Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tối hôm qua Tam Tử đã nhận được mệnh lệnh sáng nay phải tới nhà họ Tống
đón mẹ con Thẩm Loan rời đi.
Bởi vậy đã sớm đứng đợi cách đây 500 mét.
Thấy Thẩm Loan dẫn theo Tán Tán xuất hiện trong kính chiếu hậu thì anh ta
đang chuẩn bị xuống xe, nhưng lại thấy một chiếc Mercedes - Benz màu đen từ
bên cạnh chặn ngang tới, hất đuôi quay đầu một cái, cuối cùng chậm rãi dừng
lại bên cạnh Thẩm Loan.
Cửa xe mở xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Tống Chân.
"Lên xe, tôi đưa cô đi."
Thẩm Loan không nhúc nhích: "Không cần, tôi có người đón rồi."
Tống Chân cảm thấy cô đang lấy cớ: "Sao thế, còn lo tôi bán cô đi à?"
Giọng nói của người phụ nữ lạnh nhạt: "Anh không có bản lĩnh đó đâu."
"Lên đi, nơi này không dễ bắt xe đâu. Ngày đó là tôi đưa cô đến nhà họ Tống,
bây giờ tất nhiên cũng nên để tôi đưa cô rời đi."
Thẩm Loan cong môi, đáy mắt ẩn chứa một tia sáng: "Nhưng người mà anh nên
đón, nên đưa cũng không phải tôi."
Mà là hồng nhan tri kỷ thật sự của Tống Duật, mẹ của cô nhóc kia— Trương
Mạn!
Nhưng đáng tiếc, cô ấy đã chết.
Tống Chân rất nhanh đã phản ứng được ý nghĩa trong lời nói của cô, sau cổ
không khỏi lạnh lẽo một cái.
"Cô đúng là nhàm chán." Anh ta nói.
"Anh cũng đâu có thú vị." Thẩm Loan đáp lại.
Bốn mắt nhìn nhau, một người sâu thẳm âm trầm, một người nghiêm nghị nhạt
nhẽo.
"Cậu Tống tới có lẽ cũng không phải để đón riêng tôi. Có gì muốn nói thì đừng
ngại nói thẳng."
Ánh mắt người đàn ông hơi thâm thúy: "Cô cứ để thế này nói chuyện à?"
Một người ngồi ở trong xe, một người đứng ngoài xe?
Thẩm Loan: "Nếu anh muốn thì anh cũng có thể xuống xe."
Tống Chân: "..."
"Tôi cho rằng những chuyện này đều là những việc râu ria nhỏ nhoi, không cần
tính toán chi li đâu, cô Thẩm cảm thấy thế nào?"
"Đúng vậy, đã là việc nhỏ thì cứ giữ trạng thái hiện tại đi, xin cậu Tống nói
ngắn gọn thôi, tôi không có thời gian."
Tống Chân đã sớm biết được miệng lưỡi sắc bén của cô, nhưng không nghĩ tới
sau khi trải qua mấy chuyện này mà cô còn có thể như thế, thậm chí còn nghiêm
trọng hơn, cực kỳ nghiêm trọng!
A, người phụ nữ này!
"Làm sao cô tránh được khỏi tôi mà làm giả tư liệu cá nhân thế? Tôi cũng có thể
đổi thành câu hỏi khác, sau lưng cô có ai đang dùng nhân mạch và quan hệ để
giúp cô làm việc?"
Thẩm Loan cảm thấy buồn cười: "Vì sao sau lưng tôi nhất định phải có người
khác? Không thể là tôi sao?"
"Cô sao?" Ánh mắt hoài nghi của người đàn ông đảo qua mặt cô, mang theo vài
phần tìm tòi nghiên cứu, gần như khắc nghiệt.
Không phải Tống Chân khinh thường cô, mà là anh ta không cho rằng những
chuyện mà hầu như không có mấy người đàn ông làm được, thế nhưng một
người phụ nữ lại thành công.
Phải biết rằng, những người mà anh ta phái đi cũng không phải là người loa
qua.
Nếu muốn tránh được những đôi mắt "Lão làng" đó, hơn nữa khiến cho bọn họ
cho dù tra được manh mối nhưng cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt
cho qua, vậy thì tuyệt đối không phải chỉ dựa vào tiền tài là có thể làm được.
Trên đời này thứ không thiếu nhất là dùng quyền ép người, và việc dễ dàng nhất
cũng là thế.
"Đúng vậy, tôi—" đón nhận ánh mắt đánh giá của người đàn ông, Thẩm Loan
không hề né tránh, cười như không cười hỏi lại một lần: "Không thể à?"
Người đàn ông nhún vai, không nói gì cả.
Nhưng Thẩm Loan lại nhìn thấy nụ cười "không cho là đúng" của anh ta rất rõ.
Tống Chân: "Nếu cô không muốn nói, vậy tôi đây cũng không miễn cưỡng."
Thẩm Loan: "Tôi nói rồi, chỉ là anh không tin thôi."
"Nói giỡn cũng phải có trình."
"Vậy thì xin lỗi nhé, con người của tôi không hề nói giỡn."
Người đàn ông nghẹn họng.
"Tôi hỏi xong rồi, lên xe đi."
"Tôi đã nói rồi, tôi có người tới đón, không làm phiền nữa."
Sự nhẫn nại của Tống Chân cạn kiệt, nhìn hai mắt cô thật sâu, chợt cười lạnh ra
tiếng: "Cô cho rằng sau khi phủi sạch quan hệ với nhà họ Tống thì cô cho rằng
mình vẫn là cô Tống được người ta nịnh nọt sao? Ngây thơ!"
"Cho nên, bây giờ anh đang thẹn quá hóa giận sao?" Giọng điệu của Thẩm Loan
bình thường, không mang theo chút cảm tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.