Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Kiêm Gia nhận ra khuôn mặt của người đàn ông có chút kỳ lạ, cảm thấy
một bước này của mình chắc chắn đã chọc trúng một góc bí ẩn không ai biết
trong lòng anh ta.
Nếu như Nghiêm Tri Phản và cô kia của nhà họ Tống thật sự không có gì, hoàn
toàn trong sạch, vậy lúc ấy có nhiều thiên kim nhà giàu ở đó như vậy, vì sao anh
ta lại không chọn mà cố tình chọn trúng Thẩm Loan?
Vậy có phải có thể suy đoán giữa hai người cũng có chút gì đó không sạch sẽ
không?
Cô ta không chơi được Nghiêm Tri Phản nên chỉ có thể lợi dụng Thẩm Loan để
ngăn cản anh ta: "Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tôi muốn cậu Nghiêm
xác nhận lại một lần nữa?"
Nuốt xuống một miếng cuối cùng, người đàn ông buông dao nĩa xuống, lấy
khăn giấy lau miệng sau đó tiện tay ném sang một bên.
Đứng dậy, ánh mắt không gợn sóng từ trên cao đánh giá người phụ nữ đối diện:
"Vậy, tùy cô thôi."
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Thẩm Kiêm Gia hoàn toàn há hốc mồm, cô ta sống hai mươi mấy năm, đây vẫn
là lần đầu tiên bị một người đàn ông bỏ lại ở nhà hàng.
Mẹ nó—
"Cái quái gì thế?"
Anh ta cho rằng anh ta là ai?
...
Nghiêm Tri Phản không ngờ Thẩm Kiêm Gia chân trước vừa nói mấy câu khó
nghe xong, vậy mà chân sau đã ra tay với Thẩm Loan.
Mà Thẩm Loan lại càng không dự đoán được mình sẽ trêu chọc phải một người
phụ nữ xưa nay không quen biết.
Hay là đây là -người ngồi trong nhà, nồi rơi từ trời xuống trong truyền thuyết?
Hôm nay, ánh nắng xán lạn đẹp đẽ.
Thẩm Loan ở "Mật Đường" cùng Nhị Tử, Tam Tử nói xong sau đó cùng Lệ
Hiểu Đàm trao đổi một chút về tài chính, cô vừa đi đến đầu hẻm, đang chuẩn bị
qua đường lấy xe thì đã bị ba người vạm vỡ lấy thân là tường, lấp kín đường đi.
Cô bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, khuôn mặt cực kỳ trấn định:
"Hai vị có việc gì?"
Kẻ cầm đầu: "Mời ngài uống ly trà thôi."
"Tôi biết anh sao?"
"Cô có biết tôi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tôi biết cô
thôi."
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lạnh xuống: "Mời tôi uống trà thì có thể; nhưng cũng
phải biết rằng là ai mời chứ? Anh—" Cô đảo qua người cầm đầu, sau đó lại rơi
xuống người bên cạnh: "Hay là anh? Thế anh à?"
Ba người đàn ông cao lớn không hẹn cùng nhíu chặt mày.
Giọng nói của người phụ nữ hoàn toàn trầm xuống: "Không hỏi cho rõ ràng thì
sao có thể đi cùng mấy người chứ? Thứ không rõ lai lịch thì tôi không uống
đâu."
Đương nhiên, hỏi rõ rồi cũng không nhất định sẽ đi cùng các người; mà thứ có
lai lịch cũng chưa chắc sẽ uống.
Hai người bên cạnh nhìn về phía người cầm đầu kia, dường như đang hỏi ý kiến
của anh ta.
Người sau nhìn thẳng Thẩm Loan, sau một lúc lâu mới nói: "...Cô chủ nhà tôi
cho mời."
"Nhà anh là nhà ai?"
"Đi rồi sẽ biết thôi."
Thẩm Loan cười lạnh: "Xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh để hưởng thụ mấy thứ
như tà đâu."
"Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy người phía sau thú vị hơn đấy, để xem ai mời
ai."
Trong mắt kẻ cầm đầu lộ vẻ hung ác cùng nhìn về phía hai tên đàn em, ba người
đồng thời vây quanh Thẩm Loan, nhìn tư thế là biết chiêu mềm không được nên
chuẩn bị mạnh bạo.
