xuân Hòa,
ông ta không thể để kệ Thẩm Phi tiếp tục như thế nữa, nếu không hậu quả
không dám tưởng tượng!
Cho nên, ông ta đoạn tuyệt thật sự quả quyết, cũng đi rất dứt khoát.
Nhưng ngay lúc ông ta sắp ra khỏi phòng bệnh, tiếng nói nhẹ nhàng nhợt nhạt
của Thẩm Phi thản nhiên uyển chuyển gọi một tiếng "Ba", sau đó —
"Ngài nhẫn tâm sao?"
Hai tay Thẩm Xuân Hòa bỗng chốc nắm chặt, cố nén không quay đầu lại.
"Anh đã chết, con là người thân duy nhất trên đời của ba, con chỉ có ba, mà ba
cũng chỉ có con."
Bóng dáng người đàn ông chấn động, lưng cũng run lên.
"Cho dù ba quyết tâm tàn nhẫn, để kệ con một mình tự sinh tự diệt ở bệnh viện,
cần gì phải để Thẩm Loan được hời, mọi chuyện đều theo dự tính của cô ta?"
Thẩm Xuân Hòa nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại: "Mày nói gì?"
"Hai ba con ta phản bội nhau, chẳng lẽ không phải để Thẩm Loan được hời
sao?"
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia u ám, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh
Thẩm Loan hùng hổ doạ người, bên tai cũng văng vẳng những lời khoét sâu vào
tim —
Đáng tiếc, ông ta tính đi tính lại, vẫn không thắng nổi đứa con gái ngoan của
mình...
Nhìn đứa con gái này đã tạo ra một vở kịch xuất sắc thế nào?
...
Thẩm Phi thấy vẻ mặt ông ta ngẩn ngơ là biết những lời vừa rồi đã chạm vào
lòng của Thẩm Xuân Hòa.
Người ba này của cô ta, có tình cảm, có lý trí, nhưng vẫn không tránh khỏi bốn
chữ — thương nhân trọng lợi!
Thẩm Phi nở nụ cười giả tạo, khôi phục lại dáng vẻ đau khổ trong chớp mắt:
"Con đoán ngài biết tin nhanh như vậy chắc do đã đến Ninh Thành?"
Thẩm Xuân Hòa không tiếp lời, nhưng không vội đi, dạo bước quay lại trước
giường bệnh, nhìn con gái từ trên cao.
Không thể nghi ngờ, thật ra Thẩm Phi giống ông ta hơn Thẩm Tục.
"Rốt cuộc mày muốn nói gì?"
"Tin tức anh con đã chết nhất định là do chính miệng Thẩm Loan xác nhận,
không chỉ có thế, cô ta còn nói với ngài là con dùng tiền tài để dụ dỗ anh đến
Ninh Thành, xúi giục anh làm chuyện ngu xuẩn."
Đôi mắt Thẩm Xuân Hòa lại hiện ra sự kinh ngạc đau đớn.
Thẩm Phi thấy thế, nội tâm không hề dao động: "Con thừa nhận, chuyện này là
do con tính kế, nhưng con không ngờ Thẩm Tục thật sự ngốc đến mức độ này."
Hừ...
Ở địa bàn của người khác, trắng trợn muốn lấy mạng người ta, anh ta làm vậy
có khác gì muốn lên trời đâu?
Ồ, mà bây giờ anh ta cũng đã lên trời cao rồi.
Khi Thẩm Xuân Hòa biết chân tướng, hơn nữa trong lòng đã sớm có phán đoán
trong lòng, dù Thẩm Phi có phủ nhận hay giảo biện thế nào thì cũng vô dụng,
thà cứ thoải mái hào phóng thừa nhận tất cả, ít nhất còn độc ác, khoác lên mình
bộ dạng "có dũng có mưu".
Mà sự thẳng thắn vô tư ấy còn dễ đả động tới Thẩm Xuân Hòa hơn bộ dạng giả
vờ cầu xin.
Suy cho cùng, một con báo hung mãnh không hy vọng đời sau của mình chỉ là
một con mèo biết liếm sữa.
