Danh Môn

Chương 441: Vô tình gặp ở quán rượu



Dịch Bặc Lạp Hân có hơi thấp thỏm trong lòng đi vào gian phòng. Đây hình như là một gian phòng dùng để họp cực kỳ rộng rãi sáng sủa. Trong phòng bố trí đơn giản, một cái bàn gỗ lớn xấu xí, hai bên bày hơn mười chiếc ghế mộc. Bảy tám tên binh sĩ đứng dọc tường cảnh giác nhìn hắn. Ở trước bàn đã có một người tướng lãnh quân Đường đang ngồi. Hắn ước hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen, áo giáp trên người sáng ngời, trên đầu đội ngân khôi có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng Dịch Bặc Lạp Hân lại chú ý tới một vị tướng lãnh quân Đường khác đứng yên ở phía trước cửa sổ đưa lưng về phía hắn. Trông ông ta cao lớn dị thường, so với người bình thường thì ước chừng cao hơn nửa cái đầu. Ông ta cũng mặc một bộ quân phục, nhưng quân phục sạch sẽ phẳng phiu không có một vết nhăn, chân đi giày lính để lộ vóc người thon thả mà cân xứng. Nhưng làm cho Dịch Bặc Lạp Hân chú ý không chỉ có khí chất kiêu ngạo của ông ta, quan trọng hơn là trên đầu đội mũ kim khôi, điều này đủ để biểu hiện thân phận cao cả của ông ta. Nghe phía sau có động tĩnh, vị tướng lãnh từ từ xoay người nhìn Dịch Bặc Lạp Hân làm cho trong lòng Dịch Bặc Lạp Hân đột nhiên run lên. Viên tướng lãnh không cục mịch cường tráng giống các tướng lãnh quân Đường khác, mà tướng mạo cực kỳ tuấn tú, thậm chí còn mang theo một vẻ đẹp hiếm thấy. Nhưng ánh mắt của hắn lại sắc bén như dao, xuyên thấu nội tâm hắn.

“ Ta là Vô Địch Đại Tướng quân Đại Đường Quốc, An Tây Tiết Độ Sứ Vương Tư Vũ, hoan nghênh ngươi tới đến Ngư Long Bảo.”

Cái này thì không cần A Đặc Ni nửa đời không quen tiếng Hán phiên dịch nữa, đội trưởng đứng bên cạnh liền chuẩn xác mà lưu loát phiên dịch thành tiếng Đại Thực. Dịch Bặc Lạp Hân lập tức cung kính hành lễ. “ Thần tử của bệ hạ Ha-Li-Pha vĩ đại, phó Tổng đốc Đại Mã Sĩ Cách Dịch Bặc Lạp Hân tham kiến Tổng đốc An Tây Đại Đường các hạ.”

Vương Tư Vũ mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng nõn, hắn khoát tay “ Mời quý Sứ giả ngồi!”

Thái độ hiền lành của Vương Tư Vũ làm cho nỗi bất an trong lòng Dịch Bặc Lạp Hân từ từ biến mất. Hắn ngồi xuống, một người binh lính dâng trà ọi người. Vương Tư Vũ từ từ đi lên trước, hắn chỉ chỉ vào viên tướng lãnh quân Đường đang ngồi mà giới thiệu: “ Vị này là đô đốc Toái Diệp Đại Đường Tào Hán Thần, hẳn là hôm nay ngươi bái phỏng ông ta mới đúng.”

Phiên dịch lập tức nói một câu. Dịch Bặc Lạp Hân không khỏi nghiêm nghị kính trọng. Hắn vội vàng đứng lên thi lễ với Tào Hán Thần. “ Tham kiến Tào tướng quân!”

Tào Hán Thần cười đứng lên chắp tay đáp lễ với hắn rồi lại không nói một lời. Lúc này. Vương Tư Vũ cũng ngồi xuống, hắn nâng chung trà lên uống một hớp liền hỏi: “ Đặc sứ nói lần này trên đường trở về nước thì đặc biệt đi vòng tới Toái Diệp. Không biết có gì chỉ giáo?”

Dịch Bặc Lạp Hân nghe phiên dịch nói xong liền chỉ tay ra ngoài cửa sổ hỏi: “ Ta muốn trước hết hỏi một câu. Những người đang làm khổ sai kia có phải là quân nhân Đại Thực chúng ta không?”

“ Nơi này không có quân nhân Đại Thực. Nếu như ngươi hỏi tù binh Đại Thực thì đó chính là bọn họ.” Vương Tư Vũ cười nhạt đáp.

