Danh Môn

Chương 418: Chuyện lộ bí mật (1) c



“ Cái này ...” Nhan Cửu Độ cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, ông ta trầm tư một lát liền nói: “ Điều này chỉ có thể tra khởi từ trước đường đi của bản tấu chương. Trước cứ tra Hộ Bộ, sau đó là Môn Hạ Tỉnh, rồi tới Trung Thư Tỉnh. Trải qua các nơi thì số người rất nhiều, xác thật rất khó tra rõ là do ai tiết lộ ra ngoài.”

Trương Duyên Thưởng thăm dò nhìn thoáng qua khắp hành lang rồi lập tức hạ giọng bảo: “ Vừa rồi ta đã ngầm tra qua, bản tấu chương kia của ta tại tối hôm qua đã bị Trung Thư Thị Lang Bùi Già mang về trong phủ phê duyệt. Đây chính là tấu chương mật có áp triện , làm sao mà ông ta có thể mang về trong phủ?”

Nhan Cửu Độ lập tức hiểu rõ ý tứ của Trương Duyên Thưởng tìm chính mình để nói chuyện này. Ông ta là muốn buộc tội Bùi Già, nhưng lại sợ hãi thế lực Bùi gia liền để cho chính mình ra mặt. Tuy là nói như vậy, nhưng việc này xác thật cũng là chức trách của mình, Nhan Cửu Độ do dự một hồi liền nói: “ Chuyện này sự tình quan trọng lớn, để tôi trở về thu thập chứng cớ thêm cho việc buộc tội.”

Trương Duyên Thưởng vui mừng, ông ta vội vàng cúi người hành lễ “ Chuyện này liền nhờ vả Nhan Trung Thừa, nếu có gì cần ta sẽ hết sức phối hợp.”

Nhan Cửu Độ cười khổ một cái, có thể buộc tội Bùi Già mang mật tấu trở về phủ phê duyệt. Nhưng muốn chỉ trích hắn từ đó để lộ bí mật thì lại rất khó tìm ra chứng cớ trực tiếp. Dù sao tấu chương đã qua tay không chỉ một mình Bùi Già.

Trong lòng ông ta nặng nề mà đi trở về nhã thất. Trong phòng thức ăn đã dọn lên đủ, mọi người đang vừa nói vừa cười. Nhìn thấy Nhan Cửu Độ đi vào liền nhao nhao kêu phải phạt ông ta ba chén trước đã.

Đỗ Mai thấy Nhan Cửu Độ vẻ mặt nghiêm nghị thì trong lòng không khỏi có hơi kinh ngạc, liền vội vàng đứng dậy dừng mọi người lại rồi hỏi Nhan Cửu Độ: “ Cửu Độ huynh, đã xảy ra chuyện gì?”

“ Ai! Đừng nói nữa.”

Nhan Cửu Độ khoát tay rồi thở dài một hơi mà bảo: “ Trương sứ quân nói cho ta biết chuyện cơ mật số tiền triều đình có trong Tả kho lại bị tiết lộ. Vừa rồi tại đại sảnh đường thì ta cũng nghe thấy nên thực sự không biết là ai tiết lộ cơ mật triều đình.”

“ Muốn ta giúp ngài một tay sao?” Đỗ Mai khẽ cười hỏi.

Nhan Cửu Độ đột nhiên tỉnh ngộ, trong tay Đỗ Mai đang nắm Giám Sát Thất, cũng là Ty Nội Vụ trước đây của Hoàng thượng. Chính mình như thế nào lại quên đi nguồn gốc này. Ông ta lập tức túm lấy tay Đỗ Mai vội la lên: “ Chuyện này sự tình quan trọng lớn, Tử Bình huynh nhất định phải giúp ta lần này.”

Ăn cơm trưa xong, Nhan Cửu Độ cùng chúng quan viên Ngự Sử Đài trở về Đại Minh Cung, còn Đỗ Mai thì ngồi xe ngựa đi về hướng Hoàng Thành.

