Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Khoảng một giờ sau, kết thúc kiểm tra.
Thẩm Loan mặc quần áo tử tế cho Tán Tán, Nhị Tử mua cơm sáng trở về, hai
người một lớn một nhỏ vừa ăn vừa chờ kết quả.
10 giờ sáng, báo cáo được giao tới tay Thẩm Loan.
Bác sĩ Thang: "Chỉ số các hạng mục gần như đã ổn định, khả năng miễn dịch
cũng được cải thiện nhưng không rõ ràng. Sau này thuốc không thể ngừng, tạm
thời không tăng liều lượng."
Thẩm Loan thở phào nhẹ nhõm.
Tán Tán dựa bên chân cô, khuôn mặt nhỏ hờ hững. Cũng không biết là không
hiểu hay là không quan tâm.
Rời bệnh viện, Nhị Tử lái xe đến trường đại học P.
Khi vào cửa bị thì bảo vệ trường ngăn lại: "Thật ngại quá, xe bên ngoài trường
bị cấm vào."
Nhị Tử hạ cửa kính xe xuống, đưa ra một tấm thẻ nhỏ.
Bảo vệ nhận lấy nhìn thoáng qua, sau đó cung kính cúi người xuống, đôi tay
nâng lên trả lại tấm thẻ nhỏ, mở cổng cho vào.
Xe chạy vào khuôn viên trường, xuyên qua đường cây xanh, cuối cùng dừng lại
trước một tòa nhà lớn.
Thẩm Loan đưa Tán Tán xuống xe, trực tiếp đi thang máy lên lầu 5.
Hành lang yên tĩnh, ánh đèn trắng sáng, cửa kính phản chiếu ra bầu không khí
thê lương sầu thảm.
Hệ thống điều chỉnh nhiệt độ phòng ở mức thấp trong suốt cả năm, giống như
người đang ngồi ở trong một cái tủ lạnh lớn.
Nhị Tử quàng chiếc khăn quàng cổ lông dê đã chuẩn bị trước đó lên trên người
Tán Tán.
Cuối hành lang là một cánh cửa chống nổ bằng kim loại, Thấm Loan đứng yên,
nhắm vào cổng "nhận dạng tròng đen", năm giây sau, tiếng máy móc lạnh băng
truyền đến ---
"Nhận dạng thành công."
Cửa mở ra, ba người đi vào.
Những người mặc áo blouse trắng vội vàng bước đi, có người đi từ cổng đầu
vào số liệu ở đây sang cổng đầu ra đối diện; cũng có người từ cổng đầu ra đi
thẳng đến phòng thí nghiệm cách ly để tiến hành điều chỉnh các thông số...
Trừ khi có thảo luận tất yếu với nhau, nếu không, hầu như là không mở miệng,
mà nói chuyện phiếm càng sẽ không xuất hiện ở trong một đoàn đội như vậy.
Người nào làm theo ý người ấy, việc đâu vào đấy, ngay cả ba người Thẩm Loan
đột nhiên xuất hiện cũng không thể thu hút được sự chú ý của bọn họ.
Thứ nhất, không gian phòng thí nghiệm quá lớn, khoảng cách giữa cửa vào và
khu trung tâm thí nghiệm rất lớn.
Thứ hai, một lượng lớn số liệu thí nghiệm cần phải ghi chép, kết quả thí nghiệm
còn chờ phân tích, đều có nhiệm và và áp lực, căn bản là không rảnh đề quan
tâm đến chuyện khác.
Thẩm Loan không phải lần đầu tiên đến, trực tiếp đi vào phòng làm việc bên
trong.
Khi đi xuyên qua khu trung tâm mọi người mới phát hiện ra đại kim chủ của
phòng thí nghiệm bọn họ tới, bước chân vội vàng cũng không quên bớt thời giờ
chào hỏi với cô.
Thẩm Loan gật đầu từng cái, xem như đáp lại.
Là những người này nghiên cứu bất kể ngày đêm, không ngừng đổi mới kết quả
thí nghiệm mới cứu lại được tính mạng của Tán Tán, dù lúc trước hai bên hợp
tác dựa trên nền tảng lợi ích này, Thẩm Loan đều biết ơn bọn họ từ tận đáy lòng.
