Danh Môn

Chương 417: Chuyện lộ bí mật ( 1 )b



Chưởng quỹ Vương Mỹ Mỹ đang cười dài giới thiệu lịch sử Khuyến Nông Cư cho mấy người khách. Sóng mắt vừa chuyển thì nàng liền thấy ngoài cửa có bốn năm cỗ xe ngựa chạy đến. Từ trong xe ngựa bước xuống mấy vị quan trong triều. Nàng liếc mắt liền nhận ra Nhan Cửu Độ. Còn người phía sau đều là quan viên Ngự Sử Đài. Đây là tập thể Ngự Sử Đài đi ra ngoài ăn cơm trưa. Nàng lập tức cáo lỗi một tiếng rồi giống hệt một cánh bướm bay đi ra ngoài.

“ Nhan Trung Thừa đại giá quang lâm tiểu điếm, thật sự là vinh hạnh cho nhà tranh vách đất này.” Vương Mỹ Mỹ má lúm đồng tiền giọng dẻo quẹo kéo tay Nhan Cửu Độ không rời, giống như chỉ sợ ông ta quay người lại liền chạy mất.

“ Khuyến Nông Cư sao lại bởi vì ta đến mà vinh hạnh cho nhà tranh vách đất này? Thật sự là quá đề cao ta .” Nhan Cửu Độ ha hả cười một tiếng rồi chỉ chỉ sang Đỗ Mai ở bên cạnh mà giới thiệu: “ Mỹ Mỹ. Ta vội tới giới thiệu một lần với nàng. Vị này là Đỗ Trung Thừa mới nhậm chức của Ngự Sử Đài chúng ta. Vốn là làm quan tại Lũng Hữu, nhưng có thể xem như tiền bối của ta. Lần đầu tiên ông ta tới Khuyến Nông Cư các ngươi. Ngươi nên chiêu đãi cho tốt.”

Hai chữ Lũng Hữu nếu đã nói ra thì làm sao Vương Mỹ Mỹ có thể không biết rõ trong lòng. Nàng lập tức chân thành thi lễ chào Đỗ Mai. “ Hy vọng Đỗ Trung Thừa có thể trở thành trở thành khách quen của Khuyến Nông Cư. Mỹ Mỹ nhất định sẽ để ngài cảm thấy mỹ mãn khi về.”

“ Vậy nàng thử nói qua cách thức, làm thế nào mà người ta cảm thấy mỹ mãn?” Nhan Cửu Độ và mọi người nhìn nhau rồi cùng cất tiếng cười to.

Trong lúc nói cười, mọi người nhún nhường lẫn nhau đi vào cửa lớn của Khuyến Nông Cư. Mặc dù hơn mười vị quan viên đồng loạt tràn vào tửu lâu, nhưng Khuyến Nông Cư thật sự quá lớn nên không hình thành nổi áp lực nào. Chỉ có mấy người khách ăn ngồi ở cửa kinh ngạc liếc mắt xem bọn họ. Thực khách còn lại căn bản không hề chú ý tới bọn họ.

Đại sảnh đường vẫn la hét ầm ĩ ồn ào náo động, vô cùng náo nhiệt. Mọi người đi qua tiệm ăn chuẩn bị lên nhã thất trên lầu hai để ăn cơm. Đột nhiên, Nhan Cửu Độ dường như nghe thấy có mấy người thực khách đang lớn tiếng đàm luận về một loại việc hẳn là thuộc về cơ mật của triều đình.

“ Các ngươi có thể nghĩ, hiện tại trong Tả kho của triều đình có bao nhiêu tiền? Hai nghìn ba trăm vạn quan, nghe nói đã thấm vào đâu vì không bao gồm tiền thuế ở Quảng Lăng.”

“ Đây là đương nhiên, tôn thất lấy tiền của trăm họ thì có được ít tiền kia hẳn là khỏi phải bàn.”

“ Các vị. Ta cũng nghe nói triều đình đang ngầm để dành vàng bạc, chỉ sợ giá cả vàng bạc sẽ tăng cao, mọi người có năng lực không ngại tích trữ chút ít vàng bạc.”

Nhan Cửu Độ quay phắt đầu nhìn lại, đám đang nói chuyện chính là vài tên thực khách trong bộ trang phục thương nhân đã uống đến mặt mày hồng hào. Bọn họ đương nhiên không phải quan viên triều đình, nhưng nội dung bọn họ đàm luận thì ngay cả Nhan Cửu Độ cũng không biết. Một loại bản năng nghề nghiệp làm cho trong lòng ông ta lặng lẽ sinh ra một sự cảnh giác.

