Một bên, Trương Hoán lẳng lặng nhìn người quý tộc Đại Thực trẻ tuổi này. Sống cùng vị thân vương Đại Thực này gần một tháng, hắn hoàn toàn hiểu rõ tính cách cùng nhược điểm của hắn.
Hắc y Đại Thực dựng nước đã gần năm mươi năm, thế hệ bọn họ không cách nào biết được sự gian nan của bậc cha chú khi gây dựng sự nghiệp. Bọn họ là con chim vàng lớn lên tại thâm cung đã được dạy bảo hoàn hảo, về tài năng và học vấn cùng khí chất thì bậc cha chú xuất thân tầng dưới chót thật xa không thể so sánh với bọn hắn. Nhưng khuyết điểm trên người bọn hắn cũng là rõ ràng. Kiêu ngạo tự phụ, cao quý mà không cách nào thừa nhận thất bại, mẫn cảm mà lại đa sầu đa cảm. Với việc nói hắn lần này sang đông là cùng dân tộc Thổ Phiên đàm phán thì không bằng mục đích chân chính của hắn là đến Đông Phương để viết lại kiến thức của hắn.
A La Tư cự tuyệt thì nằm trong dự liệu của Trương Hoán, từ lời của Đạt Ma Đà thì hắn đã biết một vài tình huống của Tổng đốc Thổ Hỏa La. Hơn năm mươi tuổi, từng chinh chiến nhiều năm tại phương tây, hắn phóng túng cho binh lính đánh cướp thành thị rồi lại có thể ra lệnh một tiếng làm cho bọn lính đang điên cuồng lập tức thu tay lại. Vẻn vẹn từ điểm này liền có thể nhìn ra năng lực khống chế binh lính của vị Thống soái Đại Thực này.
Đánh bại Đại Thực thì Trương Hoán tuyệt không có gì phải nghi ngờ. Dù sao binh lực của hắn chiếm ưu thế, dù sao hắn có được vũ khí sắc bén nhất trên đời này. Nhưng làm như thế nào tận dụng khả năng giảm bớt thương vong của mình, thậm chí để Quan Anh có thể thuận lợi đặt chân tại Toái Diệp, đây mới là vấn đề Trương Hoán phải suy nghĩ.
Như vậy, người trẻ tuổi sặc mùi quý tộc trước mắt này có thể trở thành nhân vật mấu chốt chiến cuộc này hay không?
“ Thân Vương điện hạ, bậc tiên hiền Đông Phương chúng ta còn có một câu nổi danh như sau: tướng tại ngoại, mệnh vua có chỗ không nghe. Ta nghĩ, đây là nguyên nhân đích thực khi tướng quân A La Tư không chịu rút quân.”
A Minh làm hướng đạo thì cũng tinh thông Hán ngữ. Nhưng cho bọn hắn làm phiên dịch thì hắn chỉ là thương nhân Đại Thực hiểu Hán ngữ thô kệch. Hiển nhiên hắn không thể hiểu rõ chánh xác tinh túy binh pháp Tôn Tử, vì vậy liền đơn giản đem ý tứ câu chữ “ tướng tại ngoại, mệnh vua có chỗ không chịu” qua phiên dịch liền biến thành: “ Đại tướng chỉ cần khuất mặt Ba Cách Đạt, chỉ cần có quân đội ở trong tay thì hắn cũng sẽ không để ý tới mệnh lệnh Ha-Li-Pha.”
Trương Hoán nguyên là muốn ám chỉ cho A Cổ Cái, nhưng vô tâm cắm liễu lại thành bóng mát, phiên dịch thẳng ra ý tứ lại thành một phen làm đau tâm hồn mẫn cảm của A Cổ Cái. Sắc mặt hắn đại biến, vùng đứng lên mà lạnh lùng nói: “ Trương Tướng quân, các tướng quân Đại Thực chúng ta là tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh của Ha-Li-Pha, xin không nên suy đoán thêm.”
Nói xong, hắn đứng thẳng lưng, kiêu ngạo mà bước đi ra ngoài - trướng. Phiên dịch lắp bắp đem ý tứ của hắn nói ra. Trương Hoán nhìn theo bóng lưng của hắn, mỉm cười rồi nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Vào lúc ban đêm, A Cổ Cái liền có hơn mười người tùy tùng hộ vệ rời khỏi doanh quân Đường quay về Sơ Lặc.