Dịch Bặc Lạp Hân im lặng không nói. Những người đó cũng chính là quân Đại Thực bị quân Đường bắt làm tù binh. Một hồi lâu, hắn thở dài một hơi rồi nói: “ Ta lần đi vòng đến Toái Diệp chính là vì chuyện tù binh Đại Thực. Ha-Li-Pha hy vọng quý quốc có thể thả bọn họ. Các ngài có thể đưa ra điều kiện.”

Vương Tư Vũ liếc mắt nhìn hắn cực kỳ không hiểu mà lắc đầu đáp: “ Ta không hiểu Ha-Li-Pha của các ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nửa năm trước hoàng đế bệ hạ chúng ta đặc biệt phái sứ giả đến Ba Cách Đạt để giải quyết chuyện tù binh Đại Thực. Lại bị Ha-Li-Pha các ngươi quả quyết cự tuyệt. Hiện tại lại chạy tới thỉnh cầu thả bọn họ ra. Sớm biết có hôm nay thì sao khi đó lại như thế?”

“ Ban đầu Ha-Li-Pha cự tuyệt cũng là vạn bất đắc dĩ, ngài có chỗ khó xử. Hy vọng quý quốc có thể hiểu được.”

Vương Tư Vũ chắp tay đằng sau đi vài bước ở trong phòng. Trầm tư một lúc lâu, hắn mới từ từ đáp: “ Thật xin lỗi, chuyện này ta không làm chủ được, phải xin chỉ thị hoàng đế bệ hạ của chúng ta. Lần trước hoà đàm không được, tất cả điều kiện đã không còn giá trị. Nếu như Ha-Li-Pha các ngươi thật sự có thành ý giải quyết vấn đề tù binh thì ngươi chỉ có thể đi Trường An yết kiến hoàng đế Đại Đường chúng ta.” Dịch Bặc Lạp Hân chuyến này có sứ mạng là cùng Hồi Hột ký kết hiệp nghị bí mật, tù binh chẳng qua là nhiệm vụ thêm vào của hắn. Đi Trường An xa xôi vạn dặm, đương nhiên hắn sẽ không vì nhiệm vụ phụ mà làm chậm trễ sứ mạng chính. Hắn sẽ không đi Trường An, chỉ có thể trước hết về Ba Cách Đạt ( Bát đa) gặp Ha-Li-Pha, sau đó bàn lại việc tù binh.

Nghĩ vậy, hắn đứng lên khẩn cầu Vương Tư Vũ: “ Đi Trường An yết kiến hoàng đế bệ hạ Đại Đường cũng không trong phạm vi chức quyền của ta. Ta sẽ trở về xin chỉ thị Ha-Li-Pha, nhưng trước khi đi ta muốn đi thăm những tù binh này một lần . Không biết Tổng đốc các hạ có thể cho phép hay không?”

Vương Tư Vũ cùng Tào Hán Thần nhìn nhau, Vương Tư Vũ liền gật đầu đồng ý: “ Có thể, nhưng mà cần có chúng ta cùng đi.”

Dứt lời, hắn liếc mắt với giáo úy phiên dịch, lệnh hắn cùng đi thăm với Dịch Bặc Lạp Hân. Đợi cho sứ thần Đại Thực đi xa, Tào Hán Thần vẫn luôn duy trì im lặng rốt cục mở miệng nói: “ Đại soái, Ha-Li-Pha bọn họ trước sau mâu thuẫn thật sự làm cho người ta khó hiểu.”

“ Cái này có gì khó hiểu đâu. Ban đầu hắn tưởng trực tiếp dùng phương thức chiến tranh để giải quyết tù binh cho nên xé bỏ hiệp nghị. Nhưng hiện tại phát hiện trực tiếp phát động chiến tranh không thực tế, nên liền lại muốn đàm phán điều kiện thả tù binh, hừ! Thay đổi như chong chóng, trở mặt như trở bàn tay, trên đời nào có việc dễ dàng như vậy.”

Vương Tư Vũ lạnh lùng cười một tiếng. Hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, Dịch Bặc Lạp Hân đã đi qua sông Toái Diệp trên cầu gỗ giản dị, đang khó nhọc đi qua chỗ một đống những tảng đá về hướng mỏ quặng. Gần trăm tên quân Đường đi theo sát hai bên hắn. Vương Tư Vũ do dự một lát liền nói với Tào Hán Thần: “ Chỗ bạc nén cùng hoàng kim đã luyện chế xong cần lập tức chuyển tới Trường An. Ta cũng đang muốn phái người đi Trường An để báo với đô đốc việc An Tây. Có thể cùng nhau đồng hành, ngày mai liền có khả năng lên đường!”

