Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chung Ngọc Hồng đúng là cũng đã phát hiện được một chút.
"Cô nói Hiểu Kinh hại Trương..."
Thẩm Loan: "Trương Mạn."
"Có chứng cứ không?"
"Không quan trọng. Dù sao người cũng đã chết rồi, không phải sao?"
Cả người Chung Ngọc Hồng cứng đờ.
Ngay cả người đứng xem là Tống Chân và Tống Kỳ cũng bởi vì giọng nói của
cô mà cảm thấy lạnh cả gáy.
Một người chết mà như một con chó vậy...
Chung Ngọc Hồng há miệng thở dốc, rất muốn hỏi: Cô có liên quan đến cái
chết của con bé không?
Lời đã đến bên miệng rồi nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng
kia của Thẩm Loan, làm sao cũng không nói nên lời.
Đúng vậy, không quan trọng nữa rồi.
Cho dù biết đáp án thì sao? Người cũng đã chết rồi, dò hỏi tới cùng thì còn có ý
nghĩa gì?
"Đúng là có một Trương Mạn, vậy đứa bé đâu?" Đây mới là thứ mọi người quan
tâm nhất.
Thẩm Loan ôm Thanh Thanh vào trong ngực, đôi mắt to đen như mực của cô bé
nhìn cô, giống như hiểu gì đó, lại giống như không hiểu gì cả, vẫn là cô bé đơn
thuần ngây thơ không trải sự đời.
Trước nay cô đều không giấu giếm Thanh Thanh sự thật về mẹ ruột của mình,
mà cô cũng không muốn giấu giếm.
Mỗi một lần dẫn cô bé đến mộ thăm Trương Mạn, cô đều sẽ nói cô bé dập đầu,
gọi mẹ.
Mà Thanh Thanh cũng biết, cô bé có tận hai người mẹ.
Một người trong ảnh chụp được khảm vào trong bia mộ; một người ở bên cạnh
cô bé, có thể ôm ấp cô bé, ru cô bé đi vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, Thẩm Loan cũng nói cho Thanh Thanh biết, cô không có khả năng
mãi mãi ở bên cạnh cô bé.
Không lâu sau, cô bé sẽ có ông nội và bà nội cực kỳ yêu thương bé, sẽ trở thành
tiểu công chúa được cưng chiều nhất trong nhà.
Đây cũng là lý do vì sao Thanh Thanh có thể chấp nhận tình thương của Chung
Ngọc Hồng trong thời gian ngắn như vậy.
Tất cả đều trong tính toán của Thẩm Loan bao gồm cả những thường xuyên ra
ngoài mà chỉ dẫn theo con trai, không dẫn theo con gái—
Cô cố ý để cô gái nhỏ chậm rãi thích ứng với cuộc sống không có cô từng chút
một!
Chỉ có như vậy cô bé mới có thể hoàn toàn hòa nhập vào nhà họ Tống, bắt đầu
cuộc sống mới.
Cô nhóc xinh đẹp như vậy nên được cưng chiều trong lòng bàn tay, coi như trân
bảo chứ không phải sống những ngày tháng không yên bình cùng với cô.
Thẩm Loan còn có quá nhiều chuyện phải làm, cũng không ai biết tương lai cô
sẽ thế nào.
Có thể sẽ công thành danh toại, cũng có thể tan xương nát thịt.
Thanh Thanh vốn không nên mạo hiểm cùng cô, Thẩm Loan đã cố kéo lấy cô bé
ba năm rồi, đến phút cuối cùng còn lợi dụng cô bé để tiếp cận nhà họ Tống, có
lẽ đoạn duyên phận mẹ con này nên sớm cắt đứt từ lâu rồi.
Từ đây, cô bé là hòn ngọc quý duy nhất trên tay dòng chính nhà họ Tống, sống
một cuộc đời bình an trôi chảy, cả đời vô ưu.
Còn về Tán Tán...
Thẩm Loan không đau lòng sao? Không muốn để cậu bé có cuộc sống yên ổn
như vậy sao?
Cô đương nhiên muốn rồi!
Nằm mơ cũng muốn như vậy!
Nhưng cậu bé đã là con trai Thẩm Loan, vậy nhất định phải gánh lấy vận mệnh
của mình trên lưng.
Người và người không giống nhau, từ giây phút được sinh ra cũng đã được chú
định rồi.
"Tôi trả lại Thanh Thanh cho các người, cũng coi như hoàn thành lời hứa với
Trương Mạn, cũng không cô phụ giao phó của Tống Duật. Tuy rằng cô bé
không phải con ruột của tôi, nhưng cô bé tốt xấu gì cũng họ Thẩm, đã vậy còn
gọi tôi một tiếng mẹ, sau này nếu các người đối xử không tốt, hoặc là có một
ngày cô bé không thể sống nổi trong căn nhà này nữa, vậy xin các người hãy trả
cô bé lại cho tôi! Tôi sẽ mãi mãi là hậu thuẫn để cô bé dựa vào, đây là điều
không bao giờ thay đổi."
Thẩm Loan đảo qua mọi người ở đây, khí thế bùng nổ làm mọi người sợ hãi
trong lòng.
Không còn người nào sẽ dùng thân phận "tiểu thư Sô pha" để nghĩ đến cô, cũng
sẽ không coi cô như một người phụ nữ bình thường.
Cô đang tỏ thái độ, đồng thời cũng đang cảnh cáo!
"Nếu ngày nào đó Thanh Thanh phạm sai lầm, cho dù có long trời lở đất thì các
người cũng không thể động đến một cong lông tơ của con bé, mà phải giao cho
tôi để tôi tới giải quyết thay con bé. Nghe chưa?"
Chung Ngọc Hồng phản ứng lại từ những chuyện rối loạn kia, đối diện với ánh
mắt mạnh mẽ như thế của Thẩm Loan, không hiểu sao giây phút đó bà ta lại có
chút kiêng dè và sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.