Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Mà đứa con riêng này chính là Nghiêm Tri Phản!
Đối với một gia tộc mà nói, nhất là gia tộc có khối tài sản kếch xù như nhà họ
Nghiêm, dòng chính có thêm một đứa trẻ, đồng nghĩa với sẽ có những biến
động rất lớn trong việc phân chia tài sản trong tương lai.
Bởi vậy, hành động như vậy của Nghiêm Khác có thể nói đã lật tung hết cả nhà
họ Nghiêm.
Lúc mọi người đều cho rằng Nghiêm Tri Phản sắp ở lại nhà chính, được đào tạo
như người thừa kế, anh ta lại im hơi lặng tiếng ra nước ngoài, vừa đi đã là ba
năm, trong thời gian đó chưa bao giờ xuất hiện ở trong giới.
Nghiêm Khác cũng không nhắc tới anh ta nhiều lắm, tất nhiên, có thể chỉ là tính
cách của ông ta vốn ít nói, cộng thêm ảnh hưởng sâu nặng, người khác khó có
thể tới gần, tất nhiên cũng không dò xét được thái độ của ông ta đối với đứa con
trai này.
Nhưng Nghiêm Tuấn Sâm tin rằng, nếu như Nghiêm Khác thật sự không có một
chút tình cảm với Nghiêm Tri Phản thì lúc trước cũng sẽ không nhận anh ta,
huống chi thừa nhận thân phận của anh ta trước mặt mọi người?
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, hổ dữ cũng không ăn thịt con!
Rất nhiều lúc, máu mủ hữu dụng hơn bất kì hình thức lấy lòng khoe mẽ, khom
lưng cúi đầu khác.
Ví dụ như gã ta, xuất thân từ dòng thứ, tuy rằng gọi Nghiêm Khác một tiếng
"bác", nhưng máu mủ đã sớm xa đến không thể xa hơn, cùng mang một cái họ,
thực ra lại không hề hài hòa. Giống như lần này, chỉ là 20 triệu nho nhỏ, người
ta quyết tâm tính sổ với gã ta, ngay cả thiệp mời mừng thọ cũng không thèm
phát, trực tiếp đá bọn họ ra ngoài, đây là đang đánh lên mặt dòng bên!
Nếu đổi thành Nghiêm Tri Phản, đừng nói là 20 triệu, dù có nuốt xuống 2 tỷ, chỉ
sợ đôi mắt Nghiêm Khác cũng không chớp thêm một chút.
Đây là sự khác biệt giữa con ruột và không phải con ruột.
Tất nhiên, Nghiêm Tuấn Sâm cũng không oán hận gì, đổi thành ba gã, cũng
thiên vị cho mình. Nhưng gã ta không muốn xích mích với dòng chính, sau này
còn phải dựa vào cây đại thụ này chống lưng.
"Em đáng chết! Sao có thể làm hỏng chuyện quan trọng như vậy? Nhưng không
nên xảy ra thì cũng đã xảy ra, bây giờ có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể cố
gắng bù đắp, cho nên anh, anh xem... Có thể giúp dòng của em một chút
không?"
Gã ta không trực tiếp nhờ Nghiêm Tri Phản đến trước mặt Nghiêm Khác xin
cho gã ta, mà là lấy tư thế đủ nhún nhường, giọng điệu chân thành để dò hỏi ý
kiến.
Chỉ riêng điều này đã làm cho người ta không ghét nổi.
Dòng thứ nhà họ Nghiêm đông đảo, không phải là không có lý do mà một dòng
này của Nghiêm Tuấn Sâm có quan hệ thân thiết với dòng chính nhất.
"Tuy rằng 20 triệu không là vấn đề lớn đối với kinh phí của toàn bộ dự án,
nhưng từ bản chất mà nói, cậu làm như vậy là tự trộm gạo từ trong lu gạo ở nhà
mình, nhiều ít tạm thời không nói đến, nhưng hành vi lại vô cùng tồi tệ."
Giọng điệu người đàn ông lạnh lẽo, nói chuyện không chút lưu tình.
Vẻ mặt Nghiêm Tuấn Sâm cứng đờ, nhưng vẫn cố sức duy trì nụ cười, cúi đầu,
mí mắt khép hờ: "Vâng, em biết làm như vậy đã để cho bác phải thất vọng,
nhưng xin anh hãy tin em, em thật sự hối hận rồi, muốn bù đắp..."
