Quyển 3: Tung hoành hoạn hải
Chương 240 : Bất ngờ tập kích Thành Đô (2)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Đột nhiên ở cửa lớn Cốc! Cốc! tiếng gõ cửa vang lên, vừa vội lại gấp, Tiền chưởng quỹ cả kinh, phụt thổi tắt đèn, lập tức rón ra rón rén đi tới bên cạnh mở ra một cái cửa lặng lẽ nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy dưới mái hiên đứng mười mấy người, bọn họ vừa gõ cửa vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“ Ai đó?” Tiền chưởng quỹ cúi đầu hỏi một tiếng.
“ Chúng ta tìm Tiền chưởng quỹ!”
“ Các ngươi tìm hắn làm gì?”
Ngoài cửa đột nhiên đã không có động tĩnh, một lát sau có người nhỏ giọng nói: “ Phương bắc có Tiên Sơn, đông phong đưa ta đến.”
Sự lo lắng trong lòng Tiền chưởng quỹ rơi xuống đất. Hắn lập tức mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa một nam nhân gầy gò đứng thì liền lấy ra một khối lệnh bài đưa thoáng qua trước mắt hắn “ Ta chính Tiền chưởng quỹ, xin hỏi các ngươi là ai?”
Lưu Soái cười cười, cũng chắp tay với hắn mà nói: “ Chúng ta là thám báo quân Tây Lương, đô đốc phái chúng ta tới Thành Đô trước.”
“ Quân Tây Lương?” Tiền chưởng quỹ thất kinh, quân Tây Lương sao mà lại xuất hiện tại Thành Đô, hắn không kịp ngẫm nghĩ vội vàng mời mười mấy người đi vào. Lưu Soái quay đầu lại huýt sáo, chỉ thấy từ hẻm nhỏ, dưới hiên bốn phía vọt ra vô số bóng đen đồng loạt lọt vào sảnh lớn. Chỉ chốc lát liền khiến trong sảnh lớn chen chúc đầy người.
Một trăm mười một người, không ít hơn một người. Lưu Soái yên tâm quay đầu lại nhìn Tiền chưởng quỹ đang trợn mắt hốc mồm áy náy cười nói: “ Người hơi nhiều, xin lỗi !”
“ Không ngại! Không ngại! Mời vào bên trong đi.” Tiền chưởng quỹ vội vàng mời bọn họ vào trong buồng, Lưu Soái lại ngăn cản hắn mà hỏi: “ Ta nghe nói ở chỗ Tiền chưởng quỹ có giấu không ít món đó, không biết vẫn còn có để ở nhà hay không?”
“ Có! Có!” Tiền chưởng quỹ run rảy không ngừng đáp: “ Dưới hầm có vũ khí ông chủ tàng trữ, cũng đủ các ngươi sử dụng.”
Hắn mang theo mọi người đi tới hầm, dưới hầm thông gió rất tốt hiện ra khô ráo mà lành lạnh. Châm ngọn đèn trên tường, một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi khắp hầm. Nơi này là chỗ quán rượu Vọng Giang giữ rượu cùng một chút tạp vật. Đồ hổn tạp bừa bộn làm cho người ta khó có thể đặt chân, nhưng Tiền chưởng quỹ lại quen đường đến trước một thùng rượu lớn đem nó đẩy ra. Phía sau thùng rượu là một cái động tối như mực dài rộng tới năm thước, hắn chỉ tay vào bên trong nói: “ Vũ khí đều ở bên trong rương, rất nặng, một mình ngươi tới lấy đi!”
Lưu Soái nghiêng đầu, lập tức chạy đến ba bốn người vạm vỡ kéo ra từ trong động đá bốn cái rương lớn. Mở ra thì bên trong cũng chất đầy vũ khí quân dụng, chủ yếu là hoành đao cùng cung tên là chính, ước chừng có hơn hai trăm món.
