Danh Môn

Chương 349: Thời cơ chín muồi



Ngày mùng năm tháng giêng năm Vĩnh Yên thứ hai, thuộc cấp của Vi Đức Khánh là Vương Võ Tuấn giết chết Vi Đức Khánh, đồng thời giá họa cho quân Hà Đông của Bùi gia. Quân bản bộ Vi Đức Khánh xảy ra nội loạn, hơn năm vạn quân ở lại trấn thủ Trần Lưu bị Vương Võ Tuấn thu hết rồi tuyên bố thuần phục triều đình. Đồng thời Vương Võ Tuấn tự lập làm Trần Lưu Đại Tướng quân.

Nhưng thuộc cấp Lý Sư Đạo của Vi Đức Khánh ở lại Nãng Sơn giận dữ dẫn quân đầu hàng Thôi Khánh Công. Thôi Khánh Công lập tức chỉnh đốn lại quay về đánh lén Trung Nguyên. Ngày mười ba tháng giêng, đại quân của Thôi Khánh Công phá được Trần Lưu. Giám quân Vi Thanh hoảng sợ vội vàng chạy về Lạc Dương. Vương Võ Tuấn thì dẫn tàn quân bại lui đến Bộc Dương, đồng thời phái người đến Nghiệp Quận xin hàng Bùi gia. Thôi Khánh Công lập tức chỉnh đốn quân xuôi nam phá được Hứa Xương cắt đứt đường về của quân Hà Đông.

Tình thế Trung Nguyên lại nghịch chuyển làm kinh ngạc thiên hạ.

Hơn mười chiến mã chạy như bay lao vào thành Trường An, đây là những người mang tin tức tám trăm dặm khẩn cấp. Bọn họ lao điên cuồng giống như ngọn lửa chiến trận đang thiêu đốt cả Trung Nguyên. Vó ngựa như sấm phá tan sự tĩnh lặng vui mừng dịp nguyên tiêu. Dân chúng đang đi trên đường Chu Tước vội vàng né tránh sang hai bên, đợi bọn họ phi như bay mà qua rồi lại bàn luận ồn ào.

Chiến trường Trung Nguyên nghịch chuyển như hí kịch mấy ngày nay được truyền lưu rộng rãi khắp phố lớn ngõ nhỏ Trường An. Đủ các loại phiên bản chi tiết được sinh ra tại các quán rượu, quán trà. Có tin nói là Vi Đức Khánh và Bùi gia tranh đoạt địa bàn mà phát sinh nội chiến. Có kẻ nói là Thôi Khánh Công mua chuộc thành công thuộc hạ của Vi Đức khánh. Cũng có tin nói là thuộc hạ của Vi Đức khánh chia của không đều mà tự giết lẫn nhau. Đủ các loại tin tức nói ra được nhập làm một. Nhưng cho dù nói như thế nào, Thôi Khánh Công mạnh lên đều khiến trong lòng mỗi người nặng trĩu. Tin tức Trần Lưu tàn sát hàng loạt dân trong thành, Khai Phong tàn sát cả thành, Hứa Xương làm cỏ toàn thành, những tin tức đẫm máu lan truyền đầy rẫy trong thành Trường An. Không chỉ có như thế, vẫn còn một chi quân đội lấy thịt người bổ sung quân lương dường như đang lặp lại loạn An Lộc Sơn năm nào.

Phải nói tình thế tương đối nghiêm trọng, hội đèn lồng nguyên tiêu vốn rất long trọng cũng bởi vì chiến loạn Trung Nguyên mà phải hủy bỏ. Trong tình hình tế nhị, rất nhiều thương nhân khôn khéo bắt đầu đi Lũng Hữu và Thục Trung mua nhà đề phòng một khi chiến cuộc cháy lan đến Trường An. Giá nhà đất ở hai địa phương này tất nhiên tăng vọt.