"Cô Thẩm tới tìm giáo sư Ngụy à?" Trợ lý đứng dậy.
"Vâng. Ông ấy có ở đây không?"
"Giờ này hẳn là đang ở trong phòng phân tích dữ liệu, cô đợi ở đây một lát, tôi
đi gọi ông ấy."
"Làm phiền rồi."
"Chuyện hiển nhiên thôi."
Đối với thần tài, dù có phiền phức đến đâu cũng không gọi là phiền phức.
Rất nhanh, giáo sư Ngụy chạy chậm tới. Ông ta là người khởi xướng đoàn đội
thí nghiệm này, cũng là người đã gặp gỡ và nói chuyện với Thẩm Loan lúc
trước.
Làm nghiên cứu quanh năm đã làm ông ta sớm hói đầu, dáng người thấp bé, cái
bụng tròn xoe, nhìn qua còn già hơi tuổi thật cả chục tuổi, nhưng đôi mắt phía
sau tròng kính lại khá sáng, thỉnh thoảng xẹt qua một tia sáng.
Một chuyến này của Thẩm Loan chủ yếu là thấy thuốc cho Tán Tán, thuận tiện
thông báo cho bọn họ về phương thức vận chuyển thuốc nhập khẩu.
Vì tránh làm người khác chú ý, tạo thành phiền phức không cần thiết, mấy năm
nay bọn họ đã cố sức khiêm tốn, làm như nhân sĩ bàn bạc ngầm
Nhưng như vậy đúng là bớt đi không ít phiền phức.
Bên này vừa kết thúc, Nhị Tử đã lái xe về "Mật Đường", Lệ Hiểu Đàm đã làm
xong bữa trưa và đang đợi
"Tán Tán đói bụng chưa? Đi thôi, bà dì đưa cháu đi rửa tay, rửa xong chúng ta
liền ăn cơm, đươc không?"
Tán Tán ngoan ngoãn đi với cô ta.
Chỉ cần không cố gắng chạm vào cậu bé, ôm cậu bé, xảy ra tiếp xúc trên cơ thể,
cậu bé vẫn rất nghe lời.
Buổi chiều, Tán Tán đi theo Nhị Tử huấn luyện như thường lệ.
Thẩm Loan không xuống tầng hầm mà ở lại lầu hai để xử lý đống tài liệu tồn
đọng bên Vận Chuyển Phi Đằng.
...
Ban đêm, "Mật Đường" tối nay có vẻ hơi khác so với ngày thường.
Trước cửa lớn màu vàng treo biển "đặt bao hết", làm rất nhiều "tay mới" vì muốn
tìm kiếm cái lạ mà muốn đi vào tìm tòi đến cùng phải chùn bước.
Còn những những vị khách hàng cũ có máu mặt, Lệ Hiểu Đàm đã tự mình gọi
điện thoại thông báo cho từng người, cho nên đêm nay những người này sẽ
không đến đây.
8 giờ 15 phút, Bentley màu đen dừng ở đầu ngõ, một người đàn ông bước ra
khỏi ghế phụ, đi vòng ra ghế sau, mở cửa xe, tươi cười nghênh đón một người
đàn ông khác.
Lệ Hiểu Đàm đứng ở cửa, từ góc độ của cô ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân
hình cao ráo, vai rộng, eo thon của người nọ, giống như cái giá treo áo quần
đang đi.
Xe không thể vào trong ngõ, cho nên hai người đàn ông chỉ có thể đi bộ qua
đoạn này.
Theo khoảng cách càng lúc càng ngắn, trong mắt Lệ Hiểu Đàm cũng hiện rõ ra
dáng vẻ của người đàn ông. Người xuống xe trước mặt mày tươi cười, thoáng
nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, mơ hồ mang theo vài phần lấy
lòng và nịnh nọt.
Vị sau khi xuống xe lại nhìn thẳng, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa,
chỉ thỉnh thoảng nói một câu nửa câu với đối phương, phần lớn lời ít mà ý
nhiều.
Ai chủ, ai thứ, vừa nhìn đã hiểu.
Cho nên lúc Lệ Hiểu Đàm tiến lên đón, ánh mắt trước sau đều tập trung ở trên
mặt người phía sau, nụ cười dịu dàng, giống như cành liễu trong gió, mang theo
vẻ đẹp quyến rũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.