Lưu Soái gật đầu, lại nhìn Tiền chưởng quỹ mỉm cười hỏi: “ Cuối cùng lại thỉnh giáo Tiền chưởng quỹ, phủ của Chu Phượng Các cùng quân doanh chia ra ở nơi nào? Cần phải đi qua những đường nào, liệu có thể cho chúng ta một cái bản đồ không?”
Từ huyện Đạo Giang đến Thành Đô không quá tám mươi dặm, đường xá rộng rãi. Dòng Đô Giang trứ danh đi qua địa phận huyện Đạo Giang. Con sông Mân Giang ở chỗ này bị chặn đứng, dòng nước chảy xiết từ đó trở nên hiền hòa êm ả tưới tắm cho bình nguyên Thành Đô với trên mấy trăm vạn dân cư.
Ban đêm, vầng trăng tròn giống như một ngọn đèn treo giữa bầu trời trải một vầng ánh sáng màu bạc trên khắp con đường lớn. Trong lúc đó trên con đường từ huyện Đạo Giang đi Thành Đô, ba vạn kỵ binh của Trương Hoán phi nhanh thành một hàng dài. Trải qua một tháng gian khổ hành quân, nay sắp đến mục tiêu của bọn họ.
Vào đầu tháng chín họ xuất binh từ Cửu Khúc tới hôm nay đã hơn một tháng. Hành trình mặc dù cũng chỉ hơn một ngàn dặm, nhưng con đường gian nan làm cho đại quân năm vạn người này khi đến huyện Đạo Giang thì hoặc bệnh hoặc bị thương dọc đường nên quân số giảm gần vạn người. Còn sáu vạn thớt chiến mã cũng tổn thất gần hai vạn thớt, chúng đều hình dáng tiều tụy, gầy như que củi.
Đại quân vào tối hôm qua sau khi đến Vấn Xuyên nghỉ ngơi một đêm, đồng thời cũng nhận được tin tức xác thật về quân đội của Chu Thử. Sau khi Chu Thử tiến công Võ quận bất lợi đã lui trở về Văn quận, chuẩn bị lại tiến công một lần nữa.
Mà hai vạn quân giữ Thành Đô đã phân ra một vạn đi vận chuyển lương thực, bên trong thành chỉ có một vạn quân coi giữ. Hiện tại là cơ hội tốt nhất cướp lấy Thành Đô.
Trương Hoán để gần một vạn binh lính cùng chiến mã đã quá mỏi mệt ở lại huyện Đạo Giang nghỉ ngơi và hồi phục. Hắn tự mình chỉ huy ba vạn binh lính mạnh khỏe nhất dốc hết sức lực cuối cùng nhằm hướng Thành Đô thẳng tiến.
Huyện thành Đạo Giang đã sớm bị bỏ lại ở phía sau thật xa. Chỉ còn có ba mươi dặm nên tất cả binh lính đều bắt đầu trở nên hưng phấn khác thường. Lúc này, phía trước có hơn mười thớt chiến mã chạy như bay mà đến, là binh lính của tiên phong Lận Cửu Hàn, trong đó còn có hai tên thám báo.
“ Đô đốc, Lận tướng quân đã dừng lại bên ngoài Thành Đô mười dặm về phía bắc, chờ đợi Đô đốc ra mệnh lệnh.”
Hai tên thám báo cũng tiến lên bẩm báo “ Khởi bẩm Đô đốc. Một trăm thám báo chúng thuộc hạ do Lưu Tướng quân chỉ huy hai ngày trước đã tiến vào Thành Đô. Hiện ẩn thân tại quán rượu Vọng Giang, chúng thuộc hạ đã hoàn toàn nắm giữ hành tung của Chu Phượng Các. Lưu Tướng quân đang đợi phối hợp với Đô đốc .”