Hôm nay là ngày hai mươi tháng giêng, vừa đúng lúc ngày nghỉ buổi chầu. Phần lớn công khanh, đại thần nghỉ ngơi ở nhà. Người mang tin tức như cơn cuồng phong ập vào phường Tuyên Nghĩa, dừng ở trước cửa phủ Bùi Tuấn. Người mang tin tức nhảy xuống ngựa, chạy lên bậc thang hô lớn: “ Có tin chiến trận mới nhất cần bẩm báo Tướng Quốc!” Người gác cổng không dám sơ sót vội vàng đưa đầu lĩnh đám người mang tin tức vào phủ.

Bên trong thư phòng của Bùi Tuấn, bầu không khí căng thẳng đang tràn ngập trong đó. Bùi Hữu, Vi Ngạc, Lý Miễn, Lô Kỷ và chủ nhân Bùi Tuấn. Năm người đang tiến hành bàn bạc khẩn cấp, hiện tại địa phương gặp nguy cơ nghiêm trọng nhất có hai nơi. Một cái là Đông đô Lạc Dương, có tin tức truyền đến rằng một chi thám báo của Thôi Khánh Công đã xuất hiện ở ngoài thành Lạc Dương. Một cái khác chính là quận Nhữ Dương. Ở đó có mười vạn quân Hà Đông trước mắt đã bị cắt lương thực, tin tức bị cắt, ngay cả tin của chim bồ câu cũng không có khiến cho Bùi Tuấn rất lo lắng.

Từ mức độ nào đó, năm người bọn họ gặp mặt lại là hội nghị Nội các sắp tới. Tướng Quốc đảng cùng Thái Hậu đảng ít nhất một lần bàn bạc trước khi Bùi Tuấn cùng Trương Hoán đàm phán. Hai đảng trước hết muốn đạt được ý kiến nhất trí. Vì có ý kiến nhất trí thì mới có thể tìm phương án giải quyết chánh trị cho nguy cơ Trung Nguyên. Nói cách khác chính là sẽ tiến hành thỏa hiệp ở mức độ nhất định đối với Thôi Khánh Công.

“ Các vị, ta cho rằng việc cấp bách cần phải làm là giảm bớt thế tiến công của Thôi Khánh Công, nhắc hắn không nên tàn sát sinh linh. Cho nên ta chuẩn bị phái người cùng hắn tiến hành đàm phán để xem có thể đạt được thỏa hiệp hay không, các vị nghĩ thế nào?”

Bùi Tuấn quay sang nhìn về phía Lý Miễn chờ đợi ông ta trả lời thuyết phục, Lý Miễn đương nhiên hiểu rõ mục đích thật sự của Bùi Tuấn. Ông ấy muốn rút quân Hà Đông trước đã, sau đó lại đem cục diện rối rắm này ném cho Thái Hậu hoặc là Trương Hoán, hoặc là ba nhà cùng chung gánh vác trách nhiệm chứ không phải do riêng một nhà của ông ấy chịu đựng gánh nặng này. Nhưng ông ấy lại sợ Trương Hoán phản đối hòa giải, cho nên mới mời phái của mình đến đây hiệp thương.

Lý Miễn cũng không lập tức trả lời thuyết phục mà là cười nhạt rồi nói: “ Chúng ta đã tiếp xúc với Thôi Khánh Công nhiều năm, hẳn biết hắn là một người coi trọng lợi ích thực tế. Không có nhượng bộ thực chất nhất định thì hắn làm sao đồng ý ngưng chiến. Không biết Tướng Quốc chuẩn bị cho hắn bao nhiêu tiền lương, lại chuẩn bị cho hắn chức quan gì?”

“ Tiền lương ta đã suy nghĩ, trước tiên từ Giang Hoài chia cho hắn trăm vạn thạch lương thực cùng năm mươi vạn quan tiền thuế. Còn như chức quan ...” Bùi Tuấn liếc liếc mắt nhìn Vi Ngạc lạnh lùng bảo: “ Tước vị cùng chức quan tất cả không thành vấn đề, còn như vị trí trong Nội các, ta nghĩ một người nào đó trong chúng ta hẳn là nên nhường lại.”