"Anh con đã chết, cứ coi như con quạt gió thổi lửa, nhưng anh thực sự không có
đầu óc! Trước khi động vào Thẩm Loan, anh ta đã điều tra bối cảnh của người
phụ nữ này chưa? Có biết người đứng ở lưng cô ta là ai không? Không có."
Thẩm Phi cười nhạt, như than nhẹ: "Anh cứ đi như vậy, tự cho mình thông minh
mà dắt theo mấy tên binh tôm tướng cua, lại tự cho là đúng mà tính kế hãm hại
Thẩm Loan, kết quả lại trăm vội mà tự đào mồ chôn mình."
"Nếu hôm nay ngài bởi vì chuyện này mà trở mặt thành thù với con, vậy vừa
đúng là kết quả Thẩm Loan muốn nhìn thấy nhất. Cô ta muốn trả thù, muốn cho
để con sống không bằng chết, càng muốn cho một nhà chúng ta nợ máu phải trả
bằng máu vì cái chết của Thẩm Khiêm!"
Cơ thể Thẩm Xuân Hòa rung mạnh, cơ trên mặt vặn vẹo quái dị, đôi mắt trừng
lớn như muốn nhỏ ra máu.
Lúc này, Thẩm Phi lại nhu giọng, trấn an nói: "Ngài yên tâm, chỉ cần ba con
chúng ta nhất trí đối ngoại, dù tay Thẩm Loan có dài thế nào, cũng tạm thời
không thể duỗi tới Kinh Bình. Nhưng nếu ba con mình cứ trở mặt như thế này,
cô ta có thể diệt trừ con dễ như trở bàn tay, cuối cùng lại tập trung hỏa lực đánh
ngài một đòn trí mạng!"
Cuối cùng, Thẩm Xuân Hòa vẫn bị thuyết phục.
"... Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt."
"Ba hẹn găp lại."
Người đàn ông cứng chân rồi lại bước nhanh đi.
Câu nói "không có đứa con gái như cô" im bặt không nhắc tới nữa.
Thẩm Phi biết, trải qua chuyện này, hình tượng của cô ta trong lòng Thẩm Xuân
Hòa đã hoàn toàn bị huỷ hoại, cô ta không phải là con chim non nhu nhược yếu
đuối cần ba giang cánh che chở, mà từng bước từng bước đã biến thành một con
mãnh thú ăn thịt ngay cả chính cốt nhục của mình!
Nhưng thì sao chứ?
Cô ta nghểnh cổ, nghiêng đầu hướng ra cửa sổ, đôi mắt híp lại, ý cười thoáng
qua: "Thẩm Loan, lần này cô đã thắng, nhưng tôi cũng không thua, đường còn
rất dài, chúng ta... cứ chờ xem."
Nói xong, bật cười khanh khách.
Âm thanh quỷ dị như tiếng ma cười lọt vào tai mấy người y tá ngooài cửa, trong
nháy mắt lông tơ dựng ngược.
...
Cửa sắt mở rộng, xe lái vào sơn trang Đông Li.
Sở Ngộ Giang dừng xe xong, kéo phanh tay, bấm nút cảm ứng trên bảng điều
khiển trung tâm, vách ngăn giữa ghế trước và sau từ từ hạ xuống.
"Thẩm —"
Tiếng còn lại đột nhiên im bặt.
Sở Ngộ Giang nhìn hàng ghế sau trống trơn không người, đôi mắt hoảng sợ.
Thẩm Loan cứ như vậy không cánh mà bay.
Hai phút sau.
"... Cái gì mà "không có", cậu nói rõ ràng!" Quyền Hãn Đình đứng bên xe, cả
người bị áp suất thấp bao phủ, ánh mắt sắc bén như ngọn gió, một đao tiếp một
đao chém lên người Sở Ngộ Giang.
Người sau cắn chặt răng, mới miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, không đến mức
suy sụp như băng tan: "Sau khi rời khỏi Phẩm Trà Hiên, tôi đích thân mở cửa
sau cho cô Thẩm, lái xe thẳng về đây, cô ấy vẫn ở đây..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.