Không đợi Lý Thân hạ lệnh, Đại tướng Vương Tử Nghi vung tay lên, âm thanh cực kỳ hùng tráng mà quát: “ Các huynh đệ, đi theo ta!”
Một ngàn binh lính lập tức đi theo Vương Tử Nghi về hướng Thái miếu.
Trên đường An Thượng môn nằm sát Thái miếu, gần trăm cỗ xe ngựa trùng trùng điệp điệp chạy nhanh về hướng Cảnh Phong môn. Ở đây là nơi các trụ sở nha môn tập trung đông nhất. Bên phải là Thiếu Phủ Tự, bên trái là Thái Phủ Tự cùng nam viện của Lễ Bộ, lại đi về phía trước là nơi tọa lạc của Thượng Thư Tỉnh cùng Đô Thủy Giám, Quang Lộc Tự vv.... Lúc này đúng là thời điểm công vụ trong triều bận rộn nhất, trên đường cái trống rỗng chỉ ngẫu nhiên có quan nhỏ phẩm bậc thấp đưa văn thư đi qua. Thấy đoàn xe ngựa lớn như vậy phi nhanh đến, đám quan nhỏ vội vàng đứng tránh sang một bên, kinh dị nhìn đội ngũ tôn thất kỳ quái này.
Tân Đế Lý Cầu đi trên xe ngựa ở chính giữa, bên cạnh là xe ngựa của Thái Hậu Thôi Tiểu Phù được trăm cỗ xe ngựa vây lấy giống như sao quanh trăng sáng. Giờ phút này Tân Hoàng đế Lý Cầu đang cảm thấy mỹ mãn nằm ở trong xe ngựa. Hắn vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hoàng đế được chúng tôn thất quỳ lạy kia. Rốt cục hắn đã lên làm hoàng đế, còn như có thể cuối cùng được đủ loại quan lại thừa nhận hay không thì hắn tuyệt không lo lắng, đó là chuyện của Lý Miễn. Còn chuyện hắn cần suy nghĩ thì rất nhiều, ví dụ như thu xếp tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi, cung nữ trong cung quá ít nên cũng phải tuyển chọn trong dân gian. Hoàng Hậu thì đương nhiên là Lạc vương phi của hắn, nhưng mà chọn người làm Nguyên Phi thì hắn rất đau đầu. Trong hai người tiểu thiếp hắn yêu mến nhất rốt cuộc nên để ai đứng trước. Thôi, cứ để bọn họ rút thăm, ai ngẫu nhiên trúng thì là Nguyên Phi, rút không được liền là Quý phi.
Hắn còn suy nghĩ hằng ngày ăn uống phải phô trương, các thứ của đế vương nhất thiết phải có, một thứ cũng không thể thiếu. Nếu Trương Hoán đàm phán thì những điều này là phải kiên trì điểm mấu chốt.
Còn tâm tình Lý Miễn thì sự căng thẳng khác thường đến bây giờ mới thôi, quân đội của Trương Hoán có lẽ một chút động tĩnh cũng không có, có hơi kỳ quái. Mặc dù cảm giác được không ổn, nhưng việc đã đến nước này thì đường bước tiếp theo chỉ có thể kiên trì đi nữa.
Lúc này, ở chỗ ngoặt ngã ba phía trước năm mươi bộ xông ra một chi quân đội, tim Lý Miễn lập tức cả kinh như sắp rớt ra. Nhưng lập tức hắn liền nhận ra, quân đội phất cờ trắng, đó là đội thân binh của Đoạn Tú Thực. Nhưng ngay khi tim hắn còn chưa trở về vị trí cũ, vào lúc bọn họ cùng quân đội sắp sửa gặp nhau thì đột nhiên một tràng tiếng vó ngựa kịch liệt vang lên ầm ầm. Chỉ thấy tại con đường gần An Thượng môn nhất ở phía trước xuất hiện một đội kỵ binh đang vung đao chĩa giáo đằng đằng sát khí mạnh mẽ xông đến về phía bên này.
“ Phía sau!” Một người tôn thất hô to, chỉ thấy phía sau cũng trào ra một đội quân lớn, một người Đại tướng vung kích hô to: “ Bọn giặc muốn tạo phản đã bắt cóc Thái Hậu! Các huynh đệ, mau cứu Thái Hậu.”