Mặt Vi Ngạc đỏ bừng, ông ta đương nhiên biết rõ Bùi Tuấn chỉ vào mình. Người trong thành viên Nội các mà không có thực lực quyết không chỉ vẻn vẹn riêng ông ta. Ví dụ như Lý Miễn, Lô Kỷ, Thôi Ngụ, nhưng Bùi Tuấn chỉ riêng vào ông ta. Đây rõ ràng là đang chỉ trích bởi vì Vi gia của ông ta nội chiến mà làm cho Thôi Khánh Công từ cõi chết sống lại.

“ Tướng Quốc có vẻ suy nghĩ một chiều đó!” Vi Ngạc ồm ồm bảo: “ Nếu như Thôi Khánh Công không chịu hoà đàm thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn muốn năm trăm vạn thạch lương thực thậm chí còn nhiều tiền hơn thì làm sao bây giờ? Nếu như hắn muốn xưng vương lại làm sao bây giờ? Chưa đàm phán liền đã bị trói tay chân, hành động của Tướng Quốc liệu có không khôn ngoan hay không?”

Lúc này, Bùi Hữu ở bên cạnh tiếp lời: “ Đàm phán có thể thành công hay không thì cần đàm phán mới biết được. Nếu như Thôi Khánh Công ra giá lên đến mây xanh thì không đàm được cũng không có cách nào. Nhưng cuối cùng thì cũng cho sứ giả đàm phán một điểm mấu chốt, nếu không thì sứ giả không thể quyết định công chuyện, lúc đó cử đi để làm gì? Vi Xạ Phó nghĩ sao?”

“ Hừ! Một trận thua nhỏ liền sợ đến phải đàm phán, mấy chục vạn đại quân Bùi gia các ngươi chỉ để làm vì sao?” Vi Ngạc nặng nề hừ một tiếng, liền đứng lên nói: “ Xin lỗi, ta còn có việc phải đi trước một bước.”

Ông ta vừa mới đi tới cửa, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chân chạy dồn dập, một người thị vệ lớn tiếng đứng ngoài cửa bẩm báo: “ Bẩm báo Tướng Quốc, có tin tình hình quân đội gửi tám trăm dặm khẩn cấp.”

“ Mau bảo hắn đi vào!” Trong lòng Bùi Tuấn bắt đầu thấy bất an, ông ta mơ hồ có một loại cảm giác không ổn.

Chả mấy chốc, thị vệ dẫn theo người mang tin tức đi vào. Người mang tin tức đi vào nửa liền quỳ thi lễ rồi giơ cao báo cáo của tướng quân “ Bẩm báo Tướng Quốc, chuyện quân khẩn cấp từ Yển Thành.”

“ Phát sinh chuyện gì?” Giọng của Bùi Tuấn đã không nhịn được mà có hơi run rẩy, chuyện quân ở Yển Thành rất có thể chính là tin tức của quân Hà Đông của ông ta.

Người mang tin tức từ từ quỳ hai đầu gối xuống, vô cùng đau xót mà nói: “ Khởi bẩm Tướng Quốc, quân Hà Đông bị phục kích ở Yển Thành, toàn quân đã bị diệt!”

“ Cái gì” Bùi Tuấn khẽ buông tay, tin báo quân đội rơi xuống đất. Ông ta ngã thẳng xuống.

Ngày mười bảy tháng giêng năm Vĩnh An thứ hai, Thôi Khánh Công phái hư binh vờ làm chủ lực đánh nghi binh Trần Châu, mười vạn quân Hà Đông của Bùi Tuấn sốt ruột quay về Lạc Dương. Đi đến Yển Thành thì bị mai phục do quân chủ lực của Thôi Khánh Công tập kích ban đêm. Quân bản bộ của Thôi Khánh Công, bản bộ của Mã Đại Duy, bản bộ của Lý Sư Đạo ba mặt giáp công. Quân Hà Đông tan tác mà toàn quân bị diệt, bị chém đầu đến hơn bốn vạn người, số đầu hàng nhiều vô kể.

