Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chín giờ, hai anh em gặp nhau, cùng ngồi trên một chiếc xe.
Bên trong xe, Tống Kỳ buồn chán nới lỏng cà vạt.
"Đã lâu không dùng đến thứ này, đột nhiên dùng lại có chút không thoải mái."
Bản tính anh ta phóng túng không để ý đến tiểu tiết, ngay cả Tống Khải Phong
cũng không thèm nhắc nhở anh ta.
Tống Kỳ ho nhẹ quay đầu nhìn Tống Chân: "Không phải chỉ muốn đi gặp
Nghiêm Tri Phản thôi sao, có cần hoành tráng như vậy không?"
"Lo trước khỏi họa."
Anh ta nghe không hiểu.
Tống Kỳ có ưu điểm chính là – không hiểu gì thì anh ta hỏi: "Anh Chân, anh
còn chưa nói cho em biết lần này chúng ta đi là bàn bạc chuyện gì?"
"Đi rồi sẽ biết."
"..."Nói như không nói.
Địa điểm gặp mặt là nhà hàng Tây ở tầng cao nhất của một khách sạn năm sao.
Thiết kế không gian bán trong suốt đón nhận ánh sáng mặt trời trải xuống, nhờ
vào chất liệu đặc biệt của trần nhà nên ánh sáng chiếu vào không gây nóng, ánh
sáng cũng không chói mắt.
Tống Chân và Tống Kỳ đi đến địa điểm gặp mặt, không ngờ rằng Nghiêm Tri
Phản đã ngồi đợi ở đó.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đông lại.
Một người có tư cách đến trễ nhưng lại đi sớm hơn tất cả mọi người, chỉ điểm
này thôi cũng làm cho người khác kiêng kị.
"Cậu Nghiêm." Hai người bước tới.
Nghiêm Tri thấy vậy cũng đứng lên mời hai người vào chỗ ngồi.
"Tôi nghe nói Nghiêm thị đang có kế hoạch xây chung cư ở khu vực vừa mới
được mở rộng..."
Khoảng một giờ sau.
Tống Chân đứng dậy vươn tay với người đàn ông đang ngồi đối diện: "Chúng
tôi chờ tin tốt của cậu Nghiêm."
"Không dám." Nghiêm Tri Phản cũng vươn tay đáp trả.
"Vậy chúng tôi đi trước." Tống Chân rút tay lại, thuận miệng hỏi: "Anh có
muốn đi cùng không?"
"Không cần, tôi còn đang chờ người."
Tống Chân cũng không thực sự muốn đi cùng với Nghiêm Tri Phản, quan hệ
của bọn họ còn chưa thân thiết đến như vậy.
Quan hệ lợi ích, người bên trong có thể rời đi bất cứ lúc nào.
"Tạm biệt."
"Ừ." Hơi gật đầu, không quá thân thiện cũng không quá lãnh đạm.
Lúc hai người bọn họ rời đi cũng đã đến giữa trưa.
Theo lý thuyết hẳn là nên cùng nhau ăn một bữa cơm, chỗ này cũng vừa lúc là
nhà hàng, chẳng qua là...
Nghiêm Tri Phản giơ tay: "Phục vụ."
"Thực đơn."
Người kia sửng sốt: "Bây giờ ngài muốn gọi món?"
"Ừ." Một tiếng này chứa một chút không kiên nhẫn và bất mãn.
Người phục vụ lập tức ngừng lại, không dám nói nhiều, đầu cúi xuống, cung
kính đưa thực đơn.
Nghiêm Tri gọi phần ăn của một người, anh ta thực sự ăn luôn.
Cho nên lúc Thẩm Kiêm Gia bước tới thấy người đàn ông đang ăn, trên bàn bày
sẵn đồ ăn, rượu vang để trước mặt, người đàn ông chậm rãi thưởng thức, trông
vô cùng thích thú.
Cô ta nhướng mày, cũng không tức giận mà mỉm cười bước tới.
Hẹn gặp cô thế mà ăn một mình?