Mọi người đi lên trên lầu hai, ở lầu hai lập tức yên tĩnh hơn. Đây không chỉ bởi vì là lầu hai phần lớn là những gian nhã thất, quan trọng hơn là rất nhiều nhã thất đều do một số quan viên cao tầng thuê bao lâu dài để đi ăn cơm trưa. Khuyến Nông Cư không dám mời người bình thường đi vào ăn cơm. Tại tận cùng bên trong lầu hai thì Ngự Sử Đài cũng có một gian thuê chung. Trước kia Nhan Cửu Độ cùng Lý Hàn Mặc gần như trưa mỗi ngày đều phải tới nơi này uống hai chén. Quan viên khác của Ngự Sử Đài cũng thường thường đến.

Hai nàng thị nữ xinh đẹp dẫn bọn họ đi tới trước gian thuê chung, Nhan Cửu Độ cười nói với Đỗ Mai: “ Phòng này là chỗ quan viên Ngự Sử Đài chúng ta thường đến uống rượu, lâu ngày liền trở thành phòng chuyên dụng cho Ngự Sử Đài chúng ta. Sau này Tử Bình huynh tới nơi này uống rượu thì cứ vào gian phòng là được.”

Đỗ Mai cũng gật đầu đạo: “ Khuyến Nông Cư này cũng rất hiểu việc buôn bán, đại sảnh đường phía dưới đã kín người hết chỗ, nhưng bọn họ thà rằng không có khách cũng không mời thực khách bình thường lên trên lầu hai. Chỉ bằng điểm này, sau này ta cũng sẽ thường tới đây.”

“ Tử Bình huynh có biết hậu trường của nhà Khuyến Nông Cư này không?” Nhan Cửu Độ nheo mắt khẽ cười nói: “ Nói cho cùng thì với Lũng Hữu các ngươi cũng có một ít quan hệ.”

Vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi ông ta “ Nhan Trung Thừa, là ông sao?”

Nhan Cửu Độ vừa quay đầu lại. Chỉ thấy từ cửa phòng chếch đối diện có một người đi ra, chính là Thái Phủ Tự Khanh Trương Duyên Thưởng. Thái Phủ Tự Khanh vốn là do Phòng Tông Yển đảm nhiệm, sau khi Phòng Tông Yển bởi vì liên lụy với Sở Hành Thủy mà bị miễn chức , Thái Phủ Tự Khanh liền do nòng cốt Trương đảng là Trương Duyên Thưởng đảm nhiệm.

Lúc đầu Trương Duyên Thưởng là Hồng Lư Tự Khanh, sau khi Bùi Tuấn lên đài thì biếm ông ta làm Khởi Cư Lang. Về sau ông ta cùng với đám người Dương Viêm, Nguyên Tái cùng nhau đi theo Trương Hoán, trở thành nhóm nòng cốt đầu tiên của Trương đảng. Ông ta từng đảm nhiệm trong một thời gian ngắn chức Ngự Sử Trung Thừa nên khi cộng sự cùng Nhan Cửu Độ thì quan hệ hai người cực kỳ tốt đẹp.

Nhan Cửu Độ nhìn thấy ông ta thì cũng rất hoan hỉ, liền bước lên phía trước làm lễ ra mắt, “ Trương huynh, làm sao huynh có ở đây?”

“ Ta đang mời mấy người thuộc hạ ăn cơm.” Trương Duyên Thưởng liếc mắt thoáng nhìn Đỗ Mai, liền cười hỏi: “ Vị này là ...?”

“ A! Suýt nữa quên mất, để ta giới thiệu một lượt.” Nhan Cửu Độ vội vàng kéo Đỗ Mai qua “ Vị này chính là Ngự Sử Đài chúng ta mới nhậm chức của chúng ta, Trương huynh hẳn là đã nghe nói tới!”

Trương Duyên Thưởng là con của danh tướng Trương Gia Trinh thời Khai Nguyên. Chữ Duyên Thưởng trong tên của ông ta có lẽ là do Lý Long Cơ ban tặng. Trong triều đại Lý Long Cơ liền tiến cung làm quan thị vệ, sau đó được Tả Tể Tướng Miêu Tấn Khanh chọn là con rể. Ông ta là từ danh môn thế gia xưa nay nên tính tình kiêu ngạo, quan hệ cùng Nhan Cửu Độ được tốt thì một nguyên nhân quan trọng bởi vì Nhan Cửu Độ là con của Nhan Chân Khanh, lại là cậu của đương kim Hoàng Hậu. Còn Đỗ Mai mặc dù là một trong ngũ hổ Lũng Hữu, nhưng gia thế ông này bần hàn nên Trương Duyên Thưởng làm sao có thể xem trọng được. Hơn nữa năm nay ông ta đã gần đến sáu mươi tuổi, lại càng không tiện kết giao cùng lớp hậu bối.

