“ Lấy cái gì trao đổi?” Trương Hoán lạnh lùng cười nói: “ Toái Diệp là tướng sĩ Đại Đường chúng ta phục tùng mệnh lệnh đã đoạt được. Bất kể hắn có thừa nhận hay không thì đều đã thuộc về chúng ta. Cần gì phải trao đổi với hắn?”
Trương Hoán đứng lên chắp tay đằng sau bước đi thong thả vài bước “ Ngày mai sau khi đánh một trận, thân vương Đại Thực A Cổ Cái sẽ lại trở thành tù binh của ta, ít nhất sẽ có trên vạn binh lính Đại Thực cũng thành tù binh của ta.”
Nói đến đây, Trương Hoán nhìn vào mắt Bùi Minh Viễn: “ Nhưng những tù binh này không phải để trao đổi địa bàn gì với người Đại Thực, ngươi hiểu chưa?”
Bùi Minh Viễn đứng lên khom người nói: “ Thuộc hạ thật không thể hiểu được, xin đô đốc thứ tội!”
“ Ta không trách ngươi, ngươi hẳn là không có khả năng đoán được ta muốn dùng những tù binh này trao đổi cái gì?” Trương Hoán ngắm nhìn được nóc lều trướng, trong giọng nói hơi hơi mang theo một vẻ thương cảm “ Đánh một trận Đát La Tư, gần hai vạn tướng sĩ quân Đường bị quân Đại Thực bắt làm tù binh dẫn tới phương tây. Giờ đã tới ba mươi mấy năm. Nếu như bọn họ còn sống, tất cả đã đến tuổi sắp già. Ta hy vọng ngươi có thể sử dụng tù binh Đại Thực ở trận này đổi lấy bọn họ đưa về, khiến cho bọn họ có thể lá rụng về cội. Đây một mực là tâm nguyện của ta, cũng là nhiệm vụ thực sự của ngươi đi Đại Thực.”
Mắt Bùi Minh Viễn cũng hơi đỏ, hắn thi lễ thật sâu với Trương Hoán “ Thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của đô đốc!”
Trời đã tảng sáng, “ Thùng! Thùng! Thùng!” Tiếng trống trận hùng dũng vang lên trong đại doanh quân Đường. Đại doanh quân Đường mở rộng, những đội Huyền Giáp kỵ binh, Long Tương thương binh, Hổ Bí Đao binh, Mạch Đao quân, quân cung nỏ như những dòng nước lũ từ đại doanh trùng trùng điệp điệp trào ra. Ở giữa còn kèm theo năm trăm cỗ Phích Lịch Xa đen như mực, giá công thành ầm tiến ra, máy bắn đá cỡ lớn, thang mây cao ngất nhằm hướng thành Sơ Lặc cách khoảng hai mươi dặm xuất phát.
Đây chính là thể hiện toàn bộ thực lực quân Đường, bọn họ muốn cho người Đại Thực nhớ thật lâu, đất đai phương đông không phải là nơi mà gót sắt quân Đại Thực bọn họ có thể xâm phạm.
Bảy vạn quân Đường chia làm ba bộ phận, Vương Tư Vũ là Đại tướng tiền quân chỉ huy một vạn kỵ binh tinh nhuệ, một vạn Mạch Đao quân, năm nghìn Thương binh, năm nghìn quân cung nỏ tổng cộng ba vạn người làm tiền quân; Trương Hoán thì tự mình dẫn ba vạn đại quân làm trung quân, Phích Lịch Xa cũng giấu ở trong quân; Thành Liệt bởi vì vết thương chưa lành nên làm tướng hậu quân, chỉ huy một vạn kỵ binh Khương bảo vệ máy công thành, máy bắn đá cùng thang mây và vũ khí công thành.
Đại quân đi cũng không nhanh, một canh giờ chỉ đi hơn mười dặm. Giờ phút này, trong thành Sơ Lặc là một chốn bối rối. Trong hai lựa chọn có ra khỏi thành nghênh chiến không hoặc là giữ thành đã không có cách nào khác, A Cổ Cái không chút do dự lựa chọn giữ thành. Còn Mặc Á Lợi đã không có quyền lên tiếng. Bởi vì trong quá trình phục kích quân Đường hắn làm hao binh tổn tướng mà bị Xá Nhĩ cùng quân đoàn trưởng kỵ binh Đại Mã Sĩ Cách liên hợp tố cáo, chỉ trích là bởi vì hắn chỉ huy bất lực, mù quáng đuổi theo địch mà khiến cho thảm bại. A Cổ Cái lúc này đã miễn đi quyền chỉ huy đánh trận của Mặc Á Lợi, bắt hắn giam giữ. Rồi bổ nhiệm Xá Nhĩ rất hợp ý mình làm chủ tướng, phụ trách chỉ huy tấn công phòng thủ với quân Đường.
