Danh Môn

Chương 112: Mưu sĩ mã cầu



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 111: Mưu sĩ mã cầu

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Trương Hoán mỉm cười hỏi: “ Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

Hàn Dũ lật tư liệu rồi hắn chỉ vào góc dưới bên phải nói: “ Bây giờ ông ta đang ở khách sạn Hành Sơn ở phường Thân Nhân” .

“ Được rồi” Trương Hoán đứng dậy đi ra ngoài cửa. Khi ra tới cửa hắn quay đầu lại nói: “ Những người khác thì ngươi có tự chọn. Điều kiện kiên quyết phải xuất thân tiến sĩ” .

“ Tướng quân, ngài đi đâu vậy?” Hàn Dũ kinh ngạc hỏi. Trương Hoán vừa mới ngồi không nóng chỗ đã đi sao?”

“ Ta đi bắn dã hạc” .

Phường Thân Nhân cách không xa phường Vĩnh Gia. Dù khách sạn Hành Sơn nhỏ nhưng bên cạnh nói là phủ của Quách Tử Nghi. Trương Hoán không cần tốn nhiều sức đã tìm thấy khách sạn. Dù trước đó hắn không chấp nhận Lý Bí nhưng Lý Bí vẫn tới Trường An ứng tuyển.

Bên trong khách sạn rất nhỏ, chỉ có chưởng quỹ đang chăm chú nhìn sổ sách. Bất chợt ông ta có linh cảm, vội vàng ngẩng đầu thì thấy mấy người lính đi vào thì vội vàng đứng lên đón: “ Các vị quân gia muốn ở trọ sao?”

“ Chúng ta tới tìm người'.

Trương Hoán cười hỏi: “ Ở đây có vị Lý đạo trưởng nào tới từ Hành Sơn không?”

“ Lý đạo trưởng?”

“ Là Dã hạc đạo trưởng. Ừ, ông ta đang ở ngay sau lưng tướng quân” .

Trương Hoán vội vàng quay đầu lại. Hắn thấy phía sau mình có một người, người đó đang nhìn hắn cười mà như không phải cười. Người đó không phải là Lý Bí thì còn là ai?

“ Lý tiên sinh, từ khi chia tay vẫn khoẻ chứ?”

Trương Hoán tiến lên cười thi lễ nói: “ Tiên sinh ra giá cao một vạn quan tiền. Tại hạ nghĩ quá cao nên mới đích thân tới mặc cả “ .

Lý Bí cười nhìn Trương Hoán một lúc lâu rồi đột nhiên ông ta cười nhạt nói: “ Ta rất thích dòng suối ở sau ngôi nhà của tướng quân. Ngài hãy giao toà nhà đó cho ta, thế nào?”

“ Nếu tiên sinh muốn, tại hạ sẽ hai tay dâng tặng” Trương Hoán cười, hắn quay người nói với thân binh: “ Còn không mau đi giúp Lý tiên sinh thu dọn đồ đạc” .

Lý Bí khoát tay áo nói: “ Đồ đạc tuỳ thân của ta đã bán đi lấy tiền thuê nhà. Nếu tướng quân không tới thì chỉ e tiền cơm của ta cũng là cả một vấn đề”.

Lý Bí đi tới trước mặt chưởng quỹ. Ông ta móc ra một vốc tiền, đặt từng đồng tiền lên bàn nói với chưởng quỹ: “ Chúng ta đã thoả thuận năm văn tiền một ngày. Đây là ba mươi văn. Tiền phòng đã thanh toán hết'.

Một tên thân binh cười nói: “ Xe ngựa đã tới, mời tiên sinh lên xe” .

“ Trương tướng quân, liệu ngài có nghĩ lão đạo tự ái, tức giận quay về Hành Sơn không?” Lý Bí vén một góc màn xe, cười hỏi.

“ Thật không dám giấu tiên sinh. Tại hạ thực sự cũng hơi lo lắng” .

Trương Hoán ghìm cương ngựa di thong thả, hắn cười hỏi Lý Bí: “ Chỉ cần tiên sinh thông báo tin tức này ra thiên hạ, sẽ có không biết bao nhiêu thế gia giàu có quyền thế tới Hành Sơn mời tiên sinh nhưng hết lần này tới lần khác tiên sinh lựa chọn tại ha. Mấy ngày nay tại hạ một mực suy nghĩ về điều này nhưng vẫn không có lời giải đáp. Tiên sinh có thể nói cho tại hạ biết không?”

Lý Bí cười nhưng không trả lời. Trương Hoán thấy Lý Bí không nói nên cũng thôi không gặng hỏi. Mọi người tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa. từ xa đã nhìn thấy ngôi nhà ở phương Vĩnh Gia thì đột nhiên từ bên phải chạy ra một chiếc xe ngựa. Chiếc xe phanh két trước mặt Trương Hoán. Một tiếng cười sang sảng vang lên: “ Trương hiền chất ức hiếp ta, từ chối ý tốt của ta nhưng hiện tại lại tự mình đi chiêu một quân sư mã cầu. Hiền chất trả lời ta thế nào đây?”

Đột nhiên Trương Hoán cảm thấy khá nhức đầu. Trưởng Tôn Nam Phương này đúng là âm hồn bất tán. Không phải lão đã đi tìm Long Vũ quân sao? Tại sao lão cứ quấn lấy mình vậy? Nhưng ngay lập tức Trương Hoán đã có câu trả lời. Hắn thấy Trưởng Tôn Nam Phương ngoắc tay về phía xe ngựa nói: “ Ngươi hãy xuống đây đi” .

Trưởng Tôn Nam Phương quay đầu lại nhìn Trương Hoán cười tủm tỉm nói: “ Ta biết lần trước hiền chất sợ ta làm mưu sĩ sẽ can thiệp vào việc việc quân nên lần này ta sẽ giới thiệu một mưu sĩ sẽ không can thiệp vào việc quân” .

Cửa xe ngựa mở ra, mọi người nhìn thấy một đôi giày nhỏ nhắn, ngay sau đó đôi giày này bước xuống xe, một cô nương trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Trương Hoán. nàng cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng nhưng đôi mắt phượng lại len lén liếc nhìn. Luồng ánh mắt nóng bỏng chiếu thẳng tới Trương Hoán, sáng ngời như ánh nắng gắt giữa trưa hè chiếu trên ngói lưu ly.

“ Đây là tiểu nữ Y Y. Tiểu nữ rất tinh thông môn mã cầu. Tướng quân không phản đối tiểu nữ làm mưu sĩ cho mình chứ?”

Từ lâu Trương Hoán đã được nghe danh tiếng của cô nương này. Hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp nàng. Hắn thấy nàng dáng người thon nhỏ, cằm thon, đôi mắt trong veo như nước giống như hắc ngọc óng ánh, mũi cao thẳng mà ngạo nghễ, ánh nắng mặt trời phản chiếu làm làn da đỏ sậm. Cả người nàng toát lên một phong cách ngang bướng.

Nói thật dung mạo của Trưởng Tôn Y Y không tệ chút nào nhưng ánh mắt sắc bén doạ người của nàng làm Trương Hoán mất tự nhiên. Đôi mắt đó giống như muốn nhìn thấu người khác, thiếu hẳn một cảm giác kín đáo và khoan dung.

Nhưng Trương Hoán hắn lại không thể làm mất mặt quan Quang Lộc Tự Khanh, Trương Hoán chần chừ một lát rồi cười nói: “ Tiểu thư Y Y tự nguyện làm quân sư mã cầu cho tại hạ. Tại hạ đương nhiên muốn mà còn không được. Vậy đi, trước tiên tại hạ báo cho Hàn tiên sinh. Ngày mai tiểu thư Y Y hãy tới chỗ Hàn tiên sinh báo danh” .

“ Ha ha! Vậy chúng ta đã ước định” Mặc dù Trương Hoán vẫn muốn từ chối nhưng Trưởng Tôn Nam Phương là người sanh sỏi. Ông ta biết chỉ cần mở được một lỗ hổng này thì sẽ không sợ không vào trong được.

Trương Tôn Nam Phương liếc mắt nhìn con gái của mình nói: “ Y Y, còn không mau cám ơn tướng quân.

Nét ngượng ngùng trên mặt của Trưởng Tôn Y Y đã biến mất. Nàng nhìn Trương Hoán rất chăm chú rồi đột nhiên nói: “ Đa tạ Trương tướng quân, có thể làm quân sư mã cầu cho Thiên kỵ doanh là vinh hạnh của tiểu nữ” .

“ Tốt lắm. Trương tướng quân còn có việc. Lão phu không quấy rầy nữa” Nụ cười tươi trên gương mặt của Trưởng Tôn Nam Phương đột nhiên biến mất.

Trương Hoán nhìn thấy sắc mặt của Trưởng Tôn Nam Phương thì thầm kêu “ không ổn” . Hắn vội vàng quay đầu lại thì thấy Lý Bí đã xuống xe ngựa không biết từ bao giờ. Ông ta chắp tay sau lưng, gật đầu chào Trưởng Tôn Nam Phương.