“ Tốt!” Trương Hoán xoay người nhìn thân binh nói: “ Đem lời của ta truyền cho tất cả các huynh đệ. Chiều nay sau khi tiến vào Thành Đô thực hiện quân kỷ nghiêm túc, nếu vụng trộm vào nhà dân, gian dâm dân nữ, lấy bừa dân chúng một vật gì đó, chém!”
Màn đêm lại một lần nữa buông xuống, sương mù dày đặc trong mấy ngày liên tiếp cuối mùa thu đã tiêu tan, bầu trời đêm như vừa được gột rửa. Một vầng trăng sáng giữa không trung trên Thành Đô. Bên trong quán rượu Vọng Giang, Lưu Soái cùng hơn một trăm huynh đệ của hắn đã ẩn núp ở chỗ này hai ngày nay. Rất đơn giản, quán rượu Vọng Giang nằm gần cầu Tứ Mã nơi con đường Chu Phượng Các đi quân doanh nhất định đi qua. Từ rạng sáng hôm qua, sau khi bọn dân phu lại lần nữa vận chuyển mười vạn thạch gạo lên phía bắc thì Chu Phượng Các đã đi qua trước mắt bọn họ ba lần. Thời cơ chưa tới, đám Lưu Soái vẫn án binh bất động, chỉ là cẩn thận quan sát kỹ thói quen của Chu Phượng Các. Tùy tùng bao gồm phu xe vừa vặn tám mươi mốt người, mỗi lần cũng không thiếu một người. Vóc dáng mọi người đều cao lớn, toàn thân khôi giáp sáng lòa, tướng mạo anh tuấn để lộ uy phong thập phần chỉnh tề. Nhưng đám thám báo lại càng chú ý tới vũ khí của bọn chúng. Không có quân nỏ, không có giáo dài, mỗi người một thanh trường đao màu bạc. Lưng khoác trường cung, thuẫn tròn phía sau lưng, khi đi trên đường lớn thì mỗi người đều đảo mắt nhìn quanh, trông phải ngó trái, trên mặt lộ ra một vẻ khinh khỉnh cùng kiêu ngạo. Đây là một đội ngũ không có sức chiến đấu, quân thám báo thân kinh bách chiến liếc mắt liền nhìn thấu sự yếu đuối của đám quân hộ vệ này.
Quán rượu Vọng Giang đã không kinh doanh ba ngày, cửa sổ đóng chặt. Nhưng so sánh cùng con đường vắng lạnh và các quán rượu khác thì cũng rất bình thường. Cũng không có người nào chú ý đến nó. Giờ phút này Lưu Soái ngồi ở trên bàn lầu một, hết sức chăm chú chờ đợi tin tức. Từ buổi sáng Đô đốc đã xuất phát từ huyện Đạo Giang, đến Thành Đô cũng chỉ là chuyện một hai canh giờ.
Một loại cảm giác căng thẳng chưa từng có đè nặng trong lòng Lưu Soái, hắn đã chuyển đi tin tức về hai đội vận lương đang đi lên phía bắc, nhưng Đô đốc cũng không suy nghĩ chặn đội lương lại mà vẫn giữ nguyên kế hoạch bất ngờ đánh chiếm Thành Đô. Điều này ám chỉ hắn ở trong thành có thể có hành động, phối hợp với đại quân cướp lấy thành. Từ việc Chu Phượng Các không được bố trí phó tướng mà xét, chỉ cần khống chế được Chu Phượng Các thì cũng đã khống chế cả quân đồn trú Thành Đô.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh. Mấy thớt chiến mã từ phía tây nhanh như chớp vọt tới, kỵ binh trên ngựa mặt mày kinh hãi thoáng chốc liền phóng qua quán rượu Vọng Giang thẳng hướng phủ của Chu Phượng Các phi đi.
