Bùi Oánh thấy Nhị thúc thu xếp thỏa đáng thì cơn tức giận của nàng lúc này mới hơi nguôi ngoai nên lập tức lệnh cho phượng xa quay đầu đi, từ cửa hông vào Bùi phủ.
Bên trong Bùi phủ cũng là cảnh hỗn loạn không chịu nổi. Một bức tường xây thô không thêm bất cứ trang trí nào chia đôi Bùi phủ, những viên gạch xây tường ngăn so le lộn xộn trông thật chướng mắt. Phòng ốc ngày xưa tinh xảo trang nhã cùng cảnh điện phủ khí thế hùng vĩ đã không thấy bóng dáng. Phòng ốc khắp nơi cũ nát rối bời, phủ đệ hai nhà làm tăng thêm rất nhiều kẻ linh tinh, một vài tỳ thiếp thậm chí cũng mang cha mẹ họ hàng đến ở trong phủ. Bùi Oánh chỉ đi vài chục bước thì hai con chó hoang liền chạy vụt qua trước mặt nàng rồi chui vào trong lùm cây mà cắn xé nhau.
Bùi Minh Diệu cực kỳ mất mặt liền tức giận hét loạn đối với quản gia của mình. Bùi Oánh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn rồi lập tức xoay người đi tới linh đường của cha.
Linh đường của Bùi Tuấn coi như được giữ nguyên trạng, phụ trách trông coi linh đường chính là lão quản gia của Bùi phủ, được lão chăm sóc tỉ mỉ mà trong ngoài linh đường vẫn thấy cực kỳ sạch sẽ.
Thấy tiểu thư đến, lão quản gia liền bước lên phía trước quỳ xuống “ Thảo dân tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Bùi Oánh thở dài vội vàng đỡ ông ta lên “ Lão quản gia, đa tạ người thay ta chiếu cố phụ thân.”
“ Đây là điều lão nô nên làm.”
Lão quản gia không dám nhiều lời, vội vàng lui sang bên cạnh. Nhưng Bùi Oánh lại gọi ông ta lại “ Lão quản gia, làm phiền ngươi thay ta thu dọn một gian phòng bên trong linh đường, bọn ta một lát nữa sẽ dùng.”
Lão quản gia vâng dạ rồi vội vàng đi thu dọn sương phòng bên cạnh.
Bùi Oánh bước qua ngưỡng vào chính đường, trong chính đường cực kỳ yên tĩnh, ánh sáng u ám. Ở trên bàn ngay phía trước có bày bài vị của cha, phía trước có để một số cống phẩm. Hai thẻ hương dài sắp cháy hết, khói hương bay lượn lờ nhiều vòng. Bùi Oánh ngây ra nhìn linh bài của cha. Nàng nhớ lại giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha lúc còn trên đời, nhớ khi mình còn bé thì hết mực thương yêu mình. Từng li từng tý những điều trong cuộc sống hiện lên trong đầu nàng khiến vô tình mà rơi lệ đầy mặt nàng.
“ Cha, con gái về thăm cha.” Bùi Oánh từ từ quỳ xuống, nàng cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu nhỏ giọng nước mắt ròng ròng.
Bùi Hữu cùng Bùi Minh Viễn cũng quỳ xuống ở phía sau, Bùi Hữu trầm giọng bảo: “ Đại ca, đệ đã phụ sự phó thác của ca, đệ thực xấu hổ!”
Bùi Minh Viễn không nói một lời, hắn yên lặng nhìn linh vị cha mình. Trước khi đi An Tây hắn đặc biệt đi gặp mặt cha một lần. Người cha vẫn luôn đối với việc hắn về dưới trướng Trương Hoán mà bất mãn, nay lại lần đầu tiên vỗ về vai hắn, khích lệ hắn đi An Tây vì nước mà lập công lao sự nghiệp. Nhưng lần từ biệt đó lại thành vĩnh biệt, Bùi Minh Viễn từ từ nhắm mắt lại, đau đớn và buồn thương tràn ngập trong lòng hắn. Hắn phục xuống nặng nề dập đầu ba cái khấn cha, Bùi Minh Khải cùng Bùi Minh Diệu cũng không thể tránh được mà quỳ xuống nhưng lại không lời nào để nói. Lúc này, bên ngoài linh đường có tiếng bước chân lộn xộn vang lên, Bùi Già cùng mấy chục vị tộc nhân đã vội vàng chạy đến.
Bùi Oánh bỗng nhiên lau khô nước mắt, nàng đứng lên nói với mọi người: “ Mời tất cả mọi người đến sương phòng đi, ta sẽ nói ra suy nghĩ của mình!”
Nói xong, nàng quay đầu liền đi tới sương phòng, mọi người đi theo nàng đồng loạt vào trong phòng. Sương phòng đã thu dọn xong, cực kỳ rộng rãi sáng sủa thoáng mát, lão quản gia cẩn thận còn theo thứ tự bày mấy chục cái đệm. Lão đặc biệt đặt ở chỗ chủ vị một cái đệm mềm mới tinh.
Bùi Oánh không có khiêm nhường, nàng trực tiếp ngồi xuống chủ đệm rồi khoát tay nói với mọi người: “ Các vị tộc nhân, mời ngồi!”
Trong phòng tổng cộng đến ba mươi mấy vị tộc nhân, phần lớn là đồng lứa cùng Bùi Hữu, cũng có bảy tám người là lớp con cháu. Mặc dù Bùi Oánh là con gái, lẽ ra thì không thể chủ trì hội nghị gia tộc, thậm chí cũng không có ngay cả tư cách tham gia hội nghị gia tộc. Nhưng nàng là Hoàng Hậu Đại Đường, thân phận tôn kính nên không ai dám nhiều lời.
Mọi người cũng đoán được mục đích thực sự của việc Bùi Oánh về phủ thăm viếng hôm nay. Tất cả mọi người ngồi xuống với tâm sự nặng nề, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng ho khan.
Trầm mặc chỉ chốc lát, rốt cục Bùi Oánh chậm rãi lên tiếng: “ Ở đây đều là nhân vật trọng yếu của Bùi gia tại kinh thành. Đều là người thông minh nên nói vậy tất cả mọi người đoán được dụng ý của ta triệu tập lần họp gia tộc này. Không sai, hôm nay chính là ta về để giải quyết việc Gia chủ Bùi gia.”
Bùi Oánh thẳng thắn nói ra dụng ý của mình, nàng từ từ nhìn lướt qua mọi người. Có người vui mừng lộ rõ trên nét mặt, có kẻ lại ánh mắt sầu lo, có người lại không đồng tình. Bùi Oánh thấy Bùi Già âm thầm dùng tay ra hiệu cho Bùi Minh Diệu, nàng âm thầm cười lạnh một tiếng lại nói: “ Vết xe đổ của Trương gia Hà Đông, Thôi gia Sơn Đông vẫn chưa xa, người trong thiên hạ đều biết. Nhưng người Bùi gia chúng ta là ngược lại vẫn không nhìn thấy. Không nên đi theo vết xe đổ, nếu như lão gia chủ không có di mệnh thì chuyện mọi người tranh đoạt vị trí Gia chủ có thể lý giải. Nhưng lão gia chủ rõ ràng đã có di mệnh mà các ngươi cũng không thừa nhận. Chẳng lẽ cứ kéo dài tiếp như vậy khiến cho Bùi gia chia rẽ thì các ngươi mới bằng lòng từ bỏ ý đồ sao?”
Lời của Bùi Oánh cực kỳ mạnh mẽ làm ọi người đều cứng họng không trả lời được. Không khí trong phòng trở nên dị nặng nề khác thường, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở trĩu nặng. Lúc này, Bùi Già đứng lên nói: “ Xin nương nương nghe ta một lời, chúng ta thực sự không phải là không vâng theo ý nguyện của lão gia chủ. Chỉ là chúng ta cực kỳ phẫn nộ Bùi Hữu tự tiện bán đứng lợi ích Bùi gia, làm cho Bùi gia chúng ta tổn thất nặng nề, vẻn vẹn chỉ còn có một vạn khoảnh ruộng, mà Thôi gia lại được mười vạn khoảnh ruộng”
Hắn lời còn chưa dứt. Bùi Oánh liền lên tiếng cắt đứt hắn .” Thôi gia đã giao ra chín vạn khoảnh ruộng, chẳng lẽ Tứ thúc còn không biết sao? Hơn nữa một vạn khoảnh ruộng đã là cấp theo tiêu chuẩn ruộng đất vĩnh viễn của thân vương. Triều đình đối với Bùi gia chúng ta đã rất khoan dung. Một vạn khoảnh ruộng có khả năng nuôi sống bao nhiêu dân chúng, Tứ thúc tính qua đi xem Bùi gia chúng ta có bao nhiêu người. Chẳng lẽ một vạn khoảnh ruộng còn chưa đủ dùng sao?”
“ Ý của Tứ thúc không phải nói một vạn khoảnh không đủ.” Bùi Minh Diệu đứng lên biện hộ cho Bùi Già, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Hữu mà nói: “ Ý của Tứ thúc là Bùi Hữu tự tiện bán đứng ích lợi Bùi gia mà chưa thương lượng cùng người trong tộc, hắn sai là đã tự tiện.”
“ Ngươi câm mồm!” Bùi Minh Viễn phẫn nộ đứng lên đến gần nhìn hắn mà nói: “ Tên của Nhị thúc là ngươi có khả năng gọi loạn sao? Nhị thúc từ bỏ ruộng đất và quân đội là vì ích lợi Bùi gia chúng ta. Thử hỏi, dưới tình huống như vậy thì Nhị thúc còn có lựa chọn sao? Mọi người xem kết quả của Sở gia liền biết. Cho dù Nhị thúc không hề thương lượng cùng mọi người, nhưng lão gia chủ đã giao quyền xử lý cho thúc. Nhị thúc hoàn toàn có khả năng tự mình quyết định.”
“ Nhưng mà chúng ta không nhìn thấy cha giao quyền xử sự cho Nhị thúc.” Bùi Minh Khải ở bên cạnh nói theo thật kỳ quái. Mặc dù hắn cùng Bùi Minh Diệu là như nước với lửa, nhưng về chuyện phản đối Bùi Minh Viễn làm Gia chủ thì hắn lại nhất trí ích lợi cùng Bùi Minh Diệu.
Trong phòng tức thì mồm năm miệng mười hoàn toàn lộn xộn. Bùi Du lấy tư cách tộc nhân cao tuổi cao giọng nói: “ Ta cho rằng nên lập con trưởng kế thừa Gia chủ, ta ủng hộ Minh Khải.”
“ Ta ủng hộ Nhị thúc!”
“ Được rồi, các ngươi cũng không cần tranh cãi.” Bùi Oánh ngăn chặn cuộc tranh luận của mọi người. Nàng đứng lên nói nghiêm túc: “ Đã cãi nhau mấy tháng cũng không có kết luận, cứ tranh cãi nữa thì sớm muộn gì Bùi gia cũng sẽ bị chết theo. Hôm nay ta trở về nhà, chuyện này liền để ta đến kết luận.”
Nói đến đây, nàng lấy ra di mệnh của cha giơ lên ở trước mặt mọi người rồi nói quả quyết: “ Nếu lão gia chủ đã có di mệnh, lệnh Ngũ ca Minh Viễn làm người thừa kế Gia chủ. Vậy dựa theo tộc quy Bùi gia chúng ta, tuân theo di mệnh lão gia chủ, cho nên chức tân gia chủ Bùi gia sẽ do Bùi Minh Viễn đảm nhiệm.”
“ Hoàng hậu nương nương! Nếu ta không đồng ý?” Bùi Già lạnh lùng liếc xeo Bùi Oánh.
Lúc này, Bùi Minh Diệu cùng Bùi Minh Khải cũng đứng lên, cực kỳ bất mãn nhìn chăm chăm muội muội của mình mà nói: “ Hoàng hậu nương nương, nếu chúng ta cũng không đồng ý?”
Trong phòng cực kỳ yên lặng, không khí căng thẳng đè lên khiến ọi người gần như không thở nổi. Vài chục đôi mắt đều nhìn chăm chú vào Bùi Oánh, mặc dù nàng là Hoàng Hậu, nhưng nếu người phản đối đông thì hội nghị gia tộc cũng không có kết luận theo ý của nàng.
Bùi Hữu vội vàng đứng lên khoát tay áo hoà giải: “ Các vị! Không nên như vậy, chuyện này có thể bàn bạc kỹ hơn.”
“ Không!” Bùi Oánh rốt cục lên tiếng, nàng không biến sắc nhìn Bùi Già cùng hai vị huynh trưởng rồi gằn từng chữ không thỏa hiệp chút nào: “ Chuyện này không cho phép thương lượng. Nếu như không muốn vâng theo di mệnh của lão gia chủ, các ngươi có thể rời khỏi Bùi gia!”