Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Xấu Hổ

Chương 33: Còn chưa đủ cô ở An Thành nghênh ngang mà đi sao



"Đúng vậy." Dung Diệc Sâm gật đầu thừa nhận, "Ngày hôm qua.. vừa mới cưới."

Quản lý cửa hàng vừa nghĩ, ngày hôm qua Tống Thần Ngữ vừa lúc xin nghỉ, hóa ra là đi kết hôn?

Lại còn là cùng Dung tiên sinh kết hôn!

Đây chính là gả vào hào môn a! Cho nên, mình vừa mới mắng, không phải Tống Thần Ngữ, mà là Dung thiếu phu nhân!

Xong rồi xong rồi, cô ta mắng Dung thiếu phu nhân, chẳng khác nào đang mắng Dung tiên sinh, lần này gặp rắc rối rồi.

Tống Thần Ngữ hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của quản lý, cô nhìn váy cưới: "Tôi muốn giải quyết cũng không có cách nào a.. Bị mắng vẫn còn nhẹ, muốn tôi đền cái này, tôi đem bán chính mình cũng đền không nổi."

Dung Diệc Sâm nhàn nhạt hỏi: "Tại sao phải là cô đền?"

"Nó là ở trong tay tôi bị hỏng."

"Nhưng, váy cưới là Lâm Vãn Như xé rách, nên hẳn là cô ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm."

Tống Thần Ngữ vừa nghe, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lúc nhất thời liền hiểu dụng ý của Dung Diệc Sâm.

Với tài lực của Dung Diệc Sâm, đừng nói đến một chiếc váy cưới này, dù là mười cái, một trăm cái, mắt hắn đều không chớp cũng có thể mua được.

Thế nhưng, hắn cố ý tự mình tới đây, một chữ đều không có nhắc tới, hắn muốn giúp cô bồi thường khoản tổn thất chiếc váy cưới này.

Hơn nữa Dung Diệc Sâm vẫn luôn nhấn mạnh rằng là Lâm Vãn Như làm hỏng.

Cho nên hắn hẳn là tính toán, oan có đầu nợ có chủ, để Lâm Vãn Như tới gánh chịu tất cả trách nhiệm!

"Đã suy nghĩ rõ ràng?" Dung Diệc Sâm nhìn tia ánh sáng trong mắt cô chợt lóe, nhướng mày hỏi.

Tống Thần Ngữ ngơ ngác gật gật đầu.

Dung Diệc Sâm đưa tay lên vuốt gò má cô: "Đã hiểu rõ thì đừng cau mày nữa."

"Thì ra anh không dự định giúp tôi bồi thường tổn thất chiếc váy cưới.."

Hai ngày này cùng Dung Diệc Sâm ở chung, cô đối với hắn cũng có chút hiểu biết nhất định. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều là sẽ đứng về phía cô, giúp cô giải quyết hết thảy phiền toái.

Lần này hắn lại không làm như vậy, nguyên lai là có ý nghĩ như vậy.

Tâm tư của người đàn ông này cũng quá kín đáo rồi.

Hắn trầm giọng nói: "Nếu là cô phải đền, tôi một phân cũng sẽ không thiếu. Không nên là cô đền, tôi một phân đều sẽ không ra."

"Nhưng mà, tôi không có khả năng đi tìm Lâm Vãn Như, để cô ta tới bồi thường. Cái váy cưới này là của thiên kim nhà thị trưởng, là quan chức cấp cao, tôi cái nào cũng đều đắc tội không nổi."

"Xem ra cô lại quên thân phận hiện tại của mình." Dung Diệc Sâm nói, "Danh hiệu Dung thiếu phu nhân này, còn chưa đủ làm cô ở An Thành nghênh ngang mà đi sao?"

Tống Thần Ngữ tựa hồ không biết, cô bây giờ là Dung thiếu phu nhân, với thân phận này hoàn toàn có thể để cho tất cả mọi người đều đối với cô một mực cung kính.

Nhưng dường như cô một chút cũng không cảm thấy như vậy?

Tống Thần Ngữ ngơ ngác nhìn hắn, Dung Diệc Sâm vừa thấy dáng vẻ này của cô, liền biết đầu óc này của cô lại không xoay chuyển được rồi.

Quên đi, cũng không trông cậy vào cô có thể có bao nhiêu thông minh.

Tống Thần Ngữ nhẹ giọng nói: "Tôi biết Dung gia ở An Thành địa vị cao đến mức nào, cũng biết thân phận Dung thiếu phu nhân có bao nhiêu khiến người khác hâm mộ. Chỉ là tôi vẫn luôn sợ.."

"Sợ cái gì?"

"Sợ làm mất mặt anh."

Dung Diệc Sâm nghe được những lời này của cô, không hiểu sao, toàn bộ trái tim đều cảm thấy mềm nhũn.

"Đồ ngốc." Hắn thở dài, duỗi tay đem Tống Thần Ngữ ôm vào trong ngực, "Cô có thể kiêu căng một chút, làm càn một chút, không việc gì, có tôi ở đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.