Quân Đường tiếp tục tiến về phía tây, cuối cùng đóng quân tại một cái trấn nhỏ cách Sơ Lặc ước gần hai trăm dặm cùng đợi thời cơ chiến đấu đến. Trương Hoán lập tức lại phái Tào Hán Thần làm Tuần Du tướng quân, dẫn ba nghìn khinh kị binh đi tìm kiếm con đường về nam của quân Đại Thực.
Lúc này đã cuối mùa thu trung tuần tháng chín, mặt trời ảm đạm, thiên nhiên héo rũ, màu sắc vàng óng ánh đang từ từ mất đi, những đợt sương sớm rét lạnh đã rơi xuống. Mặt đất hoàn toàn hiu quạnh, thỉnh thoảng có một con hắc điểu xẹt qua đỉnh đầu, kêu cạc cạc chói tai tựa hồ đang nói cho mọi người, trời đông sắp đến.
Từ mùa xuân xuất chinh, gần hai mươi vạn quân Đường tại An Tây trải qua thời gian gần nửa năm. Cùng với cuối năm sắp tới, tình cảm nhớ nhà bắt đầu sinh ra trong lòng các tướng sĩ. Ngày hai mươi tháng chín năm Tuyên Nhân thứ bảy, trận tuyết đầu mùa lặng yên bao trùm khắp mặt đất An Tây.
Sáng sớm hôm nay, khắp nơi trắng xoá một mảnh. Vạn dặm không mây, tuyết đọng bị dẫm bẹp kêu lép nhép, giọt sương đọng lại trên đầu cánh hoa hồng nhạt. Một đội kỵ binh quân Đường từ phương xa đến, hộ tống đồ quân nhu hậu cần tới chỗ đại doanh quân Đường. Hành Quân Tư Mã Quách Sĩ Kỳ mang đến mấy vạn thạch lương thực, đây là vận chuyển lương thảo rất bình thường. Nhưng lần này hậu cần vận chuyển lại có chỗ không giống với những lần thưòng lui tới.
Bùi Minh Viễn lại một lần nữa đến từ Lũng Hữu. Không chỉ có mang đến thư nhà các tướng sĩ, cùng với lượng lớn quần áo mùa đông thì hắn vẫn còn mang đến tin tức kịch biến trong triều đình. Một tháng trước, hoàng đế Lý Mạc đã băng hà được truy theo miếu hiệu là Mẫn Tông. Thôi Tiểu Phù có Bùi Tuấn duy trì đã lập cháu Lý Miễn là Lý Duyên làm Tân Đế, sửa niên hiệu là Vĩnh An. Hiện tại là năm đầu Vĩnh An.
Bên trong lều lớn, Trương Hoán sắc mặt nghiêm trọng. Hắn chắp tay đằng sau bước đi thong thả qua lại. Chuyện này tới rất đột nhiên, nhưng hắn cũng rõ ràng đây là Thôi Tiểu Phù xuống tay, vội vàng trước khi chiến dịch An Tây kết thúc lại lập tân quân để nàng một lần nữa bắt đầu chấp chính. Tân quân mới hai tuổi, nói cách khác nàng còn muốn buông rèm chấp chính mười sáu năm. Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng, nàng ta tính toán xác thật không tệ, vội vàng trước khi chính mình trở về thì đã gạo nấu thành cơm. Hắn không khỏi hừ một tiếng, lại hỏi: “ Bùi Tướng quốc có thể có phái người đến Lũng Hữu?”
Đứng ở một bên là vài tên Đại tướng tâm phúc của hắn, mà từ Trung Nguyên chạy tới ngoại trừ Bùi Minh Viễn ra còn có một người khác từ Trường An mà đến. Hắn là Thị Môn Hạ Tỉnh Tả Thập Di Lý Tu Hạ, cũng là lưu học sinh Nhật Bản hướng tới Đại Đường phồn hoa mà không chịu về nước .
Hắn là lấy lý do quay về Nhật Bản thăm người thân để một mình đến An Tây. Hắn mang đến một phong thơ của Nguyên Tái cùng rất nhiều tin tức về hoàng đế băng hà.
Thấy Trương Hoán đặt câu hỏi, Bùi Minh Viễn lập tức khom người đáp: “ Hồi bẩm đô đốc, trong lúc Hoàng thượng bệnh trọng thì Bùi Tướng quốc từng phái Lô Thị Lang đến Lũng Hữu thương nghị chuyện lập tân quân. Năm người chúng ta lấy cớ sự tình quan trọng đại mà nghe, không có thái độ. Đồng thời đã hạ lệnh các nơi đóng quân đề phòng, tùy thời đợi mệnh.”