Thẩm Loan thấy thế, không những không hoảng mà còn duy trì nụ cười: "Cô
chủ nhà anh có nói cho các anh trói người cũng phải cẩn thận không, chơi mấy
trò tàn nhẫn này trên địa bàn của người khác cũng không phải thói quen tốt
đâu."
Ba người hai mặt nhìn nhau.
"Nếu cô ta không dạy thì tôi đây chỉ có thể tốn sức thôi." Nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Ngay lúc Thẩm Loan búng tay một cái, mười mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen
lặp tức nhảy ra từ cách cổng màu vàng, cũng không biết đứng đó bao lâu rồi, lúc
nghe được lệnh thì cuối cùng cũng nóng lòng muốn chạy ra như ong vỡ tổ.
Lập tức vây quanh ba tên đàn ông cao lớn kia, trong tay mỗi người đều có
"Công cụ".
Thẩm Loan vẫn cười như vậy đi đến trước mặt người cầm đầu, sau đó đứng
yên: "Cô chủ nhà anh là ai?"
......
Hí —
Thẩm Kiêm Gia nắm chặt dây cương, con ngựa đỏ dưới thân cô ta cũng dừng
lại, cô ta nắm roi ngựa xoay người một cái rất xinh đẹp, sau đó lập tức đứng trên
mặt đất.
Trang phục cuỡi ngựa càng làm cô ta trở nên ngầu hơn.
"Cô chủ, uống nước."
"Cô chủ, lau mồ hôi."
"Cô chủ, để tôi cầm ô thay ngài..."
Trường đua ngựa rộng như vậy nhưng phần lớn khách đều lựa chọn tự cưỡi
ngựa một mình, hoặc là dắt ngựa đi lòng vòng, tóm lại đều một mình tự mình
vui.
Chỉ có ở đây thế này thôi, giúp việc bưng trà rót nước, cầm dây dắt ngựa, vây
kín người cưỡi ngựa ở bên trong, nhìn rất náo nhiệt!
Thẩm Kiêm Gia làm lơ mấy ánh mắt đánh giá đến từ xung quanh, chỉ lo việc
hưởng thụ đãi ngộ của nữ vương.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Đương nhiên cô ta không cần lầm gì nhưng cũng có người giúp việc đưa lên rất
nhanh, cô ta giơ tay nhận lấy rồi để sang bên tai: "Alo?"
"Cô chủ, người đã đưa tới rồi."
Thẩm Kiêm Gia buông ly nước xuống, bỗng chốc ngồi thẳng, hai mắt tỏa sáng:
"Đưa tới nơi cấm chăn thả gia súc sau núi đi, tôi lập tức tới liền!"
Không đợi đầu bên kia kịp nói gì mà cô ta đã cúp máy, sau đó nang bước rời đi.
Một đống người lập tức đuổi theo, nhìn tốc độ phản ứng hẳn đã sớm được huấn
luyện mà có.
"Mấy người đi theo tôi làm cái gì?" Thẩm Kiêm Gia nhíu mày.
Hầu gái: "!"
Người giữ ngựa: "?"
Không phải ngài nói với chúng tôi là ngài đi đến đâu cũng không được tụt lại
phía sau sao?
Thẩm Kiêm Gia cũng nghĩ đến chuyện đó nên vung lên: "Không cần đi theo
đâu, mấy người ở lại đây đi."
"Đúng vậy."
Sau núi, khu vực cấm chăn thả gia súc.
Mặt cỏ rộng lớn được làm thức ăn cho ngựa vào năm sau, vậy nên có nhân viên
chuyên nghiệp tiến hành xử lý.
Lúc Thẩm Kiêm Gia đến thì Thẩm Loan và ba người mà cô ta phái đi đã ở đó
rồi, nhưng hình ảnh này lại không giống như trong tưởng tượng của cô ta...
Nếu dựa theo cốt truyện thì lúc cô ta phái người đi trói Thẩm Loan, người bình
thường đều sẽ phản kháng nhỉ?
Đương nhiên, cuối cùng vẫn không đánh lại mấy tên đàn ông khỏe mạnh,
không nói đến việc khóc sướt mướt hay khuôn mặt buồn bã vì không tình
nguyện bị đưa đến đây, thì ít nhất cũng nên chật vật, đầu tóc rối bời chứ.
Nhưng mà trên thực tế...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.