“ Bệ hạ là vua của một nước, đêm ngày vì nước làm việc vất vả. Thần là một ông lão sắp xuống mồ cũng không có tác dụng gì, làm sao lại khiến bệ hạ từ bỏ quốc sự tới thăm.” Thôi Viên nói những lời này thì khí thế thập phần, xóa đi hết bộ dáng bệnh trạng ấm ức ban đầu. Hiện tại thần sắc hồng hào, thân thể cũng mập ra rất nhiều. Ngoại trừ đi đứng không nổi ra thì so cùng trước kia cũng không có gì khác nhau, đâu có gì là ông lão sắp xuống mồ.
Trương Hoán cười nhạt, lập tức sai người dâng trà cho Thôi Viên, hắn lại ngồi trở lại vị trí, chỉ chỉ đống tấu chương trên bàn mà cười khổ một tiếng rồi nói: “ Trẫm mỗi ngày đều phải phê duyệt bốn năm trăm bản tấu chương, rất nhiều việc nên do Tướng Quốc xử lý đều hết thảy đưa cho trẫm. Mỗi ngày ngoài ăn cơm ra thì chỉ nhìn tấu sớ, thật sự là mệt nhọc không chịu nổi. Có lúc trẫm liền suy nghĩ, nếu như Thôi các lão có thể tái xuất, thì trẫm cũng có thể thoải mái mà đi săn thú, ở cùng người nhà nhiều hơn.”
Trong mắt Thôi Viên hiện lên một tia sáng kỳ dị, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống. Cùng với thân thể biến chuyển thật tốt, lại làm Tướng quốc vẫn luôn là điều ông tha thiết ước mơ. Nhưng thân thể ông tàn tật, cũng không thể bảo ông ngồi liệt ở trên giường mây mà đi với triều đình! Cho nên giấc mộng Tướng Quốc của ông cũng thật sự chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng. Hiện tại Trương Hoán đưa ra chuyện này cũng chỉ là nói qua mà thôi.
“ Bệ hạ. Từ xưa các bậc đế vương cần cù với chính sự đều là vô cùng vất vả, cho nên mới cần một người hoàn thiện chế độ chính vụ để giảm bớt vất vả cho hoàng đế. Tướng Quốc kỳ thật chính là giúp đỡ, Đại Đường ta từ thời Thái Tông nổi lên đã lập ra nhiều cách chế tài Tướng quyền. Thứ nhất là đề phòng một Tể Tướng chuyên quyền, thứ hai là tiếp thu ý kiến mọi người để giảm bớt việc một Tể tướng lộng quyền sai lầm. Hoàng đế chỉ để ý đại sự, nắm giữ phương hướng của nước, nếu việc gì cũng phải tự làm lấy thì chưa chắc đã là cái phúc của quốc gia. Mặc dù như thế, hoàng đế bệ hạ cũng vẫn cực kỳ vất vả. Hơn nữa quốc gia đại sự cũng không có khả năng chu toàn mọi mặt, cho nên cần lại thiết lập Hàn Lâm để cố vấn cho hoàng đế. Hiện tại bệ hạ có khả năng vất vả nhất thời, nhưng quyết không thể vất vả một đời. Cựu thần hy vọng bệ hạ lấy xã tắc làm trọng, uỷ quyền thích hợp cho Tướng Quốc. Lại thiết lập Hàn lâm viện, lấy việc tuyển anh tài thiên hạ gia nhập Nội các. Khi đó bệ hạ không chỉ có dễ dàng rất nhiều, thậm chí có thể tự mình tuần tra thiên hạ để đích thân nghe thấy dân ý của trăm họ. Đó là lời can gián của cựu thần, mong bệ hạ nghĩ lại.”
