Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cơn gió lặng lẽ thổi qua.
Đột nhiên: "Anh theo dõi tôi?"
Thẩm Loan đã mở miệng, nhưng Quyền Hãn Đình muốn trả lời, lại không thể
trả lời.
"Loan Loan..." Anh khẽ thì thầm.
Người phụ nữ không hề bị lay động, khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, không có
cảm xúc.
"Vô dụng, đừng đi theo nữa." Cô mở miệng, nhẹ nhàng đạm bạc, giọng điệu
bình tĩnh không gợn sóng.
"Vậy thì em nói cho anh biết phải làm như thế nào mới không vô dụng?"
"Không có." Thẩm Loan quay đầu lại nhìn vào sâu trong mắt người đàn ông,
gằn lại từng chữ: "Tất, cả, đều, vô, dụng."
Đau như kim đâm vào, trái tim dần dần truyền đến dày đặc đau đớn, ngay cả thở
cũng đau đớn.
"Loan Loan, đừng làm thế..." Anh muốn nắm lấy tay cô.
Thẩm Loan bình tĩnh tránh.
Mắt Quyền Hãn Đình tối sầm lại, nỗi mất mát tràn ngập.
"Đừng bắt tôi nói lần thứ hai." Ánh mắt người phụ nữ lạnh lùng, giọng nói cũng
lạnh.
"Lúc trước, khi anh theo đuổi em, em cũng không xa cách ngàn dặm như thế
này. Sao bây giờ lại..."
"Lúc trước?" Thẩm Loan quay đầu đột ngột ngắt lời anh: "Anh cho rằng có thể
so sánh với lúc đầu sao?"
"Tại sao không thể? Anh có thể chiếm trái tim em một lần, nhất định sẽ có lần
thứ hai!"
Đây là niềm tin đã chống đỡ Quyền Hãn Đình đến tận bây giờ.
Anh nói với người khác như vậy, cũng tự nhắc nhở bản thân rằng -Thẩm Loan
sẽ trở lại, thậm chí sau ba năm, họ có thể trở lại khoảng thời gian hạnh phúc và
ngọt ngào năm nào!
Nếu không, tất cả những gì anh đang làm bây giờ còn cần thiết sao?
Việc anh giằng co giữa sự sống và cái chết liệu còn có ý nghĩa không?
Thẩm Loan là tất cả những gì anh có, quý giá hơn cả mạng sống của anh.
Anh không thể chịu được nỗi đau mất cô.
Thẩm Loan mỉm cười, khóe môi nhếch lên lộ rõ vẻ mỉa mai: "Trên đời này
không phải thứ gì cũng có thể chuộc lại được. Nước đổ khó hốt, gương vỡ dù
lành, ghép lại cũng không giống ban đầu nữa."
"Anh có thể." Quyền Hãn Đình cắn chặt răng.
Đôi mắt người phụ nữ sắc như dao, môi đỏ khẽ mở: "Nhưng tôi không muốn."
"Loan Loan—" Đôi mắt anh đau đớn.
"Anh có thể lựa chọn theo đuổi hoặc không, tôi cũng có thể quyết định nhận lời
hay không."
"Thật sự không cho anh cơ hội?"
Thẩm Loan cười lạnh: "Từ lúc anh rời đi không nói lời từ biệt, giữa chúng ta đã
không còn khả năng. "
Không còn...
Không còn khả năng...
Câu nói này giống như ma âm rót vào tai anh, kịch liệt run rẩy, chấn động từng
dây thần kinh trong anh.
Hóa ra nỗi đau tột cùng không phải ở thể xác, mà là ở trái tim.
Thẩm Loan không thể không thấy nỗi đau trên khuôn mặt của người đàn ông,
trái tim cô không sảng khoái như cô tưởng tượng, nhưng chắc chắn cũng không
chua xót hay thương hại.
Nói cô tàn nhẫn cũng được, vô tình cũng thế.