Sau khi Thôi Khánh Công đánh tan quân Hà Đông của Bùi Tuấn thì kiêu ngạo cực kỳ. Hắn lập tức quay đầu lên bắc, một mạch thế như chẻ tre nhằm hướng Đông đô Lạc Dương mà tiến quân.

Róc! Lưỡi câu vẽ nên một đường cong màu bạc chuẩn xác đáp xuống mặt hồ tạo ra một làn song nhỏ trên mặt nước. Ở trên bờ, Trương Hoán ngồi ở trên một ghế hồ đang nhàn nhã chờ cá cắn câu. Chỗ này là hậu hoa viên ở trong phủ của hắn, liếc mắt qua là thấy mặt nước hình thành một cái hồ rộng hơn hai mươi mẫu. Ở phía sau hắn, hơn mười người thân binh mặt không hề thay đổi chia ra hai bên đứng nghiêm giống như hơn mười pho tượng đá.

Trương Hoán đã ngồi hơn nửa canh giờ, hắn vẫn tràn đầy hứng thú, nhưng còn cao hứng hơn so với hắn là đứa con hắn Trương Kỳ. Nó liên tục dùng cái thùng nhỏ chuyển những con các chép để đưa đi nhà bếp.

Ánh mắt Trương Hoán trầm tĩnh, hắn nhìn chăm chú vào cái phao trên mặt nước. Hôm nay đã là ngày hai mươi bốn tháng giêng, tin tức quân Hà Đông của Bùi gia toàn quân bị diệt tại Yển Thành hắn đã biết trước mấy ngày. Không chỉ có như thế, bốn vạn quân Bùi gia bố trí tại Bình Lô đã đến Bột Hải Quốc để trợ chiến thì hắn cũng từ trong miệng cậu cả Bùi gia mà biết được hôm chúc tết. Mặc dù còn chưa có tin tức về Thác Bạt Thiên Lý, nhưng ở phương diện này cũng ẩn giấu một tai hoạ ngầm lớn lao. Đáng tiếc Bùi Tuấn cũng không nghe lời khuyên của hắn mà cười trừ.

Như thế, sự sống chết của Bùi gia hắn cũng chịu bó tay, từ lúc Vi Đức khánh bị giết tới khi Thôi Khánh Công đánh tan quân Hà Đông, Trương Hoán trước sau không nói một lời. Dường như cũng không có một chút quan hệ gì với hắn.

Đương nhiên, cũng không phải hắn không muốn quản, mà là còn chưa tới lúc hắn ra tay.

Lúc này, cái phao đột ngột chìm sâu vào trong nước, Trương Hoán lập tức giật cần câu lên cao. Một con cá mè nặng khoảng bảy tám lạng bay lên khỏi mặt nước giãy dụa giữa không trung. Trương Kỳ vui mừng nhảy tưng tưng đưa tay muốn tóm lấy dây câu.

“ Gỡ ra! Đem con cá đến phòng bếp đi.” Trương Hoán hất tay cho con cá rơi xuống trước mặt con trai. Trương Kỳ liền chụp con cá bỏ vào trong cái thùng nhỏ vui mừng hớn hở chạy ra xa. Bùi Oánh có mấy người nha hoàn theo sau đang lo lắng đi về phía bên này.

“ Khứ Bệnh, có thời gian không? Thiếp muốn nói chuyện với chàng.” Bùi Oánh đi tới bên cạnh Trương Hoán hỏi nhỏ.

Trương Hoán cười cười nhìn đám thân binh phía sau mà vung tay lên, hơn mười thân binh liền lặng lẽ lui xuống.

Trương Hoán đưa tay lấy ra một ghế Hồ, vỗ nhẹ nhẹ lên mặt ghế “ Đến đây, ngồi xuống rồi nói.”

Bùi Oánh ngồi xuống, thở dài một hơi mà bảo: “ Thiếp vừa mới đi xem bệnh tình của phụ thân. Ngự y nói bệnh lần này của cha thật sự nghiêm trọng.”

