Ngày mười bảy tháng năm năm Vĩnh An thứ hai, Trương Hoán quay về thành Trường An, Bùi Hữu, Thôi Ngụ dẫn theo đủ loại quan lại nghênh đón ở ngoài thành. Sau khi cử hành nghi thức triều bái chính thức, Trương Hoán có năm nghìn kỵ binh thiết giáp hộ vệ tiến vào thành Trường An. Trong thành Trường An thật là sôi động chưa bao giờ có. Vạn dân ra khỏi ngõ nhỏ, gần trăm vạn dân chúng Trường An tự phát đổ tới đường Chu Tước để nghênh đón Tân Đế của bọn họ. Đây là quang cảnh hùng tráng như thế nào, từ trên cao nhìn xuống, dân chúng dày đặc tình cảm kích động quơ cánh tay giống như biển cả liếc mắt nhìn không thấy giới hạn. Còn đội hộ vệ năm nghìn người của Trương Hoán lại giống như những bọt sóng nhỏ trong biển khơi. Mỗi đi một bước của hắn thì tiếng hô “ vạn tuế” ầm ĩ tựa như trời long đất lở. Vô số quan lại đủ kiểu đi theo hơi bị biến sắc, chỉ có kỵ binh hộ vệ Trương Hoán sừng sững bất động. Bọn họ xếp thành hàng chạy quanh tứ phía long xa, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén dùng sự cảnh giác cao nhất để bảo vệ chủ soái của mình.
Trương Hoán yên lặng ngắm nhìn những gương mặt tràn ngập kích động cùng vui sướng, hắn thấy cảm động sâu sắc. Trăm vạn ánh mắt này, trăm vạn cánh tay đang vung vẩy này, áp lực mong chờ vô cùng vô cùng nhiều. Sự chờ đợi đối với cuộc sống hạnh phúc, khát vọng đối với công bình và chính nghĩa làm hắn cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có. Như thể cả một quả núi lớn đè nặng lên vai hắn. Hoàng đế Đại Đường, đây tuyệt không chỉ là một dấu hiệu quyền lực, nó là một loại dấu hiệu trách nhiệm phải gánh vác sự cường thịnh của Vương triều Đại Đường, gánh vác sự đổi mới quật khởi của cả một dân tộc. Giờ khắc này, rốt cục hắn không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt, trong dòng lệ Trương Hoán thì thào lẩm bẩm: “ Ta sẽ cố gắng thực hiện. Hãy tin tưởng ta!”
Tiếng chuông trên gác chuông điện Hàm Nguyên vang lên, tiếng chuông trầm thấp mà hùng hậu vang dội trong không trung Đại Minh Cung. Ở trên sân rộng rãi hoành tráng trước điện chủ Đại Minh Cung đứng đầy gần vạn vị quan viên các cấp tại kinh thành. Bất kể là tiểu lại vừa mới nhậm chức hay vị nhất phẩm thân vương, bất kể là tiến sĩ trẻ tuổi vừa mới trúng khảo hay cựu thần đã ngoài bảy mươi râu tóc bạc trắng, mỗi người đều cùng ngẩng đầu đứng thẳng, mỗi người đều trang nghiêm như nhau.
Cánh cửa lớn nặng nề của Đan Phượng môn chậm rãi mở ra, một vị quan viên Điện Trung Giám phi nhanh đến trước cửa lớn tiếng la lên gì đó. Tiếng kèn kích động theo chiều gió cất lên, những đội kỵ binh uy nghiêm bắt đầu chậm rãi xếp thành hàng chạy nhanh vào cửa chính. Trên sân rộng tại Đan Phượng môn bọn họ lập thành ba đội ở mỗi bên phải trái, lập tức ba nghìn giáp sĩ vây quanh long xa của Tân Đế Đại Đường chạy nhanh vào Đan Phượng môn.
“ Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Cả vạn vị quan viên nằm rạp người mà bái lạy, âm thanh đều đặn vang vọng khắp sân rộng.
Long xa dừng lại, Trương Hoán đi ra. Lúc này hắn đã thay bộ áo cừu đế vương, đầu đội mũ Cửu Lưu miện, người khoác huyền y, chân đi hài đen. Ánh mắt trầm tĩnh, ba chòm râu dài phất phơ trước ngực, hắn đứng cao cao ở trên xe đầy khí độ quân lâm thiên hạ
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên “ Các khanh miễn lễ.”
