Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan thực sự đã suy nghĩ kỹ vấn đề này, tự hỏi: "Nghe có vẻ không có gì
sai."
Thẩm Kiêm Gia đắc ý.
"Nhưng—" cô nói tiếp, "Cô nói "tu hú chiếm tổ", tôi là "tu hú", cô là "chim sẻ",
vậy cậu chủ Nghiêm chính là "tổ" sao? Thoạt nhìn, có vẻ đúng, nhưng sự thật lại
không phải vậy."
Thẩm Kiêm Gia nhìn cô chằm chằm, nhìn xem cái miệng này có thể nói ra
những lời long trời lở đất gì.
"Tổ là vật chết, nhưng Nghiêm thiếu là người sống. Điểm khác biệt lớn nhất ở
đây là người sống có thể tự mình lựa chọn, trong khi vật chết chỉ có thể thụ
động chịu sắp xếp."
"Rốt cuộc cô đang muốn nói cái gì?"
Thẩm Loan câu môi: "Mời ai khiêu vũ là lựa chọn riêng của Nghiêm Tri Phản,
liên quan gì đến tôi? Nếu có bất bình hoặc không hài lòng, cô có thể trực tiếp
đến gặp anh ấy."
Khóe miệng Thẩm Kiêm Gia co giật, trong lòng rống giận: Cô nghĩ tôi không
tìm anh ấy sao?! Nguyên nhân là do tìm anh ấy cũng vô dụng nên mới tìm cô.
Quả hồng có mềm cứng, tất nhiên phải chọn bóp cô trước.
"Anh ấy mời cô, cô có thể không nhận lời. Nhưng nếu cô nhận lời, thì hôm nay
tôi không tìm nhầm người."
Thẩm Loan chế nhạo, như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó: "Có
người dùng dao giết gà của cô, cô không truy cứu trách nhiệm của kẻ đó mà lại
trút hết cơn giận vào con dao, là ý này sao?"
"Cô—"
"Nếu đúng, tôi nghi ngờ rằng tâm trí của Thẩm đại tiểu thư cô còn ở giai đoạn
chưa mở. Thông thường, giận chó đánh mèo như vậy chỉ xuất hiện trên người
kẻ điên vô cơ gây rối mà thôi."
"Cô mắng tôi là một kẻ điên?"
"Thực ra, không cần phải tự nhận định như vậy đâu."
"Ý của cô chính là thế."
Thẩm Loan than khẽ, nhẹ nhàng bâng quơ: "Cô nói vậy thì chính là vậy đi."
Thẩm Kiêm Gia đã lâu lắm rồi mới tức giận như thế này: "Cẩn thận cái miệng
cô!"
"Cô có thể làm gì tôi?" Thẩm Loan khiêu khích.
Thẩm Kiêm Gia cười lạnh, "Tôi có thể làm gì?" Nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó ánh
mắt đột nhiên sắc bén, nhìn tên cầm đầu ra lệnh: "Tìm thứ gì đó chặn miệng cô
ta lại!" Người đàn ông không nhúc nhích, mà chỉ cúi đầu xuống.
Thẩm Kiêm Gia: "?"
Ýcười của Thẩm Loan càng sâu.
"Tôi nói mà sao anh dám--" Cô ta lao tới và nắm lấy cổ áo của tên cầm đầu,
nhưng khi người đàn ông đó ngẩng đầu lên theo bản năng, cô ta chỉ thấy khuôn
mặt đỏ bừng và sưng lên như đầu heo.
Một số chỗ đã bắt đầu chuyển sang màu xanh tím.
Thẩm Kiêm Gia ánh mắt kinh ngạc, những lời khiển trách đột ngột dừng lại.
Cô ta dường như không tin vào chuyện ma quỷ, liền nắm đầu hai người khác,
tình hình cũng không khá hơn người trước là bao.
"Cô đã làm gì người của tôi?!" Nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi mang
theo sát ý nhìn thẳng vào Thẩm Loan.
Người sau cũng không gấp gáp: "Không có chuyện gì, chỉ dạy bọn họ một chút
quy tắc, sau này để không gặp rắc rối, dù sao không phải ai cũng dễ nói chuyện
như tôi."
Thẩm Kiêm Gia nhíu mày, lại nhìn Thẩm Loan, chỉ là lần này có thêm thận
trọng và kiêng dè mà trước đó không có.
Cô ta không phải là tiểu tam mà Tống Duật nuôi ở bên ngoài sao? Nghe nói
rằng xuất thân của cô ta vẫn còn một chút vết nhơ, là tiểu thư sô pha.
Người phụ nữ như vậy giống như lục bình, nhìn phồn hoa tựa cẩm, thực ra chỉ
cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nhưng người trước mắt này có vẻ... không đơn giản.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Thẩm Loan mỉm cười, khinh thường trả lời câu hỏi này.
Có vẻ như ngoài cô ta, người khác cũng đã hỏi qua.
"Vốn dĩ chuyến đi hôm nay tôi không cần đến, nhưng tôi vẫn đến."
Thẩm Kiêm Gia lùi lại nửa bước, lộ ra vẻ đề phòng.
Thẩm Loan ánh mắt lóe lên, nhanh như vậy có thể nhìn rõ sự tình mà phán
đoán, xem ra Thẩm đại tiểu thư cũng không hoang đường vô dụng như lời đồn
đại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.