Suất lĩnh cánh quân này là đầu lĩnh và cũng là tù trưởng của bọn họ, tên gọi Đạt Bố Nhĩ. Người Cát La Lộc quân dân nhất thể, lúc nhàn rồi thì là người dân bình thường, đến thời chiến thì lại là những quân nhân. Từng nhà đều có khôi giáp, chiến đao. Tất cả tài sản của bọn họ từ lương thực, vàng bạc, nô lệ, đồ sứ, tơ lụa … có được đều là do cướp đoạt cả. Điều đó đã tạo thành bản tính tham lam của người Cát La Lộc
Đạt Bố Nhĩ ánh mắt âm lãnh đã nghe vọng lại những thanh âm cách doanh trướng cả hơn một dặm . Đó là những tiếng kêu lo lắng của người thương nhân, là tiếng chuông lạc đà xa xa trong gió đưa tới.
“ Giết” Hắn gào lên một tiếng, những thanh chiến đao sắc bén xẹt qua trong đêm tối, mầy ngàn kỵ binh Cát La Lộc điên cuồng lao về phía trước, bọn họ không có thời gian để thu dọn chiến trường và càng không có thời gian để phân chia chiến lợi phẩm, những tài vật của ai cướp được thì sẽ là của người đó. Vị vậy mà đội hình kỵ binh trở nên tản mác, xáo trộn hết cả. Ba ngàn người Cát La Lộc ào đến như lũ cuốn, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã ập đến chỗ những người thường nhân hạ trại. Những thương nhân này đã cười lạc đà chạy thoát đi rồi. Giờ đây trên mặt đất chỉ còn lại hàng hóa, các hòm chứa tài sản la liệt trên mặt đất. Bọn người Cát La Lộc điên cuồng đập phá các hòm tài sản, cùng nhau tranh đoạt giành giật: một thớt vải bông dày, những đồ bạc khí tinh xảo, hay những đồ bằng pha lê của Tây phương. Trong một túi lớn dùng để đựng kim tiền khi mở ra bọn họ lại thấy trong đó là vô số gạch đá. Bọn người Cát La Lộc giận sôi trào.
Bỗng nhiên, có người vội la hoảng lên, trên mặt đất bày ra những thanh, những tảng, đó không phải là gạch đá mà dĩ nhiên đó là từng thanh, từng cục bạc lớn. Mỗi cục có trọng lượng ít nhất lên tới hai mươi cân, chúng nằm rải rác trong khoảng hai ba dặm bên bờ sông. Trời giáng tiền của phi nghĩa, bản tính người Cát La Lộc tham lam đã ăn vào máu thịt vì vậy bọn họ bị kích động rất lớn khi chứng kiến cảnh tượng này. Và dường như quên hết mọi thứ, bọn họ nhảy xuống ngựa, đi bộ dọc bên bờ sông tìm kiếm. Bọn họ đem những cục bạc thật nặng nhét vào trong ngực áo, rồi lại nhét vào trong túi da, đội hình ấy cứ kéo dài, kéo dài. Trong khoảng hai ba dặm bên bờ sông lúc này là những người Cát La Lộc đang tầm bảo.
Tù trưởng Đạt Bố Nhĩ đoạt được hai túi lớn đựng kim tiền cùng với năm thanh tát san ngân đăng, khi phát hiện có những cục bạc lớn được trải ra bên bờ sông, hắn cũng điên cuồng lao vào mà thu nạp cho riêng mình. Hắn đã cướp nhặt được năm thỏi bạc lớn, tổng cộng có đến trăm cân. Con ngựa của hắn dường như vì chở nhiều thứ mà hắn cướp đoạt cũng đứng yên, bất động. Khi trở về chỗ cũ hắn mới bắt đầu thắc mắc tự hỏi không biết những người thương nhân mang nhiều thỏi bạc lớn tới đây làm gì vậy? Hơn nữa tất cả chỉ la bạc thô chưa hề qua tinh luyện. Những thứ bạc thô này hẳn là…Nghĩ tới đây tựa hồ hắn liên tưởng tới điều gì đó, vội vàng đem một khối bạc lật qua một bên quan sát thì quả nhiên có nhìn thấy một hàng chữ, hắn vớ lấy một cây đuốc soi cho rõ và nhận thấy một chữ Đường.
“ Không xong rồi” Đạt Bố Nhĩ hét lớn một tiếng. “ Mau lên ngựa, mau lên ngựa có Đường quân”
Nhưng tất cả đã quá chậm trễ, từ trong bóng tối một cánh quân Đại Đường vô thanh vô tích đánh ập tới. Tiếng tên bay rào rào như mưa bắn thẳng về phía bọn người Cát La Lộc, những kẻ trúng tên kêu thanh vang động cả một góc trời. Sau loạt tên phủ đầu, kỵ binh của Đại Đường ào ạt xốc tới như nước lũ cuốn trôi tất cả. Quân Đường được ém bên bờ sông, bây giờ tất cả nhất tề phi tới, trong tay binh sĩ là những chiến đao mặc sức sát thương bọn người Cát La Lộc. Bên bờ sông vó ngựa cứ thế mà tháo chạy theo các hướng có thể, những người Cát La Lộc vì chủ nhân mà đoạn hậu liều chết truy cản. Nhưng kỵ binh Đường quân vừa xông tới thì thủ cấp của người Cát La Lộc đã rơi xuống đất rồi.