Trong nháy mắt, Lý Miễn đột nhiên nghĩ tới tấm bài vị lẻ loi trong mật thất.
Tim Lý Miễn đã rớt xuống vực sâu, hiện tại rốt cục hắn biết Trương Hoán muốn vu cáo bọn họ tội danh gì. Tạo phản, bắt cóc Thái Hậu, hai tội danh này bất kể tội lớn nào cũng đều là cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Trong lòng hắn nhỏ máu, mặc dù hắn biết thất bại có thể coi như lớn hơn thành công rất nhiều, nhưng thực sự đến giờ khắc này có lẽ hắn có một loại cảm giác mất hết can đảm.
Người trong Tôn thất đã rối loạn, trong mắt ai cũng toát ra sự sợ hãi cực kỳ “ Lý Thượng thư, kỳ thật ta không muốn tham gia, ngươi hại chết ta!”
“ Ta đầu hàng, không nên giết ta.” Lý Thừa Hoành nhảy xuống xe ngựa, dùng sự dũng mãnh phi thường trước đó chưa từng có liều mạng chạy đi về phía sau. Lão vừa chạy vừa quơ cánh tay “ Ta kỳ thật là mật thám của Đô Đốc các ngươi, tha ta ...”
Lão đột nhiên cứng lại, một mũi tên nhọn hoắt như nanh sói nhô ra từ gáy lão. Lão té thẳng trên mặt đất, thân thể không cam lòng giật giật.
Lý Thừa Hoành chết gây sự sợ hãi cho tất cả tôn thất, bắt đầu có người gào khóc.
Những giọt mồ hôi lớn trên trán Lý Miễn nhỏ ròng ròng xuống phía dưới, hắn biết Trương Hoán lần này thật sự muốn bắt tôn thất để khai đao. Đưa mắt thoáng nhìn, đột nhiên hắn phát hiện Lý Cầu đã len lén cởi bỏ long bào, không biết từ lúc nào đã cưỡi trên một con ngựa, nhưng trên đầu lại vẫn còn mang mũ Tam Lương. Một ý niệm trong đầu hiện lên, ở bên ngoài hắn vẫn còn bố trí năm nghìn gia đinh, trong thành tất nhiên đã đại loạn. Kế sách bây giờ chỉ có trước hết chạy ra khỏi Hoàng Thành, lại thừa dịp loạn lạc mà rời bỏ Trường An. Lý Miễn hét lớn một tiếng “ Mau chạy ra khỏi Cảnh Phong môn.”
Đám xe ngựa của Tôn thất còn cách ngã ba đường đã không đến ba mươi bộ, một ngàn thân vệ của Đoạn Tú Thực quay lại đầu hướng bắc để ngăn cản kỵ binh đang vọt tới. Chỉ trong chốc lát thời gian này, đám người Lý Miễn có được một cơ hội, đồng loạt chạy tới chỗ rẽ để bỏ chạy về hướng Cảnh Phong môn. Bên trong hoàng thành tiếng kêu vang trời, hai chi quân đội hỗn chiến chung một chỗ trên đường An Thượng môn, thây ngã đầy đất, máu chảy thành sông. Rất nhiều quan viên vốn chạy đến xem náo nhiệt đều sợ đến vội quay về thự nha đóng chặt cửa phòng. Mọi người chỉ biết là có người bắt cóc Thái Hậu định tạo phản, còn tình huống cụ thể lại không hiểu. Nhưng mà đại đa số người đều đoán được, đây nhất định là những người phản đối Trương Hoán bắt đầu hành động .
Đội thân vệ của Đoạn Tú Thực mặc dù dũng mãnh, nhưng bọn hắn là bộ binh, bản thân so với kỵ binh thì yếu hơn. Ngoài ra đội kỵ binh bảo vệ Đại Minh Cung cùng Thái Cực Cung hiện đang đánh chỉ mang chiêu bài Thiên Kỵ Doanh, nay đã được thay đổi do kỵ binh quân An Tây tinh nhuệ nhất mà tạo thành.
Bọn họ lập tức trương cung nỏ bắn chuẩn vô cùng. Mỗi mũi tên đều đoạt mạng, đao nỏ biến hóa tốc độ lại càng không gì sánh bằng. Thường thường sau khi bắn ra một mũi tên liền lập tức thay nỏ bằng đao mà chém ra những nhát đao lạnh lùng. Bọn họ cũng không chiến đấu một chọi một, thường thường là bốn năm người vây công một người, ở bên ngoài vẫn còn thực thi lấy tên bắn lén, thành công liền lập tức lại thay đổi một người. Cứ thế phối hợp cực kỳ ăn ý.
