Danh Môn

Chương 423: Minh Viễn trở về (b)



Lập tức, hắn không nói thêm gì, liền trấn an Vũ Nguyên Hành vài câu rồi lúc này mới rời khỏi nhà người bệnh mà lên long xa hồi cung. Dân chúng phường Khai Minh đã sớm sắp hàng hai bên đường náo nhiệt vui vẻ đưa tiễn hoàng đế bệ hạ rời đi.

Ba nghìn quân phi nhanh trên đường Chu Tước trống trải, Trương Hoán đột nhiên lệnh cho đội ngũ dừng lại. Chả mấy chốc, Đoạn Thăng Vân phi ngựa tiến lên thưa: “ Xin bệ hạ hạ lệnh!”

Trương Hoán vén màn xe khẽ cười nói: “ Trẫm muốn hỏi mượn khanh hai người, khanh có thể không tiếc cho trẫm không?”

“ Bệ hạ là muốn Vũ Nguyên Hành và Ngưu Tăng Nhụ?”

Trương Hoán gật đầu “ Chính là hai người bọn họ. Đưa bọn họ cho trẫm, tháng tám có cuộc thi tuyển hiền trẫm chuẩn cho Binh bộ có thể ưu tiên chọn người.”

Đoạn Thăng Vân khom người thi lễ bẩm: “ Có thể được lọt vào mắt xanh của bệ hạ thật sự là vận may của bọn họ. Bệ hạ có chỉ, thần tự nhiên vâng theo.”

Xe ngựa tiếp tục đi tiếp, đi đến trước Chu Tước Môn thì từ xa Trương Hoán nhìn quân sĩ bảo vệ Tứ Quỹ. Đột nhiên, hắn nhìn thấy một người bèn lập tức hạ lệnh: “ Dừng xe!”

Đại đội kỵ binh lập tức dừng ở trước Chu Tước Môn, Trương Hoán chỉ vào một người ở đằng xa mà nói với thị vệ: “ Đi dẫn hắn tới chỗ trẫm.”

Vài tên thị vệ phi lên rồi đưa nam nhân mà Trương Hoán chỉ dẫn tới trước long xa. Hắn đang mặc một bộ quan phục có hơi cũ nát, khi nhìn thấy Trương Hoán thì cực kỳ cẩn thận rồi hồi lâu mới “ bùm” quỳ xuống mà nói: “ Thần Lý Tu Hạ tham kiến hoàng đế bệ hạ.”

Lý Tu Hạ chính là người Nhật Bản mang Hoa tịch năm đó đã đề nghị Trương Hoán thiết lập Tứ Quỹ. Năm ngoái hắn theo Bùi Minh Viễn đi sứ Đại Thực, hắn xuất hiện cũng có ý nghĩa Bùi Minh Viễn đã trở về. Lúc đi thì Trương Hoán chỉ là Binh Bộ Thượng Thư đang dẫn đại quân tác chiến tại An Tây, nhưng khi trở về thì Trương Hoán lại trở thành hoàng đế Đại Đường. Lý Tu Hạ liền giống như đang nằm mơ.

“ Các ngươi về tới lúc nào? Bùi Minh Viễn đã trở về?” Trương Hoán hỏi cực kỳ hưng phấn.

“ Hồi bẩm bệ hạ. Chúng thần mới trở lại Trường An một canh giờ trước. Bùi Tư Mã về phủ hiến tế phụ thân. Thần không yên lòng với Tứ Quỹ nên đặc biệt chạy tới xem một lát.”

Trương Hoán thấy đằng xa có bốn nam nhân râu tóc hoa râm đang đứng, có vẻ như là người đi cùng Lý Tu Hạ. Trong ánh mắt bọn họ cùng lóe ra một loại kích động khó tả. Trong lòng Trương Hoán hơi kinh ngạc, liền hỏi: “ Các ngươi ở tại Đại Thực có thuận lợi hay không, có gặp Ha-Li-Pha của bọn họ không?”

Lý Tu Hạ vẻ mặt buồn bã, hạ giọng nói: “ Đầu tiên là rất thuận lợi, nhưng bên trong Đại Thực xảy ra tranh đoạt vương vị làm tình thế biến đổi đột ngột. Chúng thần cửu tử nhất sinh, may mắn mà có người Đường giúp đỡ nên cuối cùng chúng thần mới có thể trở về đến Đại Đường. Tình huống cụ thể bệ hạ có thể trực tiếp hỏi Bùi Tư Mã.”