Trương Hoán lại thả lưỡi câu vào trong hộp mồi, một lúc lâu hắn mới nói chậm rãi: “ Nhạc phụ đại nhân coi chuyện thắng thua quá nặng . Đánh giặc thì làm sao mà không có thắng bại chứ?”

“ Nhưng ... “ Môi Bùi Oánh giật giật, nhưng lại nói không ra lời.

Lúc này. Trương Kỳ mang theo cái thùng nhỏ thở hồng hộc chạy tới “ Phụ thân, con cá kia bị muội muội không cẩn thận làm rơi xuống rạch rồi.”

Nó chạy đến gần mới phát hiện mẹ ở đó vừa mừng vừa sợ liền bảo: “ Mẹ, mẹ về bao lâu rồi?”

Bùi Oánh yêu thương xoa xoa gáy hắn mà cười nói: “ Đi đi! Mẹ với cha có chuyện cần nói, con đi gặp dì Bình đi. Dì mới đến từ Thành Đô, xem dì màng quà gì cho con?”

“ Bình Bình đã trở về?” Trương Hoán kinh ngạc hỏi.

“ Vừa mới về, thiếp gặp nàng ấy ở cửa.”

Bùi Oánh nhìn con trai đã chạy xa, nàng lại chuyển đề tài sang việc của cha “ Khứ Bệnh, Thôi Khánh Công làm loạn, cha bị áp lực quá. Chàng có khả năng giúp đở cha một lần không?”

Trương Hoán im lặng, một lát sau hắn mới nhàn nhạt cười nói: “ Là nhạc phụ bảo nàng đến tìm ta sao?”

“ Cha cũng không nói gì, nhưng thiếp biết cha muốn mời chàng xuất binh. Đây là thứ cha đưa.”

Bùi Oánh vẫy tay một cái, một người nha hoàn đang cầm một cái hộp gấm dài tiến lên. Trương Hoán tiếp nhận cái hộp rồi mở ra, bên trong là một thanh đoản kiếm được tạo hình theo phong cách cổ xưa. Hắn từ từ rút ra một đoạn, thân kiếm cực nhỏ lóe ra tia sáng âm u ớn lạnh.

“ Đây là Ngư Trường Kiếm!” Trương Hoán thốt ra, hắn sớm nghe nói Bùi Tuấn có giữ Ngư Trường Kiếm mà Chuyên Chư dùng để đâm Ngô vương. Hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Bùi Tuấn, lấy phương thức tặng kiếm để xin hắn xuất binh.

Lúc này Bùi Oánh lại thở dài một tiếng mà bảo: “ Nghe đại ca nói, Nhị thúc đã quay về Nghiệp Quận để điều binh. Cho dù như thế nào thì không thể để cho Thôi Khánh Công chiếm đoạt Lạc Dương.”

Trương Hoán ngẩn ra, hắn vội vàng hỏi: “ Chuyện này xảy ra khi nào?”

“ Nghe cách nói của đại ca thì dường như đã nhiều ngày, ngay cả Nhị ca cũng trở về theo.”

Bùi Oánh thấy sắc mặt chồng đanh lại thì nàng hơi sợ hãi vội hỏi: “ Khứ Bệnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Trương Hoán chậm rãi lắc đầu “ Bây giờ còn rất khó nói.”

Nói xong, hắn đứng lên bảo: “ Ta muốn lập tức chuyển về Lũng Hữu, nàng giúp ta thu dọn đồ đạc đi.”

“ Nhưng ...”

Bùi Oánh cầm lấy cánh tay chồng kinh sợ bảo: “ Chàng cũng đừng làm cho thiếp lo lắng!”

Trương Hoán cười vỗ vỗ mặt của nàng mà nhẹ nhàng nói: “ Nàng yên tâm đi! Kỳ thật ta đã sớm bố trí xong rồi, chỉ đang đợi thời cơ tốt nhất thôi.”