“ Đến rồi!” Lưu Soái tinh thần đại chấn, đây tất nhiên là hành tung đại quân Đô đốc đã bị quân trông thành dọ thám biết được. Nói cách khác, Đô đốc đã đến Thành Đô “ Mọi người xốc lại tinh thần cho ta, chuẩn bị chiến đấu!” Lưu Soái hô khẽ một tiếng, quân Đường đang ngồi ở bên trong đại sảnh nghỉ ngơi nhao nhao vọt tới bên cửa sổ, mỗi người tự đứng vào vị trí.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lưu Soái chăm chú nhìn không dời mắt về phía giao lộ, người phụ trách bám sát Chu phủ truyền đến tin tức, Chu Phượng Các từ giữa trưa chưa rời khỏi phủ. Vậy thì bất kể hắn phải đi quân doanh hay còn phải đi Tây Môn thì đều phải từ giao lộ kia xuất hiện.
“ Tu!” Một tiếng huýt sáo từ thật xa truyền đến, chỗ giao lộ lập tức xuất hiện một bóng người hướng đến bên này phất phất tay. Đây là huynh đệ ẩn núp tại giao lộ báo cáo Chu Phượng Các đã đến, hơn nữa không có gì bất thường. Lúc này, tiếng vó ngựa mơ hồ đã có thể nghe thấy. Tất cả quân thám báo đều tập trung tinh thần. Mũi tên trên nỏ, đao ra khỏi vỏ, sẵn sàng chờ một tiếng ra lệnh.
Từ trong bóng tối, chỗ giao lộ rốt cục xuất hiện đội ngũ của Chu Phượng Các xếp hình vuông mỗi cạnh chín người. Ở giữa là một chiếc xe ngựa tráng lệ, đội ngũ đi không nhanh, thậm chí còn có chút nhàn nhã như dạo chơi. Điều này nói rõ Chu Phượng Các cũng không để ý việc mà tên lính kia vừa báo. Làm sao có chuyện kẻ địch lại đột nhiên xuất hiện? Có lẽ Chu Phượng Các cho rằng đó là binh lính từ tiền tuyến trở về.
“ Cung thủ chuẩn bị!” Năm mươi tên sĩ binh loạt xoạt giương quân nỏ, đầu những mũi tên dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng màu bạc.
Đát! Đát! Đát! Tiếng vó ngựa đều đều càng ngày càng gần, tất cả mọi người thần sắc nghiêm túc tới cực điểm phảng phất như hơn một trăm pho tượng không hề nhúc nhích. Năm bước, ba bước, hai bước, xe ngựa rốt cục đi đến vị trí tấn công tốt nhất.
Bắn! Một tiếng lệnh nho nhỏ, năm mươi mũi tên đồng thời xé gió bay ra giống như một đám sao băng lướt qua bóng đêm rồi biến mất trong đội ngũ vừa đi tới. Đang đi trước quán rượu Vọng Giang, đám tùy tùng của Chu Phượng Các đua nhua ngã xuống, năm mươi mũi tên không một mũi tên nào trật trong nháy mắt liền loại bỏ một nửa quân địch. Tùy tùng của Chu Phượng Các còn không kịp phản ứng thì đợt mưa tên thứ hai đã lại lần nữa bay tới.
Sau hai đợt mưa tên, tùy tùng của Chu Phượng Các chỉ còn lại có hai mươi mấy người. Mà ngay cả phu xe cùng người kéo xe dắt ngựa cũng chết dưới mũi tên, những người còn lại ai nấy đều sắc mặt trắng bệch. Kinh hoàng, sợ hãi, lại không biết sử lý thế nào, xe ngựa của Chu Phượng Các đổ sang một bên. Chỉ nghe trong xe ngựa vọng ra hàng tràng tiếng kêu cứu.
“ Giết!” Phảng phất như tiếng dã thú kêu nhỏ, năm mươi tên lính xông tới như sấm vang chớp giật . Bọn họ hạ thủ quyết đoán mà dứt khoát, mười mấy tên hộ vệ khác bị thương ngã xuống đất vừa đứng lên liền bị một đao chém chết.