Nhưng nghĩ lại thì ở yến tiệc, có thể ở trước mặt người lớn mà từ chối khiêu vũ
với cô, ngược lại đi mời vợ bé "ngoài mặt" của nhà họ Tống, bây giờ anh ta làm
như vậy cũng không có gì bất ngờ cả.
Hừm, người đàn ông này có chút thú vị...
"Mùi vị thế nào?" Thẩm Kiêm Gia đứng bên cạnh, tươi cười hỏi.
Chưa bảo cô ngồi xuống, cũng không nói với cô là không được ngồi, cô tùy ý
đứng đối diện.
Nghiêm Tri cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Chỗ cô Thẩm đề cử đương
nhiên là chỗ tốt."
"Ừ, nhìn dáng vẻ của anh hẳn là cũng không khó ăn mấy." Cô kéo ghế ngồi
xuống.
Cũng không trông cậy vào người đàn ông đối diện có thể ga lăng một tí được.
"Phục vụ." Cô vẫy vẫy tay.
"Cô Thẩm cần gì ạ?"
"Cũng vậy, rồi mang rượu Bình Xích Hà Châu của tôi lại đây."
"Cái này..."
"Sao?" Thẩm Kiêm Gia gấp khăn ăn đeo lên trước ngực, sửa sang một hồi mới
nhìn người kia muốn nói gì đó lại thôi.
Phục vụ nhìn người đang không để ý gì vùi đầu dùng cơm, không hỏi Nghiêm
Tri Phản mà ngượng ngùng mở miệng: "Vị khách này có thẻ giới thiệu của cô
và yêu cầu chai Bình Xích Hà Châu..." Vì vậy bọn họ đã đưa nó.
Nghe xong, Thẩm Kiêm Gia liếc nhìn chiếc cốc bên cạnh người đàn ông, uống
hơn một nửa, rượu còn lại không còn bao nhiêu.
Chậc chậc...
Cô nhếch mép cong môi.
Người phục vụ nhìn thấy không ổn, định xin lỗi, nhưng chỉ nói được hai chữ
đầu tiên đã thấy cô Thẩm vẫy vẫy tay, cắt ngang lời nói tiếp theo: "Trước tiên
đem đồ ăn lên, tôi đói."
Người phục vụ như được đại xá: "Có ngay ạ."
Nói xong liền xoay người rời đi, cứ như đang chạy trối chết.
Thẩm Kiêm Gia nhìn thẳng vào Nghiêm Tri: "Rượu của tôi có ngon không?"
Người đàn ông bắt chéo tay dùng bữa, dửng dưng nhướng mi, giọng điệu không
có nửa phần xin lỗi: "Không tệ, nhưng còn chưa ủ đủ, không đáng sưu tầm, gặp
thì uống thôi."
Thẩm Kiêm Gia vừa nghe liền tức giận...
Mẹ nó anh vừa uống rượu của bà đây, còn muốn kén cá chọn canh?
Rốt cuộc là nói ủ không đủ hay chê cô còn non, mỉa mai cô nông cạn?
"Uống chơi thôi?" Mặt cũng thật to đấy!
Dù điên cuồng gầm lên trong lòng, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra,
"Anh Nghiêm không cảm thấy bản thân mình rất tùy tiện sao?"
Ánh mắt người đàn ông xác định: "Cô đề cử nhà ăn, cô là chủ, tôi là khách."
"Cho nên?"
"Khách nghe theo chủ."
"..." Không ai có thể mặt dày hơn so với anh ta.
Đúng lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên.
Cô muốn ăn bò bít tết cùng salad, so với Nghiêm Tri thì ít dầu mỡ hơn một chút,
có vài phần bình dị thanh lịch.
"Dáng người anh Nghiêm không tồi, ăn nhiều như vậy không sợ mập ra à?"
Trong giọng điệu có chút mỉa mai.
"Người không thể giảm cân cảm thấy tăng cân là việc đau khổ. Mặc khác, cô
Thẩm chắc là có chút hiểu lầm với khẩu phần ăn của đàn ông rồi. Cái mà cô cho
là nhiều chưa chắc nó đã nhiều, phải xem đối tượng là ai đã."
Công tư phân minh, bình tĩnh vững vàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.