Trương Hoán yên lặng gật đầu, Thôi Viên mặc dù là vì lợi ích của gia tộc mà không chừa thủ đoạn nào, nhưng hiện tại những điều ông ta nói chứng thật là lời vàng ngọc. Những điều ông ta khuyên can cũng là việc mà Trương Hoán một mực suy nghĩ. Sở dĩ có Trinh Quán đại thịnh chính bởi vì có một người với lòng dạ rộng lớn, biết nghe lời khuyên như Lưu Thái Tông hoàng đế. Nhưng nếu truy theo cội nguồn thì Tùy Văn Đế biết nhìn xa trông rộng càng là không thể không có công. Dường như sắp trở thành một vị có thể sánh vai cùng Thái Tông hoàng đế. Mới chỉ vẻn vẹn cần cù với chính sự là còn lâu mới đủ. Thậm chí chính như Thôi Viên nói, việc gì cũng phải tự làm thì trái lại còn là cái họa cho quốc gia. Một quyền lực hoàn thiện thì hệ thống khống chế lẫn nhau mới là điều cần ở tầng thứ nhất, cái này có ý nghĩa nếu dám uỷ quyền, có gan để tướng quyền áp chế quân quyền. Muốn lấy xã tắc thiên thu muôn đời làm trọng, cần suy nghĩ đến việc trong con cháu đời sau có thể sẽ xuất hiện hôn quân. Quyền lực của hoàng đế tuyệt không thể bành trướng vô hạn, trái lại, chỉ cần cầm thật chặt quân quyền thì cũng không cần lo lắng sẽ xuất hiện việc tướng gian có thể soán ngôi.
Nghĩ vậy, Trương Hoán mỉm cười bảo: “ Lời Thôi các lão khuyên can trẫm đón nhận, kỳ thật trẫm đã suy nghĩ chuyện này. Hàn lâm viện trẫm đã sai người tu sửa. Sau khi khi mở khoa thi thì trẫm sẽ bắt tay vào chọn lựa nhân tài. Hiện tại trẫm vẫn còn có một việc muốn hỏi các lão.”
“ Lão thần không dám. Xin bệ hạ cứ việc bảo ban.”
Trương Hoán do dự một lát liền nói: “ Trẫm quyết định huỷ bỏ chế độ môn ấm. Không biết các lão cho là hiện tại thì thời cơ có thích hợp hay không?”
Thôi Viên im lặng. Mặc dù đây là điều có trong dự liệu của ông ta, nhưng không nghĩ lại tới nhanh như vậy. Trương Hoán thành công cũng không phải là kết quả của việc cân bằng lợi ích mấy tập đoàn. Hắn là tự mình với thực lực mạnh mẽ đi bước một lên ngôi. Vì thế đương nhiên để trừ bỏ lợi ích thế gia hắn cũng sẽ không có bất cứ kiêng dè gì. Nếu như nói hạn chế ruộng đất là hắn đang tước đoạt máu thịt của thế gia, vậy hủy bỏ chế độ môn ấm chính là bẻ gãy bộ khung của thế gia. Từ góc độ quốc gia suy nghĩ thì ông ta tán thành quyết định của Trương Hoán. Nhưng suy nghĩ cho gia tộc thì ông ta lại hy vọng cái ngày đó sẽ tới chậm hơn một chút.
Thôi Viên do dự hồi lâu không nói gì. Trương Hoán về chuyện này tất nhiên là đã quyết định . Hỏi chính mình chỉ là muốn thử dò xét liệu mức độ phản đối của mình mà thôi. Ông ta đột nhiên cười cười bảo: “ Kỳ thật chế độ môn ấm bắt đầu, con cháu quan lại cũng đa số là người có tài trong giới kẻ sĩ. Cho dù tham gia khoa cử cũng chưa chắc không thể trúng bảng. Cựu thần ủng hộ quyết định của bệ hạ. Mấu chốt không phải ai có thể trúng bảng. Mà là muốn thành lập một chế độ công bình.”
Trương Hoán vỗ tay cười to mà khen liên tục: “ Lời nào của Các lão cũng đều như vàng ngọc. Trẫm xin thụ giáo .”
Bầu không khí trong Ngự Thư Phòng cực kỳ nhẹ nhõm. Trương Hoán nhìn qua đồng hồ cát tính ra được Bùi Hữu cùng Đoạn Thăng Vân cũng sắp đến liền mỉm cười bảo: “ Các lão hôm nay tới tìm trẫm là có chuyện gì đó!”
“ Lão thần là đặc biệt đến làm mai.” Thôi Viên nhẹ nhàng vuốt râu cười nói: “ Bệ hạ chính miệng đã đồng ý lấy Thôi Tuyết Trúc làm phi. Bệ hạ là vua của một nước, hôn nhân đại sự cũng không thể nói không giữ lời!”