Đây là toán binh lính tinh nhuệ nhất quân Tây Lương, mọi người có võ nghệ cao cường, thân kinh bách chiến. Trong mắt bọn họ đã đánh thì chỉ có một chữ, tử! Không phải đối phương tử, chính là mình tử. Năm mươi người phối hợp ngầm hiểu, đao nào cũng uống máu, như gió thu cuốn sạch lá vàng. Chỉ chốc lát thời gian liền giết toán thị vệ giết sạch sẽ, không một người nào sống sót.
Lưu Soái cùng hai tên binh lính khác mở cửa xe ngựa môn, chỉ thấy trong góc xe ngựa có một nam nhân đang thu mình ước chừng ba mươi tuổi, thân hình béo trục béo tròn, sắc mặt trắng bệch đầy vẻ hoảng sợ.
“ Các ngươi muốn ... muốn làm gì?”
Lưu Soái tiến lên thi lễ thật thấp, cười nói: “ Xin hỏi ngài có phải là tướng quân Chu Phượng Các trấn giữ Thành Đô?”
Nam nhân thấy hắn khiêm tốn lễ độ, trong mắt không khỏi có vẻ nghi hoặc bèn chậm chạp đáp: “ Ta đây, xin hỏi các ngươi là ai?”
“ Chúng ta là thủ hạ của Lũng Hữu tiết độ Trương sứ quân đặc biệt tới cứu tướng quân khỏi biển khổ.”
Từ quán rượu Vọng Giang đi đến Tây Môn không quá ba dặm đường, rất nhanh Chu Phượng Các có tám mươi tên thị vệ bảo vệ nghiêm mật đi tới Tây Môn. Người trông cửa Tây Môn là một Giáo úy. Hắn mới phát hiện bên ngoài Tây Môn hai dặm xuất hiện một đội ngũ, quân số không rõ. Hắn thập phần nghi ngờ liền ra lệnh cho thủ hạ đi đến báo cáo cho Chu Phượng Các.
Thấy xe ngựa Chu Phượng Các đến, Giáo úy lập tức tiến lên bẩm báo “ Tướng quân, ngoài thành có một đội ngũ lai lịch không rõ, không biết nên trả lời như thế nào?”
Bên trong xe ngựa, Lưu Soái hơi dí đao, một dòng máu liền từ bên hông Chu Phượng Các chảy xuống “ Nói mau!”
Chu Phượng Các mặt tái nhợt thò ra từ cửa sổ xe , chỉ nghe hắn lớn tiếng quát lên: “ Cái gì mà lai lịch không rõ. Đó là Vương gia thiên tuế phái tới Vương Đại hữu quân tiền bộ cùng ta phối hợp phòng thủ thành. Lập tức mở cửa cho ta! Bổn tướng quân muốn đích thân đi nghênh đón.”
Giáo úy nghe giọng của Chu Phượng Các mặc dù nghiêm nghị, nhưng rõ ràng có hơi phát run, trong lòng hắn không khỏi khe khẽ thở dài. Vương gia đối đãi thuộc hạ thật sự rất không tốt, hơi có lơ là liền ra tay trừng phạt, ngay cả em họ chính mình cũng không buông tha.
“ Mở cửa!” Hắn vội vàng phất phất tay, cửa thành chậm rãi mở ra, xe ngựa của Chu Phượng Các chậm rãi đi ra ngoài. Đi không được trăm bộ, hai tên binh lính lại quay trở lại, liền ôm quyền nói với Giáo úy: “ Dương giáo úy, Chu Tướng quân lệnh cho ngươi đi một chuyến, có chuyện quan trọng thông báo.”
Giáo úy không dám thất lễ lập tức phi ngựa tiến lên, hướng xe ngựa chắp tay hỏi: “ Thỉnh tướng quân hạ lệnh!”