Nghiêm Tri Phản lại không hề trách móc, nhưng cũng không tỏ thái độ khác,
ánh mắt rơi lên cái ly đế cao trước mặt: "Uống rượu được rồi."
"Vậy... Anh, em mời anh một chén." Vừa cầm ly nói chuyện, tay kia ở phía dưới
nhanh chóng đánh ra một đoạn tin nhắn ngắn rồi gửi đi.
...
Lệ Hiểu Đàm bị tài xế của Nghiêm Tuấn Sâm gọi sang một bên, khi đi được
một khoảng cách thích hợp, cô ta dừng bước xoay người: "Có chuyện gì? Bây
giờ có thể nói."
"Trước đó đã bảo các cô chuẩn bị, đã làm chưa?"
"Bây giờ cậu Nghiêm muốn sao?"
"Đúng!"
"Được, nếu khách đã dặn dò, bây giờ tôi sẽ gọi mấy chị em đến đây."
...
Ca sĩ hát một bài trên sân khấu, nhạc lại bị dừng.
Ánh đèn cũng theo đó mà tối lại.
Nghiêm Tri Phản còn chưa nuốt ngụm rượu vang đỏ xuống, đã nghe tiếng trầm
thấp của kim loại nặng, khúc nhạc dạo của điệu nhạc tuôn ra như đổ hạt trên đĩa
ngọc.
Một đám phụ nữ cao gầy xinh đẹp lên sân khấu, quần áo mát mẻ, bắt đầu nhảy
múa theo nhịp điệu.
Nghiêm Tuấn Sâm mỉm cười nhìn khán đài, thật ra khóe mắt vẫn luôn chú ý đến
biểu hiện của Nghiêm Tri Phản.
Thấy sắc mặt anh ta bình thản, ánh mắt bình tĩnh, bất an trong lòng lại tăng
thêm vài phần.
Múa xong, đều náo nhiệt xuống sân khấu, đi về phía ghế dài của hai người.
Tự giác sắp xếp, bày ra tư thế duyên dánh nhất, giống như những bông hoa
trong chỗ trưng bày, phong tình dao động.
"Anh, sở dĩ Mật Đường có thể trở thành nơi tụ họp số một số hai trong vòng
chúng ta không chỉ vì phục vụ đến nơi đến chốn, mà còn vì hoa ở đây vô cùng
xinh đẹp, lại còn đa dạng."
Nghiêm Tri Phản vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nghe không nói.
Nghiêm Tuấn Sâm đoán không ra rốt cuộc là anh ta có ý nghĩ gì, cắn răng một
cái, chơi trò may rủi: "Anh xem khá hài lòng với người nào, đêm nay mang ra
sân khẩu, thả lỏng một chút."
"Ra sân khấu?"
Nghiêm Tuấn Sâm gật đầu: "Tố chất của tiểu thư ở đây rất cao..."
Sắc mặt của Nghiêm Tri Phản trở nên rất khó nhìn, không đợi gã ta nói xong,
đứng dậy liền đi.
Trong số nhóm "tiểu hoa" chịu không nổi, có một hai kẻ không an phận, muốn ra
mặt, vất vả lắm mới gặp được vị khách anh tuấn như vậy, cử chỉ điệu bộ vừa
nhìn đã biết không tầm thường, hơn nữa còn đặt bao hết với giá trên trời, thử
hỏi phụ nữ ở đây có ai lại không nhớ thương?
Đúng là cái bánh bao lớn thơm ngất, ai cũng muốn cắn một miếng, tốt nhất là ăn
hết vào trong bụng, ăn vào thì nửa đời sau có thể dựa vào.
Đây là chết no gan lớn, chết đói gan nhỏ.
Thấy anh ta muốn đi, người phụ nữ mặc váy trắng đứng bên cạnh tiến lên cản
lại, tình cờ đâm vào trong lòng ngực người đàn ông, hoảng hốt luống cuối
ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với anh ta, một đôi mắt trong suốt như khe
suốt trong.
Giống như con thỏ nhỏ hoảng hốt chạy bừa, ngây ngốc đụng phải họng súng
của thợ săn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.