Trương Hoán nhìn Thôi Viên cười mà không nói, cũng không cự tuyệt, cũng không đồng ý. Lấy Thôi Tuyết Trúc cũng có thể, nhưng điều kiện gì? Hắn tin tưởng Thôi Viên là một người thông minh. Quả nhiên, Thôi Viên có vẻ như sớm có chuẩn bị, ông ta thấy Trương Hoán cười mà không nói thì biết Trương Hoán đang đợi điều kiện của mình. Trầm tư chỉ chốc lát, rốt cục ông ta từ từ nói ra quyết định suy nghĩ đã lâu.
“ Nếu như Bệ hạ tán thành nạp Tuyết Trúc làm phi, Thôi gia nguyện bỏ ra chín vạn khoảnh ruộng làm của hồi môn cho nàng.”
Thôi Viên đã đi, Trương Hoán như có điều suy nghĩ. Hắn nhìn bát tự thiếp ( ngày sinh) của Thôi Tuyết Trúc ở trên ngự án. Mặc dù mục đích của Thôi Viên là cực kỳ rõ ràng, nhưng nếu như có thể từ đó giải quyết vấn đề ruông đất còn lại của Thôi gia thì vị tất không thể suy nghĩ. Nòng cốt thuật đắc nhân tâm của đế vương nằm ở chỗ thăng bằng quyền lực, đối với đủ loại quan lại là như thế, mà đối với hậu cung cũng là như thế.
Lúc này, An Trung Thuận ở cửa bẩm báo “ Bệ hạ, Bùi Tướng quốc và Đoạn Thị Lang đến.”
Trương Hoán lập tức tỉnh lại từ trong trầm tư, hắn lập tức khoát khoát tay bảo: “ Nói Đoạn Thị Lang chờ chỉ chốc lát, trước hết mời Bùi Tướng quốc vào.”
“ Bệ hạ có chỉ, tuyên Hữu Tướng quốc Bùi Hữu yết kiến!”
“ Bệ hạ có chỉ, tuyên Hữu Tướng quốc Bùi Hữu yết kiến!”
Hoạn quan cao giọng hô một tiếng truyền đi ra ngoài. Bên ngoài Tử Thần Các, Bùi Hữu lo lắng đi lên mười bậc thang. Trương Hoán đưa cho ông ta tấu chương buộc tội là có dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn ông ta tự xử lý. Đây không chỉ là muốn mượn việc Bùi Già để chỉnh đốn triều cương, quan trọng hơn là Trung Thư Lệnh và Trung Thư Thị Lang đều ở trong tay Bùi gia, Trương Hoán đã không thể dễ dàng bỏ qua .
Lần này Bùi Già khẳng định là không giữ được, Bùi Hữu thở dài một hơi. Ông đã sớm khuyên Bùi Già từ bỏ chức Trung Thư Thị Lang, nhưng Bùi Già lại hừ lạnh một tiếng, căn bản là không thèm đáp lại ông ta. Từ sau khi Bùi Tuấn chết, chuyện Gia chủ tạo thành hậu hoạ truyền nọc độc đến nay. Sau cuộc chiến Hà Bắc, bởi vì ông ta tự tiện đồng ý với điều kiện của Trương Hoán giao quân đội ra, lại vẻn vẹn chỉ có được trên một vạn khoảnh ruộng. Còn Thôi gia lại được mười vạn khoảnh, cái này khiến cho người bình thường trong Bùi gia bất mãn nghiêm trọng đối với ông ta. Cho nên mặc dù Bùi Tuấn để di mệnh Bùi Minh Viễn là Gia chủ, nhưng tộc nhân phản đối đông đảo. Mà tộc nhân ngược lại ủng hộ Bùi Già, Bùi Minh Diệu thì có nhiều người, đúng là chuyện Gia chủ kéo dài không quyết nổi. Bùi gia đã mơ hồ chia làm hai phái thế lực ngang nhau. Một phái là ông ta, một phái khác chính là Bùi Già, hai phái không chịu thua nhau.
Hiện tại, Trương Hoán lại đem bản tấu chương buộc tội Bùi Già này giao cho ông ta, bảo ông ta tự đưa ra quyết định. Bỏ qua tình huống mâu thuẫn bên trong Bùi gia đang trở nên gay gắt, Bùi Hữu trong lòng rất rõ ràng là chỉ hơi vô ý thì Bùi gia sẽ đi theo con đường mòn của Trương gia năm đó.
Lại còn Bùi Minh Diệu, trước kia làm chuyện ngu xuẩn đã bị buộc tội, nay hai kiện sự hợp nhất hai thành một nên chuyện liền thực sự nghiêm trọng .