Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Sau khi Thẩm Kiêm Gia nghe xong lại càng tức giận hơn.
Tất nhiên nụ cười cũng càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng người đàn ông đối diện dường như không cảm giác được cảm xúc đang
dần biến hóa của cô ta, không nhanh không chậm ăn thức ăn, trên mặt ngập tràn
vẻ hưởng thụ và thỏa mãn khi nhâm nhi mỹ vị và rượu ngon.
"Ẩm thực có đồ ăn, thức ăn đương nhiên có người thưởng thức. Cậu Nghiêm
xuất thân từ nhà họ Nghiêm, vậy có lẽ cũng bị ảnh hưởng, rất tâm đắc nhỉ."
Người đàn ông dùng dao cắt một miếng thịt hình tam giác, không lớn không
nhỏ, năm ngón tay thon dài giữ tay cầm, rất uyển chuyển, dáng vẻ khéo léo,
toàn bộ quá trình không hề phát ra tiếng khó chịu của đồ inox.
"Nếu hôm nay cô Thẩm hẹn tôi đến đây chỉ là vì tham khảo thói quen ăn uống
và thưởng thức đồ ăn, thì tôi cảm thấy chuyện này rất lãng phí thời gian của hai
bên. Cô nghĩ sao?"
Nghiêm Tri Phản buông dao nĩa xuống, lúc này mới hướng mắt nhìn về phía "cô
cả nhà họ Thẩm", người có rất nhiều lời đồn, người trong giới cũng phải gọi cô
ta là yêu ma quỷ quái.
Lông mày lá liễu, đôi mắt phượng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, là khuôn mặt
tiêu chuẩn trong thẩm mỹ học truyền thống, chẳng qua nụ cười phóng túng kèm
theo vẻ tà tứ không kìêm chế được kia hoàn toàn phá hủy vẻ xinh đẹp duyên
dáng ban đầu.
Sau khi nghe xong Nghiêm Tri Phản nói, cô ta gật gật đầu: "Đúng là rất lãng
phí, cho nên hôm nay tôi tới không phải để thảo luận về thói quen ăn uống hay
món ăn gì cả, mấy lời này cũng chỉ để dẫn vào chuyện thôi, nếu cậu Nghiêm
không thích lời dạo đầu như thế thì chúng ta trực tiếp đi vào vấn đề chính đi."
Cô ta ngồi thẳng lưng: "Hôm yến hội cậu Nghiêm không mời tôi khiêu vũ."
Cô ta không hề lòng vòng mà nói thẳng ra, giống như đang chất vấn.
"Cho nên?" Anh ta cũng không vội vàng.
"Dù sao cũng phải có một nguyên nhân chứ? Trưởng bối hai nhà đã chấp nhận
trong lòng rồi chẳng qua không nói ra thôi, kết quả khi thực hiện lại xảy ra vấn
đề, tiểu bối như chúng ta cũng phải có một lười giải thích mới được chứ. Huống
chi: "Cô ta cười, nghiêng người gần người đàn ông hơn ba phần: "Tôi cũng
tương đối tò mò."
Nghiêm Tri Phản: "Bởi vì không muốn thôi."
Không muốn mời cô ta khiêu vũ.
Thẩm Kiêm Gia nghe xong nhưng cũng không giận, nếu đổi thành người phụ
nữ khác thì chỉ sợ ly rượu vang trước mặt này đã hất lên trên mặt người đàn ông
rồi, chắc giờ đang từng giọt chảy xuống.
"Cho nên, anh mời vị họ Tống kia vì anh muốn sao?"
Nghiêm Tri Phản không trả lời trực tiếp mà chỉ cong khóe môi, đây cũng không
gọi là cười, nhưng lại là biểu cảm mà Thẩm Chi Kiêm Gia thấy thứ hai sau vẻ
vô cảm trên khuôn mặt anh ta khi cô ta vào đây.
Đẹp là chắc chắn, nhưng cũng có thêm một tia ác liệt, trực giác nói cho cô ta
biết hẳn là câu tiếp theo sẽ không hay ho gì.
Quả nhiên —
"Cô ấy xinh đẹp hơn cô."
Tuy rằng tính cách của Thẩm Kiêm Gia rất tốt, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi,
nhưng cũng lập tức đen hơn nửa khuôn mặt.
Điều chỉnh hơi thở để bình tĩnh lại, nụ cười cũng khó giữ được nên dứt khoát
trầm khuôn mặt.
Dù sao anh ta không kiêng dè gì thì cô ta còn nói mấy thứ tiên lễ hậu binh làm
gì nữa?