“ Nhưng Bình Bình vừa trở về.” Bùi Oánh đột nhiên nhớ ra Bình Bình.

Lúc này Trương Hoán đã đi xa, từ xa chỉ nghe thấy hắn cười nói: “ Nàng bảo Bình Bình cẩn thận, ở bên ngoài không yên ổn nên cứ ở lại trong nhà đi.”

Một lúc lâu sau, Trương Hoán có hơn ngàn thân binh hộ vệ đi ra khỏi Trường An nhằm hướng tây phi nhanh đi. Hắn có một loại dự cảm, Thác Bạt Thiên Lý cũng đang đợi thời cơ tốt nhất. Mà Bùi Hữu quay về Hà Bắc điều binh thì có lẽ đây sẽ là thời cơ mà Thác Bạt Thiên Lý đang chờ đợi. Như thế, thời cơ để Trương Hoán ra tay cũng đã chín muồi.

Hai ngày sau thì Trương Hoán đến quận Khai Dương. Các thủ lãnh quân đội và chính quyền Lũng Hữu đã chờ sẵn ở chỗ này. Không chỉ có quan viên Lũng Hữu, tám vạn đại quân tinh nhuệ từ An Tây thay quân trở về cùng với mười bốn vạn quân từ các nơi Lũng Hữu, Hà Hoàng được triệu tập đến. Tổng cộng đại quân hai mươi hai vạn đã tập hợp ở quận Khai Dương.

Trương Hoán vào thành Khai Dương nhảy xuống ngựa ở trước phủ nha. Mấy viên Đại tướng đã sớm chờ ở chỗ này ra đón chào, đồng loạt nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội “ Mạt tướng tham kiến đô đốc!”

Đứng ngay phía trước là hai người Vương Tư Vũ cùng phó tướng Tào Hán Thần từ An Tây mới được triệu hồi về. Mới mấy tháng không gặp mà Trương Hoán cảm giác như đã xa cách bọn họ vài năm. Hắn vội vàng đỡ bọn họ lên. Trương Hoán trên dưới đánh giá qua Vương Tư Vũ, thấy khí chất hắn so với trước đây thì chững chạc hơn vài phần liền cười mà đám vào vai hắn một quyền rồi bảo: “ Tại An Tây không chịu khổ nổi, có phải không?”

Vương Tư Vũ lắc đầu, cũng cười đáp: “ Làm sao thế được? Chờ giết chết Thôi Khánh Công xong thì thuộc hạ còn phải trở về đó.”

“ Vậy còn ngươi?” Trương Hoán lại nhìn Tào Hán Thần mà hỏi: “ Tình hình phía Toái Diệp như thế nào?”

Tào Hán Thần đã nhậm chức Toái Diệp Binh Mã Sứ, lần này quay về kinh là muốn chuẩn bị vào đầu mùa xuân thì tiếp một nhóm di dân đến Toái Diệp thì vừa lúc gặp chiến sự Trung Nguyên. Hắn thấy đô đốc muốn hỏi liền vội vàng nói: “ Khởi bẩm đô đốc, bên phía Toái Diệp rất yên tĩnh, người Đại Thực cũng không phản công. Trái lại đã có hai trận chiến nhỏ cùng người Cát La Lộc, giết hơn ngàn quân địch, bọn họ liền bỏ chạy về hướng bắc.”

“ Làm cũng không tệ.” Trương Hoán vỗ vỗ bờ vai của lão mà nói: “ Người Cát La Lộc đã bị tổn thương nguyên khí, xâm lấn quy mô lớn thì không đủ sức. Chỉ cần phòng ngừa những nhóm quân đội nhỏ của bọn họ đánh lén. Chờ khi Bùi Minh Viễn từ Đại Thực trở về, nếu có thể cùng Đại Thực đạt được thoả thuận thì các ngươi tập trung tinh lực tiêu diệt người Cát La Lộc.”

“ Mạt tướng tuân mệnh!”