Sau khi Ty Nội Vụ chính thức đổi tên là Giám Sát Thất thuộc về Ngự sử đài, nha môn của nó cũng từ phường Sùng Nhân tạm thời chuyển đến Hoàng Thành, chính thức treo biển hành nghề là Giám Sát Thất. Giám Sát Lệnh là do Ngự Sử Trung Thừa Đỗ Mai đảm nhiệm. Phía dưới chia làm Quân Sát Ty, Châu Huyện Ty cùng ba ty trông coi các Đài Tỉnh Ty. Tên giống như ý nghĩa, Quân Sát Ty này giám sát hệ thống quân đội do Trương Hoán từ từ cải tiến chế độ của quân Lũng Hữu nên có tên là Phủ binh. Giám sát các tướng của Phủ binh là do Binh bộ tiến hành, còn Quân Sát Ty của Giám Sát Thất thì phụ trách giám sát mỗi vị tướng lãnh Tiết Độ biên phòng. Châu Huyện Ty để giám sát quan viên địa phương và các sự kiện trọng đại ở địa phương. Đài Tỉnh Ty chính là giám sát đủ loại quan lại của triều đình trung ương và các sự kiện trọng đại phát sinh ở Trường An.

Khác với Ngự Sử Đài công khai xét hỏi, phương thức giám sát của Giám Sát Thất nằm ở chỗ hỏi ngầm. Nó là bổ sung cho Ngự Sử Đài, hơn nữa số lượng người đông đảo. Nếu như nói Ngự Sử Đài tương đương với ủy ban kỷ luật hoặc là thanh tra hiện tại, như vậy Giám Sát Thất chính là Cục an ninh quốc gia ngày nay.

Đứng đầu ba Ty đều là Thị Ngự Sử hàm từ lục phẩm. Mặc dù phẩm bậc không cao nhưng quyền lực lại thật lớn, có thể dùng tất cả thủ đoạn để thu hoạch tin tức. Nhưng có một nguyên tắc cũng không thể xúc phạm. Đó chính là bọn họ tuyệt đối không có quyền lực xử trí quan viên, thu được bất cứ tin tức quan trọng gì đều phải báo lên cho Ngự Sử Đài, rồi do Đỗ Mai viết tấu chương buộc tội, lại một mình trình báo Trương Hoán. Sau đó do ý kiến phúc đáp của Trương Hoán mới giao cho Lại Bộ hoặc Hình bộ xử trí.

Người đầu tiên nhậm chức Thị Ngự Sử của Đài Tỉnh Ty đúng là phụ tá Hoàng Vân Khanh của Lý Cầu. Rốt cục hắn đạt ý nguyện trở thành quan viên chính thức của triều đình mà không hề phải nằm vùng nữa. Cái này có ý nghĩa hắn có cơ hội điều chuyển tới Ngự Sử Đài hoặc nhánh khác. Từ đó hoàn toàn cách biệt với việc ngầm trinh thám.

Khí trời nóng bức, hắn liền ở lỳ trong phòng làm việc để thẩm duyệt báo cáo của chi nhánh các nơi báo lên. Từ trong đó tách ra chuyện đại sự, sau khi tập hợp lại chuẩn bị báo lên Đỗ Mai, sau đó đem tất cả báo cáo giao cho đề ra việc xử lý sắp xếp để làm rõ.

Hôm nay trong báo cáo hắn rút ra hai việc khá quan trọng. Thứ nhất là sự kiện ở Binh bộ xảy ra việc đánh nhau. Binh bộ Viên Ngoại Lang Vũ Nguyên Hành bị Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Bùi Minh Diệu đả thương, nguyên nhân cụ thể đợi điều tra. Một việc khác chính là trong thành Trường An lan truyền triều đình đang dự trữ lượng lớn vàng bạc làm cho giá cả vàng bạc tăng mạnh. Trong đó giá vàng chợ đen đã lên đến mười tám quan một lượng, giá bạc cũng đến ba quan một lượng. Mỗi quầy đại châu báu trang sức và đồ trang sức ở chợ phía đông đều vội vàng đóng quầy. Do ảnh hưởng này, giá gạo cũng tăng lên một giá rất có thể sẽ kéo theo hiệu ứng các loại vật tư hàng hóa tăng giá.

Hoàng Vân Khanh đang cúi đầu viết báo cáo, đột nhiên cảm thấy gì đó. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì cũng không biết Đỗ Mai đã vào phòng của mình bao lâu đang mỉm cười nhìn hắn.

Hoàng Vân Khanh vội vàng đứng dậy thi lễ “ Thuộc hạ không biết Trung Thừa đến, nên không đón được từ xa, xin Trung Thừa thứ tội.”

“ Không cần khách khí , ta cũng vì công vụ mà đến.” Đỗ Mai cười khoát khoát tay, ông ta thấy bàn trên có bày hai bản báo cáo liền tò mò hỏi han: “ Hôm nay xảy ra đại sự gì?”