“ Bệ hạ có chỉ, chúng đại thần đã lễ xong!” Quan viên Điện Trung Giám cao giọng hô.
Lập tức quan viên lại cao giọng hô lớn: “ Quan viên hàm ngũ phẩm vào điện!”
Đội ngũ quan viên khởi động, lập tức liền hình thành hai đội ngũ thật dài đi dọc theo Long Vĩ đạo bước tới điện Hàm Nguyên, chia thành hai bên phải trái đi qua Thông Càn môn và Quan Tượng môn tiến vào trong đại điện.
Lúc này, ba nghìn giáp sĩ vây quanh Trương Hoán đi theo Long Vĩ đạo tiến lên, khi đến đầu đường vào điện thì giao chúa công cho trăm tên Điện Trung vệ. Ba nghìn giáp sĩ chia nhau đứng hai bên Long Vĩ đạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước.
Trong điện Hàm Nguyên lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt của bảo vệ Nội điện cùng Trương Hoán. Trương Hoán diện mạo hiên ngang đi về phía Long tọa, chúng thần yên lặng nhìn chăm chú vào hắn. Rất nhiều người còn nhớ rõ tình cảnh đối chất tám năm trước của vị sĩ tử trẻ tuổi kia lần đầu tiên vào điện Hàm Nguyên.
Vẫn cùng một chỗ, vẫn cùng một người, nhưng cũng là hai sự kiện cách biệt một trời.
Trong đội ngũ Trương Phá Thiên ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào người từng là con thứ của Trương gia. Ông ta nhớ lại một lần đánh cuộc hào phóng của Gia chủ trước khi qua đời, đã đem toàn bộ hy vọng của Trương gia gửi gắm vào Trương Hoán. Khi đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Trương Phá Thiên đều cười nhạt trước quyết định hoang đường của Gia chủ, nhưng hôm nay ...
Trương Phá Thiên đột nhiên sinh ra một loại hối hận mãnh liệt, nếu như Gia chủ không tạ thế, vậy hôm nay làm sao Trương gia lại phải chịu tình cảnh này?
Cũng như vậy, Trường Tôn Nam Phương đứng ở trong đội ngũ cũng có cảm xúc khó nén. Bởi ông ta xem ra, Trương Hoán chính là một thiên lý mã ngàn dặm mới tìm được, hoặc là một cao thủ tuyệt đỉnh mã cầu trong tay. Nếu có được hắn thì đội mã cầu của ông ta đánh đâu thắng đó. Tung hoành Đại Đường, không! Tung hoành thiên hạ. Ông ta cũng tràn ngập hối hận, lúc trước con gái Trường Tôn Y Y của ông ta có thể trở thành Hoàng Hậu Đại Đường. Chỉ cần lúc ấy, lúc ấy không nên để ý tới kẻ nên chết chính là Vương Thất Lang. Cả một đời ông ta đều chọn rể, nhưng chỉ trong một chốc, ông ta lại lỡ mất dịp tốt cùng con rể phú quý nhất trong thiên hạ.
Trường Tôn Nam Phương thở dài một hơi rồi từ từ cúi đầu.
Trương Hoán vẫn vững bước đi tới phía trước. Bên trong điện Hàm Nguyên sâu lắng dị thường. Rốt cục hắn đi một bước lên thềm ngọc, có hai tên hoạn quan dẫn đường đến ngồi vào ngai vàng tối cao độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Bùi Hữu đứng ở phía trước khẽ gật đầu với Điện Trung Giám điều khiển chương trình, người điều khiển chương trình lập tức cao giọng tuyên bố: “ Chúng quan yết kiến!”
Gần ngàn vị quan lớn đã là ngũ phẩm cùng đi ra hành lễ, cùng hô vang: “ Chúng thần tham kiến hoàng đế bệ hạ!”
“ Chúng ái khanh bình thân.” Trương Hoán đột nhiên phát hiện một bí mật, đó chính là điện Hàm Nguyên có cấu tạo cực kỳ thông minh. Điện lớn như thế có thể chứa đến vạn người trong đại điện, âm thanh không cần quá lớn mà lại có thể truyền ra thật xa. Nhất là vị trí Long tọa của hắn có hiệu quả hồi âm rất tốt, hắn tùy ý nói một câu cũng có thể phóng đại thành giọng điệu uy nghiêm truyền đi ra ngoài.