Trương Hoán gật đầu “ Các ngươi làm rất khá!”
Hắn từ từ đi đến cửa trướng, nhìn bầu trời mù mịt ngoài - trướng không khỏi nhè nhẹ thở dài một hơi “ Đánh xong một trận, đã tới lúc trở về rồi.”
Thanh Hải tầng mây che Tuyết Sơn,
Cô thành xa vọng Ngọc Môn Quan.
Hoàng Sa bách chiến nhờ Kim Giáp,
Chưa phá Lâu Lan chí chẳng tàn.
Hạ tuần tháng chín năm Vĩnh An thứ nhất, một đội quân Đường cô độc đi qua mấy trăm dặm sa mạc hoang vu cùng vùng núi gian. Quan Anh mở đôi mắt mỏi mệt đỏ ké mệt mỏi nhìn những rặng núi liên miên không ngừng phía trước. Bọn họ đã bị lạc đường. Người dẫn đường A Minh sau khi xuyên qua Thác Vân Sơn Khẩu thì bất hạnh trượt chân ngã xuống vách đá mà tan xương nát thịt ở một triền núi.
Mất đi người dẫn đường cũng không ngăn cản quyết tâm đi tới của quân Đường. Bọn họ dựa vào dấu vết con đường tơ lụa dọc theo đường đi cùng xương trắng ven đường, không hề sợ hãi chút nào cứ hướng bắc mà đi. Nhưng bọn hắn cũng không biết, từ Thác Vân Sơn Khẩu đến Toái Diệp không thể đi thẳng, phải đi dọc theo bên bờ Qua Bích Than theo đường cong mà đi vòng để tránh núi Khai Sơn ngăn cản. Mà A Minh sơ đồ phác thảo khi còn sống thì lại không có tiêu điểm xuất phát này nên làm cho quân Đường cuối cùng đi lạc lối.
Bọn họ đi suốt sáu ngày mới được hơn ba trăm dặm. Nơi này địa hình cũng không phải sa mạc mênh mông như bọn họ tưởng tượng, mà là vùng núi liên miên chập chùng. Nơi này khí hậu khô hạn, không có rừng rậm cùng sông suối. Vùng đất giữa các quả núi phần lớn là đá sỏi mọc đầy các lùm cây. Trên núi thì hoàn toàn trụi lủi, không có cây đại thụ cùng với màu xanh.
Quan Anh do áp lực cùng nỗi lo âu mà ngã bệnh. Bờ môi của hắn nổi lên một chuỗi vết phỏng nước lớn, hốc mắt hõm sâu, xương gò má nhô lên khiến cho khuôn mặt của hắn vốn đã nhỏ gầy cơ hồ biến thành một cái đầu lâu.
Các tướng sĩ quân Đường cũng là mỏi mệt như vậy. Mặc dù hành quân dị thường gian nan, mặc dù bọn họ không nhìn thấy con đường phía trước, nhưng trong đôi mắt mỏi mệt của cánh quân Đường này cũng không có một điểm sợ hãi, cũng không có người oán giận. Bọn họ là phải đi thu phục lại quân trấn Toái Diệp mà Đại Đường đã mất đi suốt gần bốn mươi năm, chỉ nhờ tinh thần vì nước đền đáp mà bọn họ duy trì được ý chí.
Đại quân đi xuống triền núi tới một mảnh đất bằng phẳng. Quan Anh dừng chiến mã lại, đưa tay che mắt nhìn ra xa xa. Phương xa vẫn là những dải núi mù mịt với những đỉnh núi bao phủ trong sương mù. Trời đã sắp tối, từng đợt gió lạnh thổi lên bụi bặm đầy trời nhằm hướng quân Đường kéo tới.
Quan Anh thở dài “ Mọi người trú doanh ngay tại chỗ đi! Ngày mai lại lên đường.”
Quân Đường nhao nhao xuống ngựa. Đại quân liền hạ mấy trăm doanh trướng ở thung lũng giữa hai triền núi. Quan Anh ngồi ở trên một tảng đá lớn, dùng thảm tự quấn chặt lấy thân thể của mình. Hiện tại chuyện nghiêm trọng nhất cũng không phải lạc đường mà là bọn hắn sắp hết nươc. Đã ba ngày nay không có nhìn thấy một con sông nào, hắn đã ra sức tiết kiệm nhưng vẫn chỉ còn lại có nửa túi nước, các huynh đệ khác cũng có thể tưởng tượng ra.