Vừa dứt lời, vài thanh đao đặt trên cổ của hắn, một người thị vệ cười lạnh nói: “ Để ngươi đi theo thì sợ ngươi đóng cửa thành không cẩn thận.”
Đội quận bị phát hiện là năm nghìn quân doanh tiên phong của Lận Cửu Hàn. Có điều hiện tại khó nói tới tiên phong, đại quân của Trương Hoán cũng vừa đuổi tới đang nghe Lận Cửu Hàn bẩm báo. Lúc này, từ phía Tây Môn Thành Đô có một đội xe ngựa chạy nhanh đến. Trong đó một binh lính phi như bay mà đến báo cáo “ Bẩm báo Đô đốc, Lưu Tướng quân đã bắt được Chu Phượng Các trấn thủ Thành Đô. Trước mắt đang ở bên trong xe ngựa. Hắn đã đồng ý đầu hàng Đô đốc, muốn được Đô đốc chính miệng hứa hẹn.”
Trương Hoán nhịn không được ha hả cười to, hắn đã biết đạo Lưu Soái sẽ không để mình thất vọng. Nhưng vẫn thật không ngờ là cướp lấy Thành Đô hoàn mỹ như vậy .
“ Tốt lắm, ta sẽ tự mình cùng vị Chu Tướng quân này nói chuyện!”
Vào tháng mười năm Tuyên Nhân thứ sáu, trải qua ngàn dặm lặn lội từ khu vực dân tộc Thổ Phiên mà đến, đại quân Trương Hoán thừa dịp Chu Thử chỉ huy hai mươi vạn đại quân tấn công Lũng Hữu, Thục Trung hoàn toàn trống rỗng nên đánh lén lấy được Thành Đô. Quan trấn thủ Thành Đô Chu Phượng Các dẫn một vạn quân coi thành đầu hàng Trương Hoán.
Cùng lúc đó, quân của Chu Thử đóng tại vùng Âm Bình, Kiếm Các cũng thừa dịp Hán Trung Tiết Độ Sứ Lý Nạp dẫn đại quân tấn công quận Phượng Châu mà đánh lén ải Dương Bình. Đại quân xông vào Hán Trung, cướp lấy bảy quận Hán Trung, đồng thời chiếm lĩnh nha môn Hán Trung Tiết Độ Sứ ở Nam Trịnh. Lý Nạp nghe tin dẫn đại quân phản công, nhưng tại phía bắc Ngưu Đầu Sơn bị quân Chu Thử phục kích đại bại, thiệt hại nặng nề. Lý Nạp đành phải ôm hận thu thập tàn quân từ Bao Cốc chạy trốn tới Quan Trung nương tựa vào Bùi Tuấn.
Văn quận, huyện Khúc Giang. Được tin Hán Trung đã vào tay thì Chu Thử mừng như điên . Lúc này hắn hạ lệnh toàn quân ăn mừng ba ngày để rửa sạch nỗi buồn tiến công Lũng Hữu bất lợi.
Mặc dù toàn quân trên dưới vui sướng, nhưng quân sư Tề Lộc lại càng ngày càng lo lắng. Hắn lo lắng tình hình bên phía Thành Đô, Chu Thử định cướp lấy Lũng Hữu cùng Hán Trung nên cơ hồ là dốc túi ra. Tại khu vực Thục Trung chỉ chừa hai vạn người gìn giữ Thành Đô. Một khi Thục Trung có dân biến gì thì hậu quả không thể chịu nổi. Ngoài ra hắn thấy Chu Thử lại để một người bất tài vô năng như Chu Phượng Các trấn thủ. Chỉ là một tiểu địa chủ kiếm lợi mà thôi, hắn làm sao có thể chèo chống một mình được?
Tề Lộc rất rõ ràng, Thục Trung đã bị Chu Thử bóc lột làm dân oán hận. Vì hắn có đại quân nghiêm mật theo dõi nên mặc dù vậy tình hình vẫn yên tĩnh, Nhưng khi Chu Thử dẫn đại quân rời đi thì dân chúng Thục Trung còn có thể im lặng sao?
