Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tán Tán không nói lời nào, cũng không thể nói.
Nhưng Quyền Hãn Đình nhìn vào mắt cậu bé, gần như chắc chắn rằng cậu có
thể hiểu được.
Cậu con trai có vẻ thông minh hơn anh nghĩ, và kiểu "thông minh" này thậm chí
còn khiến anh cảm thấy thật khó giải quyết.
"Mẹ con... có từng nhắc đến ba không?"
Cậu bé lắc đầu.
Vì cậu chưa bao giờ hỏi.
Người đàn ông thấy thế, ánh sáng trong mắt anh nhanh chóng mờ đi, anh hạ mắt
xuống, che giấu sự mất mát hiện ra trong đó, sau đó lại nâng mắt lên, trở lại
bình thường.
"Vậy thì con có nhận ba không?"
Tán Tán suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Đối với câu trả lời này, Quyền Hãn Đình không có vẻ gì là ngạc nhiên, mặc dù
đã đoán trước được nhưng lúc này lòng anh vẫn ảm đạm.
Anh suy tư một chút: "Vì Thẩm Loan?"
Lần này không chút do dự gật đầu.
Quyền Hãn Đình giống như ăn phải đầy miệng hoàng liên, vị đắng không dứt
lan tràn trên đầu lưỡi, trong lòng ngổn ngang trăm mối, tim như bị đao cắt.
Vợ anh không cần anh nữa, con trai anh cũng không nhận anh.
Trách ai bây giờ?
Tự làm bậy không thể sống.
"Tán Tán?" Thẩm Loan ở bên ngoài kêu một tiếng.
Thân thể Quyền Hãn Đình trở nên cứng ngắc, trái tim như thắt lại, hoàn toàn là
bản năng của thân thể.
Quyền Hãn Đình lần đầu tiên nếm trải "sợ hãi", nhất thời thậm chí muốn trốn
ngay tại chỗ.
Anh sợ nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Thẩm Loan, lại càng sợ nghe thấy những
lời cô phủi sạch quan hệ.
Hai tay Quyền Hãn Đình đặt lên vai Tán Tán, không hề dùng lực: "Đừng nói
với cô ấy, được không?"
Một lúc lâu sau, cậu bé mới gật đầu.
Quyền Hãn Đình để cậu bé đi.
Thẩm Loan định đi vào, nhưng Tán Tán đi ra rất đúng lúc, nên cô dừng lại, dắt
cậu bé đi rửa tay lần nữa, hai mẹ con quay lại cửa hàng tiếp tục lựa chọn.
Thẩm Loan đặt mua hai chiếc mũ có màu sắc và hoa văn theo ýcủa cô.
Tính tiền, để lại địa chỉ và yêu cầu giao hàng càng sớm càng tốt, sau đó đổi sang
cửa hàng khác -- mua giày.
Quần áo bảo hộ và giày mà Tán Tán sử dụng trong quá trình huấn luyện đều là
hàng đặt may riêng và rất đắt tiền, nhưng quần áo mặc hàng ngày thường được
mua trực tiếp từ trung tâm thương mại.
Không giống như mua quần áo, Tán Tán đồng ý đi thử giày.
Quả nhiên, lớn hơn trước một cỡ.
Đứa trẻ ngày nào đã lớn như vậy, trái tim Thẩm Loan như bọt biển, vừa mềm
mại lại vui mừng.
Không ai hiểu rõ hơn cô rằng Tán Tán đã khó khăn như thế nào để có thể sống
bình an cho đến bây giờ.
Vì vậy, Thẩm Loan không mong gì hơn ngoài việc hy vọng cậu bé khỏe mạnh.
"... Gói ba đôi này lại, còn cả tất đồng bộ. Lấy loại thấm mồ hôi và dễ khô."
"Được."
Đi dạo lần này mất cả buổi chiều, Thẩm Loan gọi điện báo với nhà họ Tống
rằng cô sẽ không về ăn tối.
Quản gia không nói lời vô nghĩa không cần thiết, chỉ đáp: "Tôi sẽ truyền đạt
chính xác cho phu nhân."
Thẩm Loan không có phản ứng gì, trực tiếp cúp máy, sau đó quay đầu hỏi con
trai: "Con muốn ăn gì?"
Tròng mắt Tán Tán xoay hai vòng, sau đó lắc đầu.
Có nghĩa là: Không có gì muốn ăn, ăn cái gì cũng được.
"Điểm tâm Quảng Đông?"
Ừm ừm! Gật đầu hai cái.
"Đi." Thẩm Loan nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Cách đó không xa, Quyền Hãn Đình đang núp trong góc như một "kẻ bám
đuôi", nhìn hai mẹ con nhìn nhau bật cười, thấy hai bóng lưng nhẹ nhàng bước
đi, ánh mắt đầy mãn nguyện.
Đáng tiếc, không có chỗ cho anh trong hạnh phúc này.
Ý cười hơi nhạt dần, lòng bàn tay dần dần khép lại...
Tượng sơn Quận.
Lâu bàn "kiểu sơn trang" duy nhất ở Kinh Bình.
Được xây dựng dựa vào núi, tổng cộng có sáu ngọn đồi lớn nhỏ, trên mỗi ngọn
đồi chỉ có một biệt thự kiểu trang viên, các ngọn đồi không giao nhau, có đường
dẫn đến chân núi không cần băng qua.
Nói cách khác, tuy thuộc cùng một bất động sản nhưng chỉ có sáu chủ sở hữu,
lại cách xa nhau, nếu không cố tình thì rất khó có cơ hội gặp gỡ, đảm bảo quyền
riêng tư, tự do tuyệt đối.
Hồ phun nước, trang trại rộng lớn, phòng tập thể dục, hầm rượu dưới lòng đất,
trường đua, phòng chơi cờ và đánh bài cùng những bãi đậu xe ngầm chồng lên
nhau có thể chứa cả trăm chiếc xe cùng lúc...
Mức độ xa hoa ngoài sức tưởng tượng.
Người ta nói rằng bốn gia tộc lớn của Kinh Bình đều có một trang viên ở nơi
này, và hai vị chủ nhân còn lại là một bí ẩn.
Trên đỉnh núi cao nhất, đài phun nước dâng trào, tụ lại thành dòng nước chảy
róc rách.
Nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện trên mặt nước có một lớp sương trắng, lại gần
thì thấy lớp sương trắng ấm áp, cuộn tròn tỏa ra từng đợt nhiệt.
Đây lại là suối nước nóng tự nhiên, có nhàn nhạt mùi lưu huỳnh!
Một chiếc Land Rover quân sự lao nhanh theo đường cao tốc từ trên núi đến lối
vào biệt thự, sau khi hệ thống tự động xác định danh tính, nó mới mở cổng và
cho xe đi vào.
Xe dừng lại, cửa ghế lái mở ra, Lục Thâm từ trong xe bước xuống, trên người
vẫn mặc đồng phục huấn luyện ngụy trang.
Anh ta sải bước và tình cờ gặp Hồ Chí Bắc, người đang đi tới.
"Sao cậu lại đến đây vào lúc này?"
Lục Thâm cầm trong tay một túi hồ sơ niêm phong, không trả lời, hỏi anh ta:
"Lục ca của tôi đâu?"
"Đi ra ngoài."
"Lại đi gặp Thẩm Loan?"
Hồ Chí Bắc đột nhiên thở dài: "Lúc cậu ta đi tìm thì không sao, nhưng bây giờ
suốt ngày đi theo dõi vợ con, như kẻ cuồng rình mò, chuyện gì thế này? Tôi sốt
ruột thay cậu ta!"
Lục Thâm nhếch môi mỏng, vẽ một đường vòng cung hơi sắc bén: "Anh ấy cứ
như thế này? Không dám để Thẩm Loan biết sao?"
Hồ Chí Bắc lắc đầu: "Lão Lục đã bị bại lộ."
Đồng tử của Lục Thâm đột nhiên co rút lại: "Ý anh là... Thẩm Loan biết anh ấy
đã trở lại, đang ở Kinh Bình? "
"Không thì sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.