Lúc này. Hồ Dong từ trên bậc thang vội vã đi xuống, sắc mặt có hơi nghiêm nghị. Trong tay ông ta hình như đang một ống tin chim câu đưa tới. Thấy Trương Hoán đã đến thì liền vội vàng tiến lên báo: “ Đô đốc, bên phía Lạc Dương vừa mới truyền đến tin tức.”

“ Có chuyện gì?” Trương Hoán nhìn sắc mặt Hồ Dong liền biết không phải tin tức tốt.

“ Thư nói thuộc cấp Lý Sư Đạo của Thôi Khánh Công đánh bại năm vạn quân Hà Bắc đến cứu viện Lạc Dương tại Hà Nội. Quan trấn thủ Đông đô Dương Nguyên Tự đã dâng thành đầu hàng Thôi Khánh Công.” Nói đến đây, Hồ Dong thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiếp tục: “ Lạc Dương đã bị chiếm đóng.”

“ Đây là trong dự liệu của ta, nói không chừng Thôi Khánh Công lại còn xưng đế nữa chứ!” Trương Hoán cười lạnh một tiếng rồi bước lên bậc thang, hắn quay đầu nói với mọi người: “ Việc này không nên chậm trễ, lập tức thông tri cho mọi người mở hội nghị.”

Trong phòng hơi nóng hầm hập, hai cái sa bàn lớn ghép chung một chỗ. Một cái là vùng Trung Nguyên, một khác lại mô tả vùng Hà Đông, Hà Bắc. Mười mấy vị tướng lãnh cao cấp cùng quan viên Lũng Hữu đã đứng chung quanh sa bàn .

“ Các vị, khi Đại Đường nổi lên loạn lạc chính là lúc quân Lũng Hữu chúng ta ngăn cơn sóng dữ. Trung Nguyên thái bình đã lâu, quân không thể đánh nhau, vì vậy khiến cho một kẻ tiểu nhân chỉ biết nhảy nhót như Thôi Khánh Công cũng có thể hoành hành một thời. Hiện tại tất cả người trong thiên hạ đều chờ đợi chúng ta ra tay, thời cơ đã tới. Đúng là thời khắc để chư quân dẹp loạn vì nước, lập nên công tích .”

Trương Hoán liếc nhìn qua mọi người, tối hậu chiếu vào Hạ Lâu Vô Kỵ, hắn nghiêm nghị cao giọng: “ Thế nào, chư quân chuẩn bị tốt chứ!”

Hạ Lâu Vô Kỵ bị Trương Hoán biếm chức làm Trung Lang Tướng, trong lòng anh ta sớm hy vọng có thể được lập công chuộc tội. Thấy Trương Hoán nhìn mình thì anh ta lập tức lớn tiếng đáp: “ Chúng thuộc hạ đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đô đốc điều khiển.”

“ Được!” Trương Hoán gật đầu, liền dùng cây gỗ chỉ vào vùng Quan Trung mà bảo: “ Chúng ta đã có sáu vạn quân đóng quân ở Quan Trung, bây giờ ta lại thêm vào ba vạn quân đóng quân ở Trường An Vạn Niên Huyện để bảo vệ an toàn cho kinh sư.”

“ Đô đốc, Bùi Tuấn có thể sẽ không đồng ý để chúng ta đóng giữ kinh sư?” Hồ Dong đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.

Trương Hoán liếc mắt nhìn ông ta rồi khẽ cười nói: “ Ngươi yên tâm đi! Trước đây có lẽ ông ấy còn có chỗ kiêng kỵ. Nhưng hiện tại ta đồng ý phái binh vào kinh thì là ông ấy cầu còn không được.”

Dứt lời, hắn liền nói với Vị Châu Binh Mã Sứ Lý Tô và Kính Châu Binh Mã Sứ Vương Tiên Hạc: “ Ba vạn quân này liền do hai người các ngươi chỉ huy vào kinh, ngày mai liền đi.”

Hai người đồng loạt nửa quỳ thi lễ “ Mạt tướng tuân lệnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.