Hắn hiện tại rất hối hận, không nên đón ý nói hùa dã tâm của Chu Thử đồng ý với hắn tấn công Lũng Hữu. Hiện tại thời gian đã trải qua gần một tháng, Chu Thử lại chỉ chiếm lĩnh được Văn quận mà vẫn còn may bởi đối phương hết sức nhượng bộ. Bên Lũng Hữu viện quân cũng có thể nhanh chóng trở về. Trong lòng Tề Lộc biết rõ ràng việc cướp lấy Lũng Hữu có thể coi như đã vô cùng xa vời.
“ Quân sư. Vương gia có lệnh, ai cũng không được đi vào quấy rầy ngài.” Bên ngoài doanh trướng của Chu Thử, một người thị vệ ngăn cản Tề Lộc.
“ Vương gia hiện tại đang làm gì vậy?” Tề Lộc có chút tức giận. Đã ăn mừng ba ngày, lòng quân đều rệu rã thì liệu còn có để yên không?
Quan thị vệ lắc đầu, hắn thấy hai bên không người liền hạ giọng khuyên can: “ Tính tình Vương gia ngươi không phải không biết. Khi cao hứng mà khuyên ngài chỉ có một cửa tử, quân sư liền nhịn một chút đi!”
Tề Lộc đem sự khó chịu nuốt vào trong bụng. Hắn ngầm trộm nghe thấy trong đại trướng có tiếng nữ nhân vui cười truyền đến, không khỏi hung hăng dậm chân “ Ai!” một tiếng rồi xoay người liền đi. Đúng lúc này, ngoài cửa doanh có một trưởng quan quá sợ hãi chạy như bay mà đến, xem ra có quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo cho Chu Thử. Tề Lộc đưa tay ngăn cản hắn “ Đã xảy ra chuyện gì mà kinh hoàng như vậy?”
“ Quân sư, không ổn rồi!” Quan quân thở hồng hộc mà nói: “ Chu Phượng Các vừa mới phái người báo lại, Thành Đô phát sinh dân biến đã lan tràn mấy quận, thỉnh cầu Vương gia hoả tốc cứu viện.”
“ Cái gì!” Tâm tình Tề Lộc đột nhiên rơi xuống vực sâu. Hắn lập tức ngây dại, sự tình đáng sợ nhất rốt cục đã phát sinh. Một hồi lâu, hắn mới lấy lại tinh thần vội vàng truy vấn: “ Có biết là do nguyên nhân gì gây ra không?”
Quan quân chần chờ một phen rồi nói: “ Người báo tin nói xong rất hàm hồ, hình như là Vương gia thúc dục thu lương, Chu Phượng Các bắt dân mọi nơi nộp nên nổ ra bạo loạn.”
“ Cũng ngoài dự liệu của ta! Dân ở Thành Đô oán hận cực kỳ, chỉ cần một đốm lửa là có thể bùng cháy.” Tề Lộc thở dài một tiếng, hắn cũng bất chấp cấm lệnh của Chu Thử bước nhanh đến gần doanh trướng lớn tiếng bẩm báo: “ Vương gia, Thục Trung xảy ra đại sự, dân chúng tạo phản!”
Một lát sau nhi, hai kỹ nữ quần áo không tề chỉnh hoang mang rối loạn từ trướng chạy ra. Chỉ nghe tiếng Chu Thử ở trong trướng vọng ra: “ Vào đi!”
Tề Lộc đi vào doanh trướng chỉ thấy Chu Thử mặt mày sa sầm ngồi ở sau bàn, thấy hắn đi vào liền lạnh lùng hỏi: “ Có năm nào mà không có dân chúng tạo phản, có cần ngạc nhiên như vậy sao?”
tinhlinstrong
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt