Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tối hôm qua Tam Tử đã nhận được mệnh lệnh sáng nay phải tới nhà họ Tống
đón mẹ con Thẩm Loan rời đi.
Bởi vậy đã sớm đứng đợi cách đây 500 mét.
Thấy Thẩm Loan dẫn theo Tán Tán xuất hiện trong kính chiếu hậu thì anh ta
đang chuẩn bị xuống xe, nhưng lại thấy một chiếc Mercedes - Benz màu đen từ
bên cạnh chặn ngang tới, hất đuôi quay đầu một cái, cuối cùng chậm rãi dừng
lại bên cạnh Thẩm Loan.
Cửa xe mở xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Tống Chân.
"Lên xe, tôi đưa cô đi."
Thẩm Loan không nhúc nhích: "Không cần, tôi có người đón rồi."
Tống Chân cảm thấy cô đang lấy cớ: "Sao thế, còn lo tôi bán cô đi à?"
Giọng nói của người phụ nữ lạnh nhạt: "Anh không có bản lĩnh đó đâu."
"Lên đi, nơi này không dễ bắt xe đâu. Ngày đó là tôi đưa cô đến nhà họ Tống,
bây giờ tất nhiên cũng nên để tôi đưa cô rời đi."
Thẩm Loan cong môi, đáy mắt ẩn chứa một tia sáng: "Nhưng người mà anh nên
đón, nên đưa cũng không phải tôi."
Mà là hồng nhan tri kỷ thật sự của Tống Duật, mẹ của cô nhóc kia— Trương
Mạn!
Nhưng đáng tiếc, cô ấy đã chết.
Tống Chân rất nhanh đã phản ứng được ý nghĩa trong lời nói của cô, sau cổ
không khỏi lạnh lẽo một cái.
"Cô đúng là nhàm chán." Anh ta nói.
"Anh cũng đâu có thú vị." Thẩm Loan đáp lại.
Bốn mắt nhìn nhau, một người sâu thẳm âm trầm, một người nghiêm nghị nhạt
nhẽo.
"Cậu Tống tới có lẽ cũng không phải để đón riêng tôi. Có gì muốn nói thì đừng
ngại nói thẳng."
Ánh mắt người đàn ông hơi thâm thúy: "Cô cứ để thế này nói chuyện à?"
Một người ngồi ở trong xe, một người đứng ngoài xe?
Thẩm Loan: "Nếu anh muốn thì anh cũng có thể xuống xe."
Tống Chân: "..."
"Tôi cho rằng những chuyện này đều là những việc râu ria nhỏ nhoi, không cần
tính toán chi li đâu, cô Thẩm cảm thấy thế nào?"
"Đúng vậy, đã là việc nhỏ thì cứ giữ trạng thái hiện tại đi, xin cậu Tống nói
ngắn gọn thôi, tôi không có thời gian."
Tống Chân đã sớm biết được miệng lưỡi sắc bén của cô, nhưng không nghĩ tới
sau khi trải qua mấy chuyện này mà cô còn có thể như thế, thậm chí còn nghiêm
trọng hơn, cực kỳ nghiêm trọng!
A, người phụ nữ này!
"Làm sao cô tránh được khỏi tôi mà làm giả tư liệu cá nhân thế? Tôi cũng có thể
đổi thành câu hỏi khác, sau lưng cô có ai đang dùng nhân mạch và quan hệ để
giúp cô làm việc?"
Thẩm Loan cảm thấy buồn cười: "Vì sao sau lưng tôi nhất định phải có người
khác? Không thể là tôi sao?"
"Cô sao?" Ánh mắt hoài nghi của người đàn ông đảo qua mặt cô, mang theo vài
phần tìm tòi nghiên cứu, gần như khắc nghiệt.
Không phải Tống Chân khinh thường cô, mà là anh ta không cho rằng những
chuyện mà hầu như không có mấy người đàn ông làm được, thế nhưng một
người phụ nữ lại thành công.
Phải biết rằng, những người mà anh ta phái đi cũng không phải là người loa
qua.
Nếu muốn tránh được những đôi mắt "Lão làng" đó, hơn nữa khiến cho bọn họ
cho dù tra được manh mối nhưng cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt
cho qua, vậy thì tuyệt đối không phải chỉ dựa vào tiền tài là có thể làm được.
Trên đời này thứ không thiếu nhất là dùng quyền ép người, và việc dễ dàng nhất
cũng là thế.
"Đúng vậy, tôi—" đón nhận ánh mắt đánh giá của người đàn ông, Thẩm Loan
không hề né tránh, cười như không cười hỏi lại một lần: "Không thể à?"
Người đàn ông nhún vai, không nói gì cả.
Nhưng Thẩm Loan lại nhìn thấy nụ cười "không cho là đúng" của anh ta rất rõ.
Tống Chân: "Nếu cô không muốn nói, vậy tôi đây cũng không miễn cưỡng."