Hắn suy nghĩ về âm thanh kỳ diệu trong điện nên nhất thời tâm thần bay bổng. Khi chúng quan viên trở về vị trí cũ, lúc này Bùi Hữu tiến lên một bước mà nói: “ Tân Hoàng lên ngôi, có nhiều việc chờ đợi. Nhưng tống cựu nghinh tân, đầu tiên cần xác định miếu hiệu Tiên Đế. Thái Hậu đã quyết định miếu hiệu của Tiên Đế là Kiềm Tông, xin bệ hạ định đoạt!”
Trương Hoán đã lấy lại tinh thần, hắn khẽ gật đầu “ Chuẩn tấu!”
Lúc này, Thôi Ngụ cũng tiến lên khải tấu: “ Kỷ nguyên mới đã mở, niên hiệu của bệ hạ cũng là điều cần xác định đầu tiên. Xin bệ hạ trước hãy định niên hiệu, để sử quan ghi lại.”
Trương Hoán do dự chỉ chốc lát rồi chậm rãi nói: “ Trong phương ngôn: vì cố thánh nhân phải quay về phía nam để thiên hạ đại trị. Trẫm xuất thân tầm thường nên biết rõ nỗi khổ của dân, biết rõ nước gặp nguy khốn yếu nhược. Mặc dù trẫm không dám mơ sánh vai cùng thánh nhân, nhưng sau đại loạn tất đại trị. Trẫm nguyện lấy đại trị để chăm lo việc nước, vì thế quyết định niên hiệu là Đại Trị, mong chờ các khanh cùng nỗ lực!”
Nói đến đây, Trương Hoán không chịu nổi kích động nội tâm, hắn đứng lên nói: “ Thái Tông có nói, lấy đồng làm gương soi mới thấy quan phục chỉnh tề; lấy người giám sát mới rõ hay dở; lấy sử mà soi, mới biết hưng vong. Hoán bất tài, nguyện noi theo Thái Tông vui vẻ đón nhận lời khuyên. Trẫm tuyên bố thế này, suốt trọn đời trẫm, Đại Đường ta không vì lời nói mà hoạch tội, không vì can gián mà chịu hình. Nguyện chúng ái khanh và trẫm cùng nhau chăm lo việc nước, sớm ngày tái hiện phồn thịnh của Đại Đường.”
Trong đại điện nhất loạt ồ lên, chúng thần quả thực không thể tin được vào tai của mình. Không vì lời nói mà hoạch tội, không vì can gián mà chịu hình, đây là chuyện chưa bao giờ có ở Đại Đường trong hơn một trăm năm qua. Mà ngay cả Thái Tông hoàng đế Lý Thế Dân vui vẻ đón nhận lời khuyên cũng không hề ràng buộc mình như vậy. Đây có thể nói là điều quần thần tha thiết ước mơ. Trăm ngàn năm qua những kẻ dám nói thật ra thì được bao nhiêu người có thể chết già?
Đại trị, chấp nhận can gián, chúng quần thần đột nhiên cảm nhận được sự bức thiết mà hoàng đế trẻ tuổi này khát vọng về Đại Đường cường thịnh, cơ hồ tất cả người đều bị lây cảm động .
Hàn, Bùi Hữu, Thôi Ngụ, Dương Viêm, Lý Hàm .v..v... các trọng thần vội vàng đứng ra, bọn họ kích động thi lễ mà nói: “ Thần nguyện vì bệ hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
Sau đó Đại Triều tiến hành ước chừng năm canh giờ, tuy dài dằng dặc nhưng không nặng nề. Lần Triều hội này đề cập đến xu hướng quyền lực tương lai nên được mọi người chú ý. Ngoại trừ xác định miếu hiệu Tiên Đế cùng niên hiệu của Tân Đế, đồng thời cũng tiến hành một loạt thay đổi thể chế quan trọng. Đầu tiên chính là huỷ bỏ việc từ thế gia triều chánh mà hình thành Nội Các, lại khôi phục Chính Sự Đường, lấy Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự đúng đầu. Tạm noi theo thể chế trong thời kỳ Thiên Bảo thiết lập chức Tả Hữu Tể Tướng để cầm đầu. Lấy Thượng Thư lục bộ là phó tướng mà giúp đỡ các Tể Tướng.