Danh Môn

Chương 412: Vợ chồng bất hòa



Lô Kỷ liếc mắt nhìn Bùi Hữu rồi nói: “ Thời Thái Tông đã có định chế, Tướng Quốc yết kiến Hoàng thượng cần phải mang theo gián quan tùy tùng, nhưng về sau chế độ đó từ từ không được chấp hành. Hôm qua bệ hạ hạ chỉ, triều thần Đại Đường không vì nói mà bị hoạch tội, thần vì điều này vạn phần cảm động. Nếu như thế, bệ hạ sao không khôi phục chế độ cũ của Thái Tông, cho phép gián quan đi theo Tướng Quốc yết kiến?”

Gián quan tùy tùng Tướng Quốc yết kiến hoàng đế vẫn luôn là chế độ nhà Đường. Gián quan cũng không phải giám sát Tướng Quốc mà là giám sát hoàng đế. Khi lời nói và việc làm không khống chế được thì tiến hành khuyên can. Nghe lời hay chấp nhận giám sát là sáng tạo của Lý Thế Dân, đồng thời cũng cố định cho đời tiếp theo. Nhưng sau thời kỳ Lý Long Cơ thì từ từ không tuân theo. Lô Kỷ nhắc lại chuyện này, chính là hy vọng Trương Hoán không nên lại chuyên quyền độc đoán, có thể nghe đại thần khuyến cáo.

Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Trẫm đã hứa hẹn không lấy lời nói để hoạch tội, cũng không phải là điều bồng bột nhất thời. Trẫm đồng ý Lô ái khanh là người thứ nhất khuyên can, chấp thuận cho gián quan đi theo Tướng Quốc yết kiến.”

Đông Phương Vân ở bên cạnh tay rung lên, ông ta lập tức hưng phấn ghi chép lệnh này của Trương Hoán. Bùi Hữu cùng Thôi Ngụ nhìn nhau, tình cảm hưng phấn bộc lộ trong lời nói.

Trương Hoán cười cười lại hỏi: “ Không biết điều khuyên can thứ hai của Lô ái khanh là cái gì?”

Lô Kỷ cũng không ngờ tới Trương Hoán có thể sảng khoái đồng ý như thế. Ông ta ngây người một lát rồi lại vội vàng thi lễ bẩm báo: “ Điều khuyên can thứ hai của thần là hy vọng bệ hạ trước hết không vội lâm triều, bằng lòng cho quan viên Lễ Bộ dạy bệ hạ lễ nghi, làm cho bệ hạ có thể biết tới đế lễ, do đó uy nghiêm còn được xem trọng hơn nữa.”

“ Thần không đồng ý đề nghị này của Lô Thượng Thư.” Thôi Ngụ ở một bên vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng phản đối đề nghị thứ hai của Lô Kỷ. Ông ta đứng lên thi lễ với Trương Hoán liền nói: “ Đại Đường ta từ loạn sang thái bình có nhiều việc chờ đợi, lễ nghi mặc dù quan trọng nhưng đối với quốc sự lại chưa gấp. Hơn nữa thần xem hôm qua bệ hạ lâm triều, tiến lui có thứ tự, tuyệt không chỗ thất lễ. Thần cho là dạy lễ nghi lúc này không thỏa đáng.”

Lúc này Bùi Hữu cũng tỏ vẻ ủng hộ quan điểm của Thôi Ngụ “ Gián nghị cũng không phải nhất định phải vâng theo. Hợp lý thì nghe, không hợp lý thì thôi. Hiện tại quốc sự rất nhiều, mà mọi chuyện đều quan trọng. Bệ hạ thật không nên học tập lễ nghi vào lúc này.”

Trương Hoán cười khoát tay mà bảo: “ Lô Thượng Thư là Lễ Bộ Thượng Thư, đề xướng lễ nghi là chức trách của ông ta. Hai vị Tướng Quốc không cần so đo quá mức. Lễ nghi là phải học, nhưng có thể qua loa để chậm lại hãy học. Hôm nay trẫm tìm ba vị tới là muốn thương lượng một lần xem liệu có thể mở một khoa thi chọn sĩ tử vào mùa hè này hay không.”

Chế khoa là kỳ thi mùa xuân đối với hàng năm. Còn Thường khoa thì nói ngắn gọn, đó chỉ là khoa thi tạm thời.