Trường An, thời gian dần dần đến tháng tám, mùa hè nóng nực đã biến mất, khí trời bắt đầu mát mẻ dần, đầu thu đã tới. Trong thành Trường An sắp tiến hành hai cuộc thi quan trọng, một cái là cuộc thi các chức vụ. Quan viên cả nước từ cửu phẩm đều phải tham gia, tổng cộng chia ba đợt tiến hành tại Trường An, cuối tháng tám thì cử hành cuộc thi nhóm quan viên đầu tiên. Chủ yếu là quan trong triều, quan viên ở Hà Đông, vùng quan nội, Lũng Hữu cùng các châu Trung Nguyên tham gia. Ai không vượt qua cuộc thi sẽ không được tái nhậm chức làm quan. Lại Bộ đã phát ra thông điệp truyền khắp các châu huyện cả nước.

Mặt khác, so với cuộc thi chức quan thì sớm hơn vài ngày, vào ngày hai mươi lăm tháng tám sẽ cử hành lần đầu tiên cuộc thi chế khoa từ khi hoàng đế Đại Đường lên ngôi tới nay. Thời gian đã không còn hai mươi ngày, cả thành Trường An chật ních hai mươi mấy vạn sĩ tử từ các nơi trong cả nước chạy tới. Bởi vì không hạn chế tuổi tác cùng thân phận, người ghi danh từ ông lão sáu mươi tuổi xuống tới thiếu niên mười một mười hai tuổi. Nghe nói ngay cả đứa cháu Thôi Diệu mười hai tuổi của Thôi Viên cũng muốn tham gia lần khoa cử này.

Tất cả đệ tử bần hàn đều gửi gắm hy vọng lớn lao đối với khoa cử lần này. Rất nhiều người đều còn nhớ rõ, năm đó triều đình mở rộng chế độ môn ấm thì người phản đối duy nhất chính là hoàng đế bệ hạ Đại Đường hiện tại. Hắn lên ngôi hai tháng vừa rồi với chiến tích lớn lao, thay đổi chế độ Tướng Quốc, chế độ quyền lực linh tinh các loại thì đối với cuộc sống người bình thường đều quá xa xôi. Trừ một ít người quan tâm tình hình chính trị đương thời thì những người bình thường đều không cảm nhận được mà cũng không quan tâm.

Nhưng mấy tháng nay Đại Đường có ba sự thay đổi mà tất cả mọi người cảm nhận rõ ràng được. Đầu tiên là quốc gia yên ổn, cùng với quân phiệt cát cứ cuối cùng Lý Hi Liệt bị giết, chiến loạn vùng Trung Nguyên rốt cục kết thúc. Các nơi mặc dù cũng có quân đội đóng quân, nhưng quân kỷ nghiêm minh cũng không quấy rầy nhiễu loạn địa phương. Đã không có chiến tranh, dân chúng Đại Đường lần đầu tiên có được cơ hội sinh tồn.

Kỳ thật là giá gạo giảm xuống, đến vụ thu hoạch tháng sáu thì dường như là trời xanh đã khai ân đối với Đại Đường. Trừ Trung Nguyên cùng Hà Bắc bị chiến loạn làm ảnh hưởng cùng với Sơn Đông gặp phải nạn hạn hán, còn lại tất cả các vùng Giang Hoài, Giang Nam, Sơn Nam, Ba Thục, Hà Đông, Lũng Hữu, quan nội lương thực được mùa lớn. Đồng thời thuỷ vận khôi phục lại mang đến lượng lớn lương thực Giang Hoài chuyển về khiến cho giá gạo đắt tiền nhất ở vùng Biện Châu cũng không quá trăm tiền một đấu. Mà ở Trường An xưa nay nổi danh với giá gạo quay nhanh như chong chóng đo chiều gió thì lần đầu tiên trong tám năm đã rơi xuống dưới sáu mươi văn tiền chỉ còn đấu gạo năm mươi lăm tiền. Cùng với giá gạo giảm xuống, giá cả các loại hàng hóa cho cuộc sống cũng vội vàng giảm. Dầu, trà, vải vóc .v..v..., giá tiền đều giảm xuống đến mức như năm Khánh Trì thứ mười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.