Lập tức tâm trạng Trương Hoán rất nặng nề. Chẳng lẽ Lý Bí không biết rằng ông ta làm như vậy thì sẽ mang tới cho Trương Hoán hắn điều gì sao? Trong đầu Trương Hoán xuất hiện rất nhiều ý nghĩ. Rõ ràng Lý Bí cố ý làm như vậy. Ông ta làm vậy để làm gì?

Sắc mặt Trưởng Tôn Nam Phương tràn ngập sự nghi ngờ. Khi Trưởng Tôn Y Y kéo tay phụ thân mình, ông ta mới bừng tỉnh. Trưởng Tôn Nam Phương vội vàng gật đầu đáp lễ với Lý Bí rồi lên xe ngựa rời đi.

“ Nhân sinh hà xử bất tương phùng” Lý Bí liếc nhìn Trương Hoán rồi cười nhạt nói: “ Không ngờ từ biệt mười sáu năm trời, Trưởng Tôn Nam Phương vẫn không thay đổi chút nào” . ( Nhân sinh hà xử bất tương phùng - ý nói con người sau khi chia tay luôn có cơ hội gặp lại )

“ Lần này đạo trưởng xuất hiện, triều đình sẽ nổi phong ba” Trương Hoán cười lạnh lùng rồi giục ngựa

Đêm mùa thu, ánh trăng lên cao, gió lạnh thổi. Một tầng sương trắng tràn ngập trong biệt viện. Một ngọn đèn màu đỏ trong thư phòng của Thôi Viên phản chiếu thân hình cao lớn của Thôi Viên lên cửa sổ.

Mấy ngày nay tâm tình Thôi Viên không tốt. Dù ba ngày trước Lý Hệ đã chính thức lập Lý Mạc làm Thái tử nhưng Thôi Viên vẫn cứ cảm thấy buồn bực, không vui. Trong lòng ông ta luôn có tảng đá đè nặng làm cho ông ta không thể nào vui vẻ nổi.

Nguyên nhân chính là thất bại then chốt tại Hà Đông. Trương Nhược Hạo đã khống chế thành công Trương gia. Lúc này Trương gia đoàn kết chưa từng có. Chuyện thất bại của ông ta thật ra cũng là một chuyện tốt. Khi ám sát Lý Hệ thất bại lại khiến ông ta phát hiện ra dã tâm của Bùi Tuấn.

Năm ngày trước Lý Phiên Vân gửi tới cho ông ta một phong thư. Trong thư Lý Phiên Vân có nói hai lần ám sát thất bại đều do có người ở sau giở trò. Đương nhiên Thôi Viên biết người này ngoại trừ Bùi Tuấn ra thì không còn ai khác.

Thế nhưng việc Bùi Tuấn muốn can thiệp vào chuyện chiếm Hà Đông. Điều kỳ quái chính là người thừa kế gia chủ chính thức của Trương gia không phải Trương Hoán. Thôi Viên không sao có thể giải thích nổi điều này. Hồi tháng năm khi Trương Nhược Hạo bị bức bách từ bỏ Trương Hoán, ông ta có thể hiểu được nhưng bây giờ Trương Nhược Hạo hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Hơn nữa biểu hiện của Trương Hoán ở đại hội gia tộc cực kỳ xuất sắc, khi đó có rất nhiều tộc nhân ủng hộ hắn nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của Thôi Viên.

“ Tại sao hắn muốn từ bỏ?” Thôi Viên ngẩng đầu thì thào tự hỏi bản thân.

Đột nhiên Thôi Viên nghĩ tới thân thế của Trương Hoán. Chẳng lẽ nguyên nhân do Trương Hoán không phải là người Trương gia sao? Thôi Viên lại lắc đầu. Đương nhiên Trương Nhược Hạo biết thân thế của Trương Hoán. Nếu chỉ vì nguyên nhân này, ban đầu Trương Nhược Hạo đã không kiên quyết lập Trương Hoán làm người thừa kế gia chủ.

Không! Nhất định không phải là nguyên nhân này. Nhất định là Trương Hoán đã tự từ bỏ. Nếu như nói trước đây đột nhiên Trương Hoán khiến Trương gia có thêm một đội quân hùng mạnh. Vì sự tồn tại của Trương Hoán và Trương Phá Thiên mới khiến Thôi Viên đẩy nhanh quá trình trành giành Trương gia nhưng lúc này đây Thôi Viên lại mơ hồ có một mối uy hiếp khác. Ông ta cảm thấy Trương Hoán hoàn toàn có thể trở thành một thế lực mới hùng mạnh. Việc từ bỏ vị trí người thừa kế vị trí gia chủ của thiện hạ đệ ngũ gia tộc không phải người bình thường có thể làm được.

codon.trai

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.