Thẩm Loan: "Tôi nói rồi, chỉ là anh không tin thôi."
"Nói giỡn cũng phải có trình."
"Vậy thì xin lỗi nhé, con người của tôi không hề nói giỡn."
Người đàn ông nghẹn họng.
"Tôi hỏi xong rồi, lên xe đi."
"Tôi đã nói rồi, tôi có người tới đón, không làm phiền nữa."
Sự nhẫn nại của Tống Chân cạn kiệt, nhìn hai mắt cô thật sâu, chợt cười lạnh ra
tiếng: "Cô cho rằng sau khi phủi sạch quan hệ với nhà họ Tống thì cô cho rằng
mình vẫn là cô Tống được người ta nịnh nọt sao? Ngây thơ!"
"Cho nên, bây giờ anh đang thẹn quá hóa giận sao?" Giọng điệu của Thẩm Loan
bình thường, không mang theo chút cảm tình.
Chương 998: Cút xa một chút, Lục gia đen mặt
Sở Ngộ Giang đang khoanh tay đứng trước bàn nheo nheo mắt.
Ảnh chụp là do anh ta đưa tới trước mặt Quyền Hãn Đình, đương nhiên anh ta
biết cơn tức giận này của anh đến từ đâu.
Chỉ thấy trên ảnh chụp, người đàn ông ngồi ở trong xe, người phụ nữ đứng ở
ngoài xe khom lưng cúi đầu xuống cửa sổ xe, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành
hình vòng cung đẹp mắt nói chuyện với người đàn ông đang ngồi bên trong.
Hai người nói cười vui vẻ.
Bởi vì góc độ quay, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của cô, cách cửa sổ xe chạm
mắt với người đàn ông nọ.
Mà người đàn ông thì...
Sườn mặt của người phụ nữ đã che đi gương mặt của anh ta. Trên ảnh chụp chỉ
có thể thấy anh ta mặt áo màu xanh lá, sống mũi cao thẳng.
Lông mi dày che phủ ánh mắt, không thấy rõ thần sắc.
Nhưng sắc đẹp trước mặt, làm sao có thể thờ ơ?
Quyền Hãn Đình nhìn chằm chằm ảnh chụp, giống như muốn đục một cái lỗ
thật to lên đó!
"Là ai?" Sở Ngộ Giang nghe thấy giọng nói âm trầm của anh, hai chữ lộ ra sát ý
vô tận, xung quanh tràn ngập lệ khí.
"... Tống Chân." Sợ anh không biết đây là ai, Sở Ngộ Giang còn giải thích thêm
nói: "Cháu trai nhà họ Tống, được Tống Khải Phong coi trọng, thường xuyên
dẫn theo bên người, ngày mà cô Thẩm trở về nhà họ Tống, anh ta là người đến
đón."
"Tống, Chân? À..."
Anh cất tiếng cười khẽ, làm người da đầu tê dại, Sở Ngộ Giang nghe vậy càng
không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, Quyền Hãn Đình mở miệng: "Dẫn người đến đây."
Sở Ngộ Giang ngạc nhiên, theo nghĩa mà anh ta hiểu đúng không?
Quả nhiên ——
"Không cần khách sáo."
Được, Tống Chân phải không.
...
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, tuy rằng đã bị tấm rèm chắn bớt, nhưng cường
độ sáng vẫn rất rực rỡ.
Thẩm Loan thức dậy trước, khi cô nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên thì Tán Tán
cũng thức dậy theo.
Cô bật cười, ôm gối hỏi cậu bé: "Con ngủ ngon không?"
Cậu nhóc mới vừa tỉnh, gương mặt hồng hồng, trên mặt vẫn nét mờ mịt mông
lung khi vừa mới tỉnh dậy..
Nghe vậy, cậu bé gật đầu, bộ dạng ông cụ non của cậu bé từ đó tới giờ đã biến
đâu mất, khóe miệng cong cong cười nhẹ.
"Con có muốn nằm thêm một tí nữa không?"
Dưới chăn bông. Móng vuốt nhỏ của cậu bé đặt lên bụng của Thẩm Loan.
Thẩm Loan liền biết cậu bé còn muốn nằm thêm một chút.
Cô cũng nằm xuống theo: "Mười phút đủ không?"
Lắc đầu.
"Hay mười lăm phút?"
Gật đầu.
Thẩm Loan cười sờ sờ đầu tóc xù xù của cậu bé: "Bé cưng ngoan, chừng nào
con mới nguyện ý mở miệng nói chuyện với mẹ đây..."
Âm cuối nhẹ nhàng, phảng phất giống như đang lẩm bẩm.
Tán Tán cọ cọ trong lòng ngực của cô, dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại.
Trái tim Thẩm Loan nháy mắt mềm như bông.
Cô nghĩ, nếu cậu bé không muốn thì không muốn vậy, cũng không có vấn đề gì
cả...
Mười lăm phút sau, Tán Tán thức dậy.