Cho nên sau khi nghe Nhan Cửu Độ giới thiệu tên của Đỗ Mai thì ông ta chỉ chắp tay cực kỳ nhẹ mà nói: “ Nghe danh Đỗ hiền đệ đã lâu, hôm nay gặp mặt cũng thấy là nho nhã kiệt xuất, không phụ lời đồn.”

Trương Duyên Thưởng mặt mày lãnh đạm thì ngay cả Nhan Cửu Độ đều đã nhìn ra, trong lòng ông ta có hơi bất mãn, nhưng cũng không muốn lại giới thiệu thay Đỗ Mai nên liền cười nói đối với Trương Duyên Thưởng: “ Không quấy rầy Trương huynh uống rượu, chúng ta cũng đã đói bụng .”

Dứt lời, ông ta dẫn Đỗ Mai muốn vào trong phòng, Trương Duyên Thưởng lại đưa tay giữ lại mà bảo: “ Ta có chuyện quan trọng tìm ngài, liệu có thể lưu lại một bước nói chuyện hay không?”

Nhan Cửu Độ thấy vẻ mặt ông ta nghiêm túc, chứng thật là có chuyện lớn liền nói với mấy người thuộc hạ: “ Các ngươi cứ đưa Đỗ Trung Thừa vào gọi món ăn, không cần nghĩ tiết kiệm cho ta, ta sẽ tới lập tức.”

Trương Duyên Thưởng lôi kéo ông ta vội vã đi tới một chỗ yên lặng, thấy xung quanh không có người liền nghiêm nghị bảo: “ Hôm nay ở mấy nơi ta đều nghe thấy có người đàm luận về tiền trong Tả kho mà lại nói không sai tí nào.”

Nhan Cửu Độ đột nhiên nhớ ra vừa rồi tại đại sảnh đường cũng có nghe thấy, liền gật đầu theo: “ Ta cũng nghe được có người đàm luận, đây là việc cơ mật mới của triều đình. Những dân chúng bình thường này làm sao lại biết được? Ta suy nghĩ mãi mà cũng không giải đáp được.”

Trương Duyên Thưởng thấy Nhan Cửu Độ cũng đã nghe nói chuyện này thì lại vội vàng tiếp: “ Nhan Trung Thừa có chỗ không biết, số tiền này trong Tả kho cho đến buổi sáng hôm qua mới kiểm kê có được nên cực kỳ cơ mật. Ngay cả bẩm báo Hoàng thượng đều vẫn còn chưa kịp nữa là. Những dân chúng thứ dân này làm sao mà biết?”

Nhan Cửu Độ do dự một lát liền nói: “ Có thể là người tham gia cùng kiểm kê về nhà tiết lộ cho gia nhân, cho nên bị truyền ra.”

“ Không có khả năng!” Trương Duyên Thưởng quả quyết phủ nhận “ Số người tham gia cùng kiểm kê là có hơn một trăm người, bọn họ chỉ biết đến kim ngạch từng bộ phận. Tổng ngạch chỉ có ta cùng hai vị Thiếu Khanh biết được, hơn nữa mọi người tối hôm qua lại kiểm kê vải lụa cả đêm, cũng không có ai về phủ. Đến bây giờ đều vẫn còn đang nghỉ ngơi trong kho, làm thế nào có thể truyền ra ngoài. Ta hoài nghi là chiều hôm qua ta viết tấu chương cho hoàng thượng bị người tiết lộ.”

Nhan Cửu Độ cả kinh “ Cái này làm sao mà biết được?”

“ Bởi vì trong nội dung đàm luận của dân chúng Trường An có ý nói tới cơ mật triều đình đang dự trữ lượng lớn vàng bạc, đó cũng là điều bên trong tấu chương của ta có nhắc tới. Cho nên ta dám nói nhất định là tiết lộ từ chỗ nhận tấu chương.”

Nói tới đây, Trương Duyên Thưởng có hơi kinh hoàng mà bảo: “ Tiết lộ số tiền trong Tả kho thì cũng thôi, nhưng cơ mật dự trữ vàng bạc bị tiết lộ ra ngoài ắt phải kéo theo giá cả vàng bạc tăng vọt. Một khi Hoàng thượng tức giận thì ai có thể gánh chịu được trách nhiệm này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.