Nói xong, Lý Tu Hạ chỉ tay vào bốn nam nhân đằng xa “ Chính là được bọn họ trợ giúp. Mấy người kia đều là binh lính quân Đường năm đó bị bắt trong cuộc chiến Đát La Tư.”

Trương Hoán ngẩn ra, lập tức hạ lệnh cho tả hữu: “ Mau mau dẫn bốn người bọn họ tới gặp trẫm.”

Chỉ chốc lát. Bốn người nam nhân trung niên được dẫn đến trước mặt Trương Hoán. Cả bốn lão binh từ năm Thiên Bảo thứ mười bị bắt tới Đại Thực, rời khỏi cố quốc đã gần đến ba mươi năm. Bọn họ đều là người Kinh Triệu, nay trở lại Trường An vẫn còn chưa tới một canh giờ. Nhìn cố hương xa cách hơn ba mươi năm, tâm tình bọn họ kích động khó có thể trấn tĩnh. Lại vừa lúc ở Chu Tước Môn gặp được hoàng đế Đại Đường.

Thị vệ đã nói thân phận của Trương Hoán cho bọn họ. Bốn người nghe thấy hoàng đế muốn triệu bọn họ thì lại kích động càng thêm vài phần mà không thể tưởng tượng nổi. Bốn người tiến lên đồng loạt quỳ xuống chào hỏi “ Là người mất nước tham kiến hoàng đế bệ hạ.”

“ Bốn vị nghĩa sĩ, xin mau mau đứng lên!”

Trương Hoán nhìn bốn người tuổi đã gần sáu mươi, lại nghĩ tới trận đại chiến thảm thiết Đát La Tư năm đó. Càng bởi vì bản thân hắn chỉ huy chiến dịch An Tây nên có thể khắc sâu nhận thức nỗi khốn khổ của những binh lính rời xa cố quốc này. Hắn không khỏi cảm thấy trong lòng chua xót một hồi, lại khoát tay nói: “ Xin hỏi tên của bốn vị nghĩa sĩ, năm đó giữ chức gì?”

Trong bọn họ, một ông lão thân hình cao lớn dẫn đầu thi lễ bẩm báo: “ Tại hạ Dương Minh. Nguyên, vốn là Mạch Đao quân An Tây.”

Hai ông lão khác có hơi hơi trẻ tuổi hơn ngay sau đó cũng thi lễ mà nói: “ Tại hạ Phiền Thục, Lưu, nguyên là bộ binh của quân An Tây.”

Một ông lão khí chất hơi hơi thanh tao trong bọn họ cuối cùng đứng thẳng thi lễ mà nói: “ Tại hạ Đỗ Hoàn ( ghi chú 1), nguyên dưới trướng Cao Tướng quân giữ chức Lục Sự tham quân.”

Lúc này, Lý Tu Hạ ở bên cạnh cũng hơi cảm khái mà nói: “ Lão binh cùng nhau về nước với chúng thần có gần trăm người. Một bộ phận lão binh đã chết ở trên đường về nước, còn có một số người ở lại An Tây. Cuối cùng trở lại Lũng Hữu tổng cộng có ba mươi sáu người. Tất cả về nhà sốt ruột đều đã tự hồi hương. Chúng thần hẹn nhau hai tháng sau sẽ lại gặp nhau tại Trường An.”

Trương Hoán yên lặng gật đầu. Một lúc lâu, hắn thở dài một hơi liền nói với bốn người: “ Trẫm cũng từng viễn chinh Sơ Lặc tác chiến cùng Đại Thực. Vô số tướng sĩ hiến thân vì nước trẫm trước sau không thể quên trong lòng. Trẫm đã sai người xây dựng Trung Liệt Từ tại Nhạc Du Nguyên để hiến tế tất cả tướng sĩ vì nước hy sinh thân mình, cũng bao gồm tướng sĩ của cuộc chiến Đát La Tư năm đó. Ít ngày nữa sắp sửa hoàn công, đến lúc đó trẫm sẽ tự mình bái tế.”

Dứt lời, hắn lại lệnh cho tả hữu: “ Mang bốn vị lão binh này đi nghỉ ngơi thật tốt. Tất cả yêu cầu của bọn họ phải tận lực thỏa mãn.”

Xe ngựa khởi động, lộc cộc chạy nhanh vào Hoàng Thành rồi nhằm hướng Đại Minh Cung phi đi.

Đến chiều thì Trương Hoán chính thức tiếp kiến Bùi Minh Viễn. Hắn mang đến một tin tức cực kỳ bất lợi.

Bên trong ngự thư phòng, Trương Hoán không nói một lời mà nghe Bùi Minh Viễn báo cáo công việc đi sứ Đại Thực: “ Thần một mạch đi sang phía tây, vào tháng mười hai thì đến Ba Cách Đạt ( Bát đa). Bởi vì trong tay chúng ta có mấy vạn tù binh Đại Thực và thân vương A Cổ Thập nên Ha-Li-Pha bọn họ đối với chúng thần cực kỳ khách khí, đã đặc biệt tiếp kiến chúng thần tại Vương Cung. Lúc này liền thừa nhận Toái Diệp là thành của Đại Đường chúng ta, cũng đồng ý duy trì hiện trạng, song phương tăng cường mậu dịch vãng lai. Đồng thời ngay lúc đó đáp ứng yêu cầu của bệ hạ, đem tù binh quân Đường còn khoẻ mạnh tới nay để trao đổi tù binh Đại Thực ở Sơ Lặc. Thần cùng Tể Tướng Đại Thực đã ký kết một loạt thoả thuận tương quan. Nhưng bởi vì trao đổi tù binh cần thời gian nên thần ở lại Ba Cách Đạt gần một tháng. Sau lại đi đến Đại Mã Sĩ Cách ( Đa mát) thăm xưởng chế tạo giấy do binh lính Đại Đường bị bắt thành lập. Tại Đại Mã Sĩ Cách thần gặp được Đỗ Hoàn nhậm chức Hỏa Khí cục tại Đại Thực, từ trong miệng hắn mà biết được ở Ba Cách Đạt lại xảy ra chính biến cung đình, tân Ha-Li-Pha đã lên đài. Tức thì từ Ba Cách Đạt liền truyền đến tin tức, tân Ha-Li-Pha xé bỏ tất cả thoả thuận của chúng ta cùng với Ha-Li-Pha tiền nhiệm. Đồng thời hạ lệnh Tổng đốc Đại Mã Sĩ Cách bắt chúng thần. Nhờ có được Đỗ Hoàn và rất nhiều lão binh trợ giúp nên chúng thần tránh được việc bị người Đại Thực bắt. Chúng thần thoát đi từ đường biển trên một thuyền thương nhân Ba Tư. Nhưng không lâu thuyền liền gặp phải bão táp bị hỏng, chúng thần bất đắc dĩ lại lên bờ ở Ba Tư một mạch đi về phía đông. Đi ước chừng hơn ba tháng mới từ Thổ Hỏa La tiến vào Sơ Lặc. Lại đi về phía đông hai tháng, thần mới rốt cục trở lại Trường An.”

Bùi Minh Viễn dứt lời thì lắc đầu cực kỳ chán nản. Đi sứ Đại Thực nửa năm, cuối cùng lại kết thúc thất bại khiến cho hắn không mặt mũi nào tới gặp chúa công. Nhưng Trương Hoán lại cũng không chỉ trích gì hắn, mà là chắp tay đằng sau đi qua đi lại tại Ngự Thư Phòng. Đột nhiên hắn quay đầu lại hỏi: “ Vậy còn thân vương A Cổ Thập của bọn họ cùng ba vạn quân Đại Thực hiện ở đâu? Có phải đã quay trở về Đại Thực hay không?”

Bùi Minh Viễn lập tức lắc đầu: “ Không có! Bọn họ hiện tại đều vẫn còn ở Toái Diệp khai thác mỏ vàng cùng quặng bạc. A Cổ Thập cũng vẫn còn ở Toái Diệp. Lúc trước hắn đã được thả về nước, kết quả đi đến Tát Mã Nhĩ Hãn ( Samackan ở Uzbekistand) thì lại quay về Toái Diệp.”

“ Vì sao?” Trương Hoán hỏi hơi kinh ngạc.

“ Để củng cố ngôi vị hoàng đế, Ha-Li-Pha đương nhiệm đã tuyên bố thân vương A Cổ Thập chết trận tại phương đông, lúc này mà hắn trở về thì hẳn phải chết không nghi ngờ gì cả.”

Nói đến Tát Mã Nhĩ Hãn, Bùi Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn vội vàng nói với Trương Hoán: “ Tại Tát Mã Nhĩ Hãn thì thần nghe được một tin tức, Ha-Li-Pha Đại Thực mới nhậm chức đã phái sứ thần đi đến Hồi Hột. Nghe nói phải đi điều đình quan hệ với người Cát La Lộc cùng người Hồi Hột, thần có một loại cảm giác không ổn.”

“ Cảm giác cái gì không ổn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.