Giờ phút này, A Cổ Cái đứng ở một tòa Vọng tháp tại mặt đông thành trì nhìn ra phía đông xa xa. Trải qua hai lần đánh tiêu hao cùng với viện quân bổ sung, trước mắt tổng binh lực quân Đại Thực vẫn còn năm vạn, hơn nữa bọn họ bắt một số tráng đinh trong thành nên tổng cộng có ước bảy vạn người giữ thành.
Quân Đại Thực cùng quân Đường so về binh lực chênh nhau không lớn. Lại có thành trì kiên cố hỗ trợ, điều này làm cho A Cổ Cái tuyệt không lo lắng. Trong lần công thành trước của quân Đường, những thủ đoạn tiến công biểu hiện ra tuyệt không có gì đáng sợ nên mặc cho luận điệu bi quan của Mặc Á Lợi thì tâm tình của hắn vẫn trở nên bình tĩnh khác thường. Hiện tại đã là trời đông giá rét, cùng với những trận tuyết lớn làm tắc đường thì tiếp tế tiếp viện của quân Đường càng ngày càng khó khăn. Quân Đường cũng sẽ không sống ở Sơ Lặc lâu được, chắc chắn lại rút về Bạt Hoán Thành hoặc là Quy Tư. Nói cách khác, chính mình còn có một thời gian suốt mùa đông để có thể ung dung bố trí.
Đến rồi! Hắn đã nhìn thấy từ đường chân trời xuất hiện một vệt đen thật dài, thời khắc quyết định thắng bại rốt cục đã tới. Tâm tình của A Cổ Cái cũng đang từ bình tĩnh chuyển thành kích động. Hắn lập tức hạ lệnh cho thị vệ: “ Đi nói cho tất cả tướng sĩ, đánh bại quân Đường thì mỗi người bọn họ đều sẽ được Ha-Li-Pha đặc biệt khen ngợi!”
Cả tường thành Sơ Lặc đều cùng sôi nổi. Mấy vạn quân Đại Thực bắt đầu bận rộn, sĩ khí dâng cao. Có người chà lau lao, có kẻ kiểm tra máy bắn đá, có tên vận chuyển tảng đá cùng gỗ súc. Hơn hai trăm giá phóng đá xếp thành hình chữ nhất tại tường thành. Đứng trước mỗi một máy bắn đá đều có gần trăm tên binh lính đứng yên.
Dần dần, quân Đường đen ngòm càng ngày càng gần. Tinh kỳ che khuất bầu trời kéo dài chừng năm dặm, đến cách thành trì ước ba dặm thì ngừng lại. Quân Đường đã có thể xác định sẽ tiến hành một trận công thành chiến. Tiền quân cùng trung quân lại lần nữa hợp thành một khối, nhưng đại quân cũng không lập tức phát động. Bọn họ đang đợi vũ khí công thành lên trước.
Hôm đó là ngày hai mươi tháng mười năm Vĩnh An thứ nhất. Trải qua suốt nửa năm chinh chiến, chiến dịch An Tây rốt cục đã đến hồi kết. Mây đen dày đặc, gió bắc thổi mạnh, giữa đất trời là một cảnh trang nghiêm. Binh lính quân Đường với khí thế uy nghiêm đứng ở trên cánh đồng bát ngát rộng lớn lẳng lặng chờ đợi cuộc đại chiến sắp tới.
Đột nhiên, từ phương lại xuất hiện những chấm nhỏ dày đặc. Cùng với chúng tiến lại gần thì mặt đất cũng bắt đầu run rẩy. Cùng với bọn chúng càng ngày càng gần, những chiếc giá công thành bắt đầu lộ ra khuôn mặt hung ác của nó. Những máy bắn đá to lớn mà cao ngất, thân hình cao lớn giống như con quái vật khổng lồ đến từ thế giới không biết nào đó. Những chiếc thang với cái đuôi thật dài, trên thang có gắn những giá thép chắc chắn để có thể chống đỡ gỗ súc lăn xuống.