Trong những tiếng kêu gào thê thảm, đội thân vệ của Đoạn Tú Thực tổn thất nặng nề. Chỉ trong chốc lát thời gian liền tử thương hơn phân nửa đành liên tiếp bại lui về hướng Cảnh Phong môn. Lúc này, đám tôn thất đã vọt tới trước Cảnh Phong môn đều nản lòng thoái chí. Hình tượng dũng cảm kiên cường trong tưởng tượng của bọn họ về Lý Thân dẫn dắt tám trăm thị vệ giữ nghiêm đại môn không hề nhìn thấy. Thứ nhìn thấy chính là đông đảo quân đội ngăn chặn đại môn, trên mặt đất chất đống đầy tử thi, vô số mũi tên lóe hàn quang đang nhắm ngay vào bọn họ. Lý Miễn đột nhiên nhìn thấy cha con Lý Thân, bọn họ đã biến thành hai cái đầu người treo tại một yên ngựa của tướng quân .
“ Thái Hậu đang trong tay chúng ta, các ngươi dám can đảm vô lễ!”
Lý Miễn tuyệt vọng hô to. Nhưng trả lời hắn là nhưng mũi tên bay đến che kín đất trời. Mỗi mũi tên đều mang theo tử thần đang nhe răng cười không chút lưu tình phóng tới. Trước mắt Lý Miễn đột nhiên tối sầm, trong bóng đêm hắn thấy được cái quan tài trong mật thất đang chậm rãi mở ra.
“ Giết! Trừ Thái Hậu ra. Một người cũng không để lại” đây là câu nói sau cùng hắn nghe được ở trên cõi đời.
Cùng vào lúc ở trong Hoàng Thành bộc phát chiến sự, trên đường Chu Tước cũng nổ ra một trận chiến đấu ngắn ngủi. Nói cho đúng thì là thiên về giết hại một bên. Đội quân không chính quy từ năm nghìn gia đinh tạo thành mới chỉ bị quân Lũng Hữu tấn công một lần liền sụp đổ. Bọn họ bị đám đầu người, bị đám chân tay cụt, bị nội tạng bắn văng ra bốn phía không ngừng làm sợ đến mất hồn mất vía mà ném đao kiếm bỏ chạy khắp nơi. Nhưng cửa phường đã đóng lại hết nên bọn họ không có chỗ chạy trốn đành nhao nhao quỳ trên mặt đất khốn khổ cầu xin tha thứ.
Trò khôi hài thay đổi Tân Đế do Lý Miễn khởi xướng lập tức kết thúc. Nhưng trò khôi hài này cũng không phải kịch vui hoặc là kết cục có tính hí kịch. Nó là bắt đầu của một trận gió tanh mưa máu, là con đường nhất định trải qua của một lần thay đổi hoàng đế. Là một hồi cướp đoạt đẫm máu vì tích lũy của cải nguyên thủy để cải cách Đại Đường . Dưới mệnh lệnh của Trương Hoán “ cùng nhau khóc không bằng một nhà khóc” , quân Lũng Hữu vẫn luôn duy trì im lặng rốt cục lộ ra bộ mặt hung ác của nó.
Bắt đầu từ giữa trưa. Chỗ ở của Tôn thất là phường Thập Vương Trạch tuyên bố giới nghiêm. Những đội binh lính võ trang hạng nặng dựa theo danh sách lục soát được từ trong phủ Lý Miễn bắt đầu đến từng nhà bắt người. Tất cả tôn thất liên lụy tạo phản thì một nhà cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tất cả nam nhân mười tám tuổi đều bị áp giải đến Đông Nội Uyển chém đầu. Còn lại phụ nữ và trẻ em lão ấu bị giam giữ nơi khác để chuẩn bị lưu đày An Tây. Gia tài của bọn họ bị tịch thu, ruộng đất sung công, nô lệ bị thả ra. Mới chỉ trong thời gian nửa ngày đã có ba trăm tám mươi sáu con cháu tôn thất bị giết. Gió tanh mưa máu bao phủ trong không trung phường Thập Vương Trạch.