"Nếu cậu Nghiêm đã nói trực tiếp như vậy thì tôi đây cũng không ngại đi thẳng
vào vấn đề. Hành vi này của anh làm tôi mất hết mặt mũi, nói đi, định giải
quyết thế naò đây?"
Nghiêm Tri Phản nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên không tính là cười kia đã
hoàn toàn biến mất, không hề giữ lại chút dấu vết: "Cô muốn giải quyết thế
nào?"
"Xin lỗi. Chính miệng xin lỗi."
"Cô Thẩm nói đùa rồi, mời hay không là việc của tôi, mặc dù trước đó đã từng
suy nghĩ đến phương diện này rồi nhưng cũng không cam đoan nhất định thực
tế cũng như thế. Lúc ký hợp đồng cũng có thể hủy, huống chi là một câu nói đùa
không được xem là lời hứa?"
Một câu của anh ta đã xem lời ước hẹn của hai nhà thành "lời nói đùa", cách đặt
câu dùng từ rất chặt chẽ, sắc bén.
"Hay là..." Nghiêm Tri Phản đánh giá cô ta một lần, cuối cùng ánh mắt dừng
trên mặt người phụ nữ: "Cô Thẩm cực kỳ chờ mong được khiêu vũ với tôi, bởi
vì không được thỏa mãn tâm nguyện nên mới thẹn quá hóa giận?"
Há—
Không biết xấu hổ!
Biết anh ta đang dùng phép khích tướng, cố ý chọc giận mình nhưng Thẩm
Kiêm Gia vẫn nhịn không được mà tức điên người.
"Nhìn cậu Nghiêm đẹp trai lịch sự thế mà, sao lại cố tình nói chuyện như thằng
không có đầu óc thế?" Giọng nói của cô ta đã hoàn toàn lạnh lùng.
"Xin lỗi, ăn ngay nói thật thôi." Vẫn không hề thuyên giảm.
"À... Vốn dĩ có nhảy điệu kia cũng không sao cả, thậm chí cũng có hơi phiền
chán, ai biết con khỉ mặc long bào vào thật sự xem mình là Thái Tử, cũng xứng
sóng vai cùng công chúa thật sao?"
Châm chọc Nghiêm Tri Phản tuy là dòng chính của nhà họ Nghiêm nhưng lại
được nuôi ở bên ngoài, mới nhận trở về không lâu, cũng chỉ là thứ nửa vời
không có tên tuổi thôi.
Em đã thành công hấp dẫn ánh mắt sắc bén của tôi.
Thẩm Kiêm Gia xem như hòa nhau một ván, cười càng xán lạn nhưng cũng
khắc nghiệt hơn: "Nhưng mà bây giờ lại nghe anh nói vậy, lại thấy thái độ này
của anh, vốn dĩ chỉ cần một câu xin lỗi là có thể cho qua chuyện, nhưng bây giờ
tôi lại muốn so đo rồi."
Nghiêm Tri Phản híp mắt lại: "Ồ? Cô muốn so đo thế nào?"
"Hai nhà Thẩm -Nghiêm cùng tồn tại trong tứ đại gia tộc ở Kinh Bình, anh và
tôi lại đều thuộc dòng chính, nếu quá làm khó anh thì không khỏi khiến hai nhà
trở mặt, cuối cùng mất nhiều hơn được. Cho nên, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ
phát hiện được một câu nói rất hay— cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao.
Nếu đã không đốt được thành thì không bằng trực tiếp thiêu cá cho hết giận,
vậy thì tôi cũng phát hết tức giận trong lòng mà anh cũng đỡ được biết bao
nhiêu phiền toái."
Trong lòng người đàn ông hơi trầm xuống: "Có ý gì?"
"Ý là —tôi không động được anh, chẳng lẽ không có cách giải quyết cô tiểu
tam nhà họ Tống kia sao?"
Mịa?
Vậy mà cô ta lại có ý định với Thẩm Loan!
Ánh mắt Nghiêm Tri Phản chợt lướt qua một tia quỷ dị, khuôn mặt thay đổi
nhiều lần, cuối cùng —
"Cô, chắc chứ?"
Chắc chắn muốn trêu chọc người phụ nữ kia sao?
Tuy rằng không có Quyền Hãn Đình chống lưng, cô lại một mình xa rời quê
hương đến Kinh Bình, nhưng Nghiêm Tri Phản cũng không cho rằng Thẩm
Loan sẽ cam tâm tình nguyện làm một người bình thường không có sức phản
kháng.
Là sát khí, cho dù thấy máu hay đặt chân đến bất kỳ chỗ nào, đối mặt với bất kỳ
ai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.