Nhưng điều làm cho người ta sợ hãi chính là ba giá phá cửa thành lại càng khổng lồ. Máy bắn đá mà so sánh với nó thì chỉ là người lùn. Trên cái giá thép lớn cao gần sáu trượng là một khúc gỗ phá cửa dùng cây cổ thụ ngàn năm chế thành. Chiều dài đến trăm thước có những sợi xích sắt kéo đi, nó lắc la lắc lư tiến về phía trước. Khúc đầu của nó được bịt bằng thép tinh chế nặng tới mấy ngàn cân dường như có ma lực đủ để phá hủy vạn vật. Một chiếc giá phá cổng thành này cần ba trăm con ngựa kéo với hơn một ngàn quân Đường điều khiển.
Nó xuất hiện đã làm cho tiếng hô hào ầm ỹ của quân Đại Thực trên tường thành lập tức tĩnh lặng. Trong đôi mắt bọn họ bắt đầu lộ ra một vẻ hoảng sợ. Mấy ngày trước đây quân Đường công thành thì dường như cái gì cũng không có, ngay cả trong lòng A Cổ Cái cũng bắt đầu có hơi bất an. Hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của chính mình có chánh xác hay không.
“ Đi thả Mặc Á Lợi ra.” Hắn cũng không biết tại sao mình lại hạ quyết định này.
Lúc này, một người quân Đường giục ngựa phi nhanh mà đến, khi chạy tới dưới cửa thành thì bắn ra một mũi tên không đầu, trên đó cắm một phong thơ. Mũi tên vẽ ra một đạo đường cong rồi bay lên tường thành. Có binh lính cầm thư vội vã chạy đến trên vọng tháp đem thư giao cho A Cổ Cái.
Thư là do Trương Hoán tự tay viết, dùng Hán văn để viết. A Cổ Cái xem không hiểu, một người phiên dịch nhanh chóng dịch nó lại. Đây đúng là một phong thư chiêu hàng, khuyên A Cổ Cái đầu hàng, quân Đường cam đoan giữ an toàn cho hắn, trả hắn về Đại Thực.
A Cổ Cái “ xoạt” một cái xé thư thành hai nửa. Người của gia tộc A Bạt Tư không hề biết cái gì gọi là đầu hàng.
Dưới một cây đại kỳ cách vài dặm, Trương Hoán cũng lạnh lùng cười. Hắn đã biết A Cổ Cái hiện đang ở trong Vọng tháp tại tường thành. Cho dù hắn hay ai đó được bổ nhiệm làm Đại tướng thì bản thân hắn đều không thể tránh né việc chỉ huy chiến dịch.
“ Bắt đầu đi!” Trương Hoán bình tĩnh hạ mệnh lệnh tiến công.
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Tiếng trống ầm ầm lại một lần vang lên kích động, cuộc tiến công của quân Đường bắt đầu rồi. Tất cả quân Đại Thực trên thành đều xiết chặt lao, mồ hôi chảy ra từ bàn tay nắm chặt. Những khúc đầu của máy bắn đá kêu kèn kẹt đem những viên đá bỏ vào túi lưới của hai trăm máy bắn đá.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là quân Đường cũng không hề ùa lên, bọn họ vẫn đứng đó không nhúc nhích. Đột nhiên, cuối cùng thì ở phía cực bắc quân Đường tách ra hai bên như có một nhát chém để lộ ra một con đường đi đến. Chỉ thấy từ phía sau bọn họ xuất hiện những cỗ xe ngựa đen nhánh. Thân xe cực dài, mặt trên có tấm che nom tựa như một cái hòm gỗ thật dài. Mỗi một chiếc xe đều do tám con ngựa kéo đang chạy như bay, bọn chúng kết thành đoàn xe thật dài giống như một con rồng đen đang uốn éo di động mà đến.
Quân Đại Thực trên thành cũng hơi lúng túng, bọn họ không hiểu quân Đường đang làm gì. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện điều kỳ quặc, những cỗ xe ngựa này đi tuyến đường tựa như đã được đo lường chính xác. Đối với lao bắn xa thì bọn họ ở quá xa, còn đối với máy bắn đá thì bọn họ lại quá gần khi đến cách tường thành khoảng hai trăm bộ. Chỗ này chính là một điểm thiếu sót trong phòng ngự của người Đại Thực.