Một người đàn ông đã phụ bạc cô, gặp lại chỉ là người qua đường, cho dù đã
từng thề non hẹn biển, lưu luyến ngọt ngào, thì sao?
Càng là tình cảm thuần túy thì càng không thể chịu đựng được đùa bỡn chà đạp,
càng không thể chịu đựng được phản bội cùng bỏ rơi.
Đúng vậy, phản bội.
Không phải chỉ có "ngoại tình" mới gọi là phản bội, "bỏ rơi" cũng vậy!
Năm đó Quyền Hãn Đình bỏ đi không một tiếng động, tiêu sái dứt khoát làm
sao? Trong mắt Thẩm Loan, đó chính là "ngoại tình" cùng "bỏ rơi".
Anh đã vứt bỏ đoạn tình cảm kia, cũng đã bỏ rơi cô.
Chính là—
"Anh không hiểu." Quyền Hãn Đình lắc đầu, vẻ mặt không còn bình tĩnh trấn
định, cả người phát run, vì sợ hãi.
Thẩm Loan: "Không hiểu cái gì?"
"Năm đó anh có nỗi khổ riêng, sao em không nghe anh giải thích?"
"Nỗi khổ riêng gì? Bởi vì anh bị thương bởi vũ khí của nhà họ Bình, tái phát
bệnh cũ, nguy hiểm bất cứ lúc nào, có thể chết bất cứ lúc nào. Anh không muốn
chết trước mặt tôi, khiến tôi buồn, vì vậy anh biến mất không nói một lời và
chọn cách chịu đựng tất cả một mình? "
"Em— " Ánh mắt người đàn ông lộ ra khiếp sợ: "Biết sao? "
"Thực đúng là như vậy..." Nụ cười của Thẩm Loan vẫn không thay đổi, nhưng
trong mắt lại đầy vẻ châm chọc: "Tôi không biết, nhưng tôi có thể đoán được."
"Cái đó..."
"Cho nên?" Thẩm Loan không cho anh cơ hội: "Tôi nên cảm động bởi tấm lòng
của anh? Sau đó đau lòng và áy náy nhào vào lòng anh? Từ đó, hiểu lầm được
hóa giải, sống với nhau hạnh phúc, kết thúc có hậu?"
Quyền Hãn Đình lúng túng nhìn cô, không biết là vì choáng váng hay là những
lời này thật sự chạm đến trái tim anh, tóm lại anh chọn cách im lặng.
Trên thực tế, anh vẫn ôm cốt truyện chuyện xưa này mà phát triển ý tưởng, anh
hy vọng sau khi Thẩm Loan nghe anh nói, cô có thể hiểu anh, tha thứ cho anh,
cảm thấy có lỗi với anh, thậm chí là thương hại?
Đường đường là Quyền Lục gia, một ông trùm làm mưa làm gió suốt 3 năm
nay, hiện giờ về Kinh Bình cũng là nhân vật vang dội số một, vậy mà trước mặt
một người phụ nữ, anh lại van xin hèn mọn để có được một chút... thương hại?
Chỉ sợ không ai tin.
Ngay cả Thẩm Loan cũng không cho là đúng.
"Thực xin lỗi, kịch bản viết rất tốt, nhưng thực tế đầy biến hóa, tôi sẽ không bao
giờ làm theo kịch bản." Thẩm Loan khẽ mở môi, một câu nói này đã đánh tan
mọi hy vọng và mong đợi của anh.
Thật tàn nhẫn và dứt khoát, không thương tiếc.
Nhưng Quyền Hãn Đình cố tình lại thích tính yêu ghét rõ ràng của cô, cho dù
người bị ghét là chính mình.
Thẩm Loan giống như một chiếc đinh đâm vào da thịt, đau đớn như vậy nhưng
anh vẫn không kìm được mà muốn đẩy cô vào sâu hơn, tốt hơn là đừng bao giờ
rút ra.
Bằng cách này, cô có thể ở trong xương cốt của anh đời đời kiếp kiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.