Hoàng Vân Khanh vội vàng đem báo cáo đưa qua “ Thuộc hạ đang chỉnh lý, thứ nhất là Binh bộ Viên Ngoại Lang Vũ Nguyên Hành bị Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Bùi Minh Diệu đả thương.”

“ Tại sao?” Đỗ Mai kinh ngạc hỏi han, Binh bộ cùng Quang Lộc Tự nằm cách xa nhau khá xa, hơn nữa cũng không có công vụ với nhau, làm sao mà lại xảy ra mâu thuẫn.

“ Nguyên nhân cụ thể còn không biết, thuộc hạ đã sai người đi thăm dò.”

“ Nhất định phải tra được nguyên nhân cụ thể.” Chuyện này đề cập đến Bùi gia nên Đỗ Mai không dám khinh thường. Ông ta lại cầm một bản tấu chương khác rồi hỏi: “ Còn có đại sự gì nữa?”

“ Chuyện thứ hai là Trường An xảy ra một việc kỳ quái. Khắp đầu đường cuối ngõ đều lan truyền số tiền tồn trong Tả kho, lại còn lưu truyền triều đình đang dự trữ lượng lớn vàng bạc, làm cho giá cả vàng bạc tăng mạnh, lại còn lan đến giá gạo.”

“ Ta chính vì chuyện này mà đến, chuyện này sự tình quan trọng, chúng ta nhất định phải tra rõ nơi phát ra tin tức.” Đỗ Mai đưa một tờ giấy cho Hoàng Vân Khanh, hạ giọng bảo: “ Ngự Sử Đài hoài nghi tin tức có thể là truyền ra từ người đó. Ngươi phải phái thủ hạ đắc lực có khả năng cao nhất đi tra rõ chuyện này.”

Hoàng Vân Khanh tiếp nhận tờ giấy hơi hơi mở ra, chỉ thấy bên trong viết hai chữ: Bùi Già

Đêm. Một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy nhanh đến dừng ở trước cửa Nhan phủ. Đỗ Mai từ trong xe ngựa đi ra chắp tay đứng ở trước bậc thang, tùy tùng của ông bước nhanh lên bậc thang nói vài câu cùng người gác cổng. Chỉ chốc lát, cửa bên cạnh mở ra, quản gia Nhan phủ cung kính đưa Đỗ Mai vào bên trong phủ.

Đi vào thư phòng Nhan Cửu Độ, Đỗ Mai đem một bản báo cáo đặt ở trên bàn cười nói: “ Đúng như Cửu Độ huynh phán đoán, việc tiết lộ cơ mật Tả kho quả nhiên là tai họa bởi Bùi Già đem tấu chương mang về phủ phê duyệt.”

Nhan Cửu Độ vui mừng giơ ngón tay cái lên khen: “ Thuộc hạ của Tử Bình thật là lợi hại, nhanh như vậy liền có được tin tức. Thật không hổ là Ty Nội Vụ.”

“ Mục tiêu chính xác nên tự nhiên thành công dễ dàng.” Đỗ Mai giao báo cáo cho ông ta “ Cửu Độ huynh nhìn đi!”

Nhan Cửu Độ mời Đỗ Mai ngồi xuống, lại sai người dâng trà, lúc này mới mở báo cáo ra. Chuyện phát sinh vào tối ngày hôm qua, Bùi Già tự tiện đem một nhóm tấu chương mang về trong phủ thẩm duyệt, trong đó liền bao gồm tấu chương mật của Trương Duyên Thưởng về số tiền có trong Tả kho. Trong quá trình thẩm duyệt hắn nhất thời cao hứng để cho thị thiếp đọc hộ hắn, kết quả thị thiếp của hắn đêm đó liền đem cơ mật về việc triều đình đang bí mật dự trữ vàng bạc nói cho anh của mình. Anh của nàng ta kinh doanh một quán trà lâu tại chợ phía đông nên lập tức liền đem tin tức phát tán đi, nhanh chóng truyền khắp toàn thành.

Đọc xong, Nhan Cửu Độ gập báo cáo lại, lạnh lùng bảo: “ Tự tiện đem tấu chương dấu mật mang về phủ đã là vi phạm nội quy, lại còn để người nhà xem làm cho cơ mật trọng đại bị tiết lộ. Tội này không thể dễ dàng tha cho.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.