Thẩm Loan hỏi cậu bé có muốn ngủ thêm một lát hay không, cậu bé lắc lắc đầu,
Thẩm Loan liền dẫn cậu bé mặc quần áo rồi rửa mặt, sau đó cùng xuống lầu ăn
bữa sáng.
Lệ Hiểu Đàm làm bảo mẫu của "Mật Đường", vừa tươi cười tiếp khách, vừa
phải quản lý đám thuộc hạ không bớt lo được kia, trong lúc kinh doanh có xảy
ra sự cố gì thì cô ta lại phải ngay lập tức tìm ra giải pháp, quả thật bận rộn vô
cùng.
Ngày thường không tới giờ ăn trưa thì không thể nào thấy được mặt của cô ta,
thời gian buổi sáng của cô ta toàn dành thời gian cho việc bổ sung giấc ngủ.
Nhưng hiện tại mới 9 giờ, cô ta đã ở nhà bếp dưới lầu bận rộn từ sớm, mặc tạp
dề, bận rộn như những chú ong mật siêng năng.
"Dậy rồi à?" Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía giữa cầu thang xoắn ốc.
Thẩm Loan nắm tay Tán Tán bước xuống lầu: "Dì làm xong rồi à? Cháu còn
chuẩn bị dẫn thằng nhóc này đi ra ngoài ăn."
"Bên ngoài làm sao có thể sạch sẽ bằng trong nhà được? Đứa trẻ còn nhỏ thì
càng phải chú ý chứ."
"Tối hôm qua bận đến khi nào mới nghỉ?"
Lệ Hiểu Đàm dừng lại một chút, ăn ngay nói thật: "Bàn xong việc thì cũng 3 giờ
rưỡi, so ngày thường thì sớm hơn nửa tiếng."
Thẩm Loan kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cậu nhóc bị ôm đến bên cạnh ngồi
xuống, cô đưa đũa cho cậu bé: "Ngủ sớm nửa tiếng, dậy sớm ba tiếng?"
"Này không phải là vì thương Tán Tán nên làm bữa sáng sao?" Nói rồi cô ta gắp
trứng gà chiên được trang trí màu sắc đẹp đẽ tới bát của Tán Tán.
Tán tán ngẩng đầu nhìn cô ta, tròng mắt đen bóng không tiếng động nói lời cảm
ơn.
Lệ Hiểu Đàm rất muốn sờ mặt của cậu nhóc, suốt ba năm, cô vẫn là không thể
quên được, thật ra là, không thể nhịn được.
Ai kêu thằng nhóc này lại có khuôn mặt cực kì họa thủy như cha của nhóc chứ?
Vốn dĩ Quyền Hãn Đình còn xinh đẹp hơn phụ nữ rất nhiều lần...
Thẩm Loan: "Không vội, ngồi xuống cùng nhau ăn đi."
"Được." Lệ Hiểu Đàm mới vừa cởi tạp dề xuống, nhị tử và tam tử ở bên ngoài
hấp tấp tiến vào.
"Chà, có bữa sáng." Tam tử cười ha hả ngồi xuống.
Nhị tử theo sát ngồi xuống theo.
Vốn không cần có người mời, rất tự nhiên mà ngồi vào bàn.
Lệ Hiểu Đàm đưa chén đũa ở bên cạnh đưa cho bọn họ, vốn dĩ lúc đầu cô ta
cũng đã chuẩn bị phần ăn cho hai người bọn họ.
Nhưng lúc đưa xong vẫn còn có thừa một phần.
Vốn là là phần dành cho cô bé Thẩm Thanh.
Mũi Lệ Hiểu Đàm bỗng nhiên chua xót, cô ta giương mắt nhìn trần nhà, rốt
cuộc có thể ngăn lại nước mắt sắp trào ra.
Lúc trước nghĩ kế hoạch này bọn họ đã tính đường lui sau này cho Thanh
Thanh.
Hiện giờ từng bước đều giống như đã dự đoán, bọn họ hẳn là nên vui mừng mới
đúng.
Nhưng mà...
Dù sao cũng là cô bé mà bọn họ đã nhìn lớn lên, khó tránh khỏi có chút buồn bã
mất mát.
Thẩm Loan cũng thấy: "Cất đi, về sau điều chỉnh lại số lượng."
"Haiizzi."
Không khí có chút buồn, tam tử cùng nhị tử như chưa nhận ra cái gì, cúi đầu ăn
cơm sáng.
Tán Tán vốn dĩ vẫn luôn không nói lời nào.
Vẫn là Thẩm Loan mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Nhà ở Tưọng Sơn khi nào có
thể dọn dẹp xong?"
Tam tử dừng lại động tác, nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi mới mở miệng: "Đã
cho người quét dọn, trang trí cũng đã xong, đồ vật trong nhà cũng đầy đủ hết
rồi, nhưng hệ thống an ninh còn cần một chút thời gian để thiết lập."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.