Người nhà của Trương Hoán lặng lẽ tiến vào Đại Minh Cung lúc xế chiều, vài cỗ xe ngựa chở vợ con Trương Hoán cùng với mấy người thiết thân thị nữ đi theo Tả Ngân Thai Môn tiến vào nội cung. Gần ngàn thị vệ cung đình nghiêm mật hộ vệ hai bên. Dù mới vào nội cung nhưng Bùi Oánh vẫn duy trì một loại dáng vẻ bình tĩnh thong dong của đại phu nhân. Nàng là con gái của Bùi Tuấn, từ nhỏ có việc đời nào mà chưa từng thấy. Huống hồ tại Lũng Hữu thì nàng chính là Hoàng Hậu nửa Đại Đường, thân phận vốn có liền được vô cùng kính trọng hơn. Hơn nữa lần này vào cung cũng sớm nằm trong dự liệu của nàng nên nàng vẫn bình tĩnh dường như chỉ là chuyển nhà trong ngày thường.

Thôi Ninh nằm ở trong xe ngựa, nàng bị kinh hoảng quá độ, lại trúng một đao nên động thai khí, mấy ngày nay bắt đầu có điềm báo trước sinh non. Bùi Oánh hoảng hốt liền mời năm sáu bà mụ, cho dù như thế nào phải giữ gìn cho mẹ con bọn họ. Hai ngày nay ngôi thai của Thôi Ninh đã vững vàng, tình huống có chỗ chuyển biến tốt đẹp. Lần này vào cung thì quan trọng nhất chính là chăm sóc nàng, bảy tám tên nha hoàn bà đỡ chờ đợi bên cạnh nàng. Từ lúc nàng lên xe, xe ngựa chạy chầm chậm đến khi xuống xe thì tất cả mọi người đều cực kỳ cẩn thận, rất sợ chấn động nàng dù nhỏ nhất.

Người khác cần chăm sóc chính là Bình Bình, nàng bị thương cũng cực kỳ nghiêm trọng. Trong đó có một nhát kiếm đâm vào trước ngực nàng làm bị thương lá phổi, nhưng nàng lại không thèm quan tâm. Mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, vẫn còn bớt thời giờ chỉ điểm cho hai tiểu nha đầu mấy chiêu trong thuật phòng thân của nữ nhân. Suốt dọc đường đến Đại Minh Cung nàng cũng vẫn cười hi hi ha ha, tự nhiên không giống Dương Xuân Thủy và những người khác căng thẳng làm ngay cả nói đều không nên lời. Cũng chính bởi vì loại tính cách lạc quan không lo của nàng nên mới khiến cho vết thương mà ngay cả thầy thuốc đều cho rằng khó có thể chữa trị nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. Cảnh đẹp cùng kiến trúc hùng vĩ của Đại Minh Cung khiến nàng khen không dứt miệng. Nhất là một dòng chảy ở Thái Dịch Trì, đá cuội như ngọc, nước trong suốt thấy đáy. Những con cá vàng quý giá tới lui bơi lội trong đó càng làm Bình Bình vô cùng kích động khó nhịn. Nếu không phải Bùi Oánh không cho phép thì có lẽ nàng đã cởi hài đến chơi đùa một phen trong nước.

“ Dì Bình, cá ở đây lớn thật!” Cũng có hứng thú dạt dào như Bình Bình chính là con trưởng Trương Kỳ của Bùi Oánh. Nó nằm bò bên dòng nước, mặt mày hớn hở nhìn những con cá vàng lớn béo mập trong dòng nước nhỏ mà kích động gọi lớn: “ Dì Bình, dì mau đến xem!”

“ Kỳ nhi, không được nghịch ngợm. Dì Bình của con không thể nhúc nhích, con không biết sao?” Bùi Oánh cười dài nói với con trai, ánh mắt của nàng lại liếc sang Bình Bình, những lời này cũng là nói cho nàng ta.

“ Đại tỷ không cần lo lắng, ta sẽ không chạy loạn. Đại Minh Cung lớn như vậy, ta còn lo lắng bị lạc đường!” Bình Bình vốn định đi xuống hái một đóa hoa. Nghe thấy Đại tỷ lên tiếng thì nàng đành phải bất đắc dĩ lại nằm trên xe ngựa. Xe đi ngang qua dòng nước, nàng vén màn xe nói với Trương Kỳ ở bờ sông: “ Tiểu tử ngốc, sau này đây sẽ là nhà của cháu, sẽ có rất nhiều thời gian chơi đùa, lên xe trước đi!”

Trương Kỳ lưu luyến lên xe ngựa, ánh mắt vẫn còn nhìn chăm chú không rời khỏi mấy con cá lưng vàng bụng trắng, trong lòng bắt đầu tính toán đợi lát nữa liền làm mấy cần câu, trước hết mang đến câu chúng.

Đi dọc theo bờ Thái Dịch Trì ước một dặm. Phía trước là một bức tường cao ngất bám đầy rêu xanh thấp thoáng mơ hồ lộ ra một mảng màu trắng. Qua khỏi bức tường này thì phía trước chính là khu vực nội cung để các phi tần ở. Lúc này, đại hoạn quan Chu Quang Huy cùng ra nghênh đón đoàn của Bùi Oánh liền bước lên phía trước cung kính nói với mọi người: “ Các vị nương nương, xin đi về phía trước.”

Ở đây sớm đã có một nhóm cung nữ cùng hoạn quan đón chào chờ ở chỗ này. Một số người đi mang đồ, một số người thì vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt. Ai nấy đều cười nịnh tán tụng Hoàng Hậu tương lai của Đại Đường cùng mấy nương nương như mặt trăng trên trời. Lại có mấy tên tiểu hoạn quan trước sau dụ dỗ Trương Kỳ, thành khẩn thề thốt đảm bảo sẽ giúp nó bắt sạch cá vàng ở trong Thái Dịch Trì.

Duy nhất bị lạnh nhạt chính là Bình Bình, bởi vì nàng mặc một chiếc váy quả lựu cực kỳ bình thường. Đây là là loại váy ở phố lớn ngõ nhỏ tùy ý có thể thấy được, thậm chí ngay cả mấy đứa nha hoàn thiết thân ăn mặc đều khá hơn nàng. Hơn nữa tướng mạo nàng bình thường không giống phu nhân khác trang phục diễm lệ giống như hoa mẫu đơn. Nàng liền giống như một đóa hoa dại ven đường. Mấy tên cung nữ còn coi nàng là nha hoàn làm việc đơn giản nặng nhọc bèn gọi nàng hỗ trợ cầm đồ.

Bình Bình cái gì cũng không cầm, duy độc cầm lên thanh trường kiếm nàng mang theo không rời khỏi người. Thanh kiếm nầy là Bùi Oánh tự mình đi Ty Nội Vụ thay nàng xin về vì là chứng cớ án mạng. Vì điều này, trong lòng Bình Bình tràn ngập cảm kích đối với Đại tỷ. Nàng không phải là người giỏi về thể hiện tình cảm của mình, nàng giấu phần cảm kích này sâu vào trong nội tâm của mình.

“ Trong cung có nhiều thị vệ như vậy. Một nữ nhân cầm kiếm làm gì?” Một người cung nữ lớn tuổi cố hết sức xách một cái rương trúc mà than thở trong miệng. Cũng không biết nàng ta đang oán trách cái gì.

“ Bình Bình tỷ!” Hoa Cẩm Tú chạy nhanh tới. Nàng vội vàng đỡ Bình Bình mà nói có hơi oán giận: “ Chúng ta đều nghĩ tỷ đi ở phía trước. Làm sao lại rơi xuống cuối cùng.”

Bình Bình cười có hơi gượng gạo. Nàng đã mơ hồ cảm giác vết thương ngang hông có thể là bởi vì dọc đường xóc nảy mà bị vỡ. Thấy nàng vui vẻ vô lo, tất cả mọi người đều cho là vết thương của nàng không có việc gì .

“ Bình Bình tỷ. Tỷ làm sao vậy?” Hoa Cẩm Tú thấy sắc mặt Bình Bình thoáng chốc trở nên trắng bệch thì trong lòng nàng bắt đầu sợ hãi.

“ Ta, lưng của ta có một cơn đau đớn kịch liệt đang tới.” Trước mắt Bình Bình đột nhiên tối sầm, nàng mềm nhũn té trên mặt đất.

“ Bình Bình tỷ. Tỷ bị sao nữa rồi? Trời! Nhiều máu như vậy. Đại tỷ. Không tốt rồi!” Hoa Cẩm Tú sợ đến kêu to lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.