Những người Cát La Lộc không còn tâm trí nào nữa, tất cả đều nhảy lên ngựa tháo chạy rút lui. bọn họ vốn trong lòng đã có sự sợ hãi với Đường quân, nhiều năm trước đây tai Bắc Bình, Đuờng quân đã đánh giết khiến cho bọn họ sợ đến mất mật. Rất nhanh bọn họ quất ngựa, nhắm tứ phía mà chạy thục mạng. Tất cả đều bỏ của chạy lấy người: ném những thỏi bạc nặng hay những tấm vải bông lớn vừa mới thu nhặt được mà chạy bán sống bán chết trong tiếng kêu gào. Nhưng cũng rất nhanh chóng, bọn chúng đã ngã gục trước chiến đao của Đường quân.
Trăng đã ló ra khỏi đám mây đen, ánh sáng của nó lúc này trong trẻo mà sao lại lạnh lùng quá, soi rõ cái cảnh địa ngục trần gian dọc bờ sông. Thây chết nằm la liệt, kẻ thì cụt tay, kẻ thì cụt chân chỗ nào cũng thấy. Khắp nơi quanh đây đều là đầu của người Cát La Lộc.
Giờ phút này, hình thế cuộc chiến đã nghiêng hẳn về một phía: Đường quân mặc sức tru diệt, đồ sát. Đường quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, thế trận bài bản, vững chắc. Một ngàn binh sĩ chia làm mười đội, tấn công, chém giết bọn người Cát La Lộc khiến cho chúng thất điên bát đảo mà dễ như trở bàn tay vậy. Đặc biệt trong Đường quân có một binh sĩ vô cùng trẻ tuổi, nhưng cuỡi ngựa bắn cung đều thành thục, thiện xạ. Mỗi một tiễn do hắn xuất ra là một tên Cát La Lộc phải kêu gào ngã xuống. Chỉ trong chộc lát mà hắn đã giết được tới bốn mươi, năm mươi địch nhân rồi.
“ Lợi hại” Đô Úy hàn Việt chứng kiến Thi Dương dũng mãnh phi thường, cả kinh thán phục mà thốt ra lời khen ngợi.
Thi Dương đã bắn hết sạch cả 60 mũi tên trong hai bao đựng, thấy vậy hắn liền khoác lại cung nỏ vào sau lưng, đồng thời cắp ngang cây thương, lạnh lùng tìm kiếm con mồi lớn của mình. Hắn bỗng nhận ra có tới mười mấy tên kỵ binh Cát La Lộc đang yểm trợ ột tên nam tử thủ lĩnh tháo chạy theo hướng Đông Bắc. Hắn một mình một ngựa đuổi theo. Hàn Việt quan sát thấy vậy, sợ hắn tham chiến mà mắc sai lầm nên suất lĩnh một đội Đường quân theo sát phía sau.
Ngựa của Thi Dương là ngựa của A Lạp Bá, có tốc độ cực nhanh, khi nó chạy thì phảng phất giống như đằng vân giá vũ vậy. Chỉ trong chốc lát Thi Dương đã vượt lên bám sát tên cầm đầu. Kẻ mà Thi Dương truy kích chính là từ trưởng Đạt Bố Nhĩ. Đạt Bố Nhĩ hoảng sợ mà bỏ chạy thục mạng, nhưng hắn nghe thấy có tiếng vó ngựa ở phía sau đang đuổi theo rất sát, hắn liền quay đầu lên lén nhìn về phía sau thì chỉ thấy có một gã Đường quân đơn độc đuổi theo. Ngay lập tức hắn ghìm chiến mã dừng lại, quát tháo ra lệnh những kẻ xung quanh “ Giết nó đi”
Hơn mười tên Cát La Lộc đồng loạt xông lên, Thi Dương không hề sợ hãi chút nào, hắn lợi dụng ưu thế tốc độ cực nhanh của chiến mã, một thương đâm, một đao chém, tả xung hữu đột như thần. Chỉ trong khoảng khắc năm tên kỵ binh Cát La Lộc đã bị ngã ngựa. Lúc này Hàn Việt cũng dẫn theo binh lính tới nơi, mấy tên kỵ binh Cát La lộc thấy tình thế không ổn liền hô to một tiếng mà xoay người bỏ trốn.
Lúc này, Đạt Bỗ Nhĩ cũng giục ngựa chạy được chừng năm mươi bộ, bóng người đã mơ hồ, không còn rõ nữa. Thi Dương Khoát tay ra hiệu cho Đường quân ngừng truy kích. Hắn nhận lấy một cây cung và nhặt từ mặt đất một túi tên, hắn lắp tên vào cung, dây cung được kéo căng ra và dần dần chứa đầy ánh trăng. Hắn buông tay cầm tên, mũi tên bật khỏi dây cung lao đi như một tia chớp vụt qua bầu trời đêm. Mũi tên đó đã xuyên qua cái cổ của Đạt Bố Nhĩ. Đạt Bố Nhĩ chỉ còn kịp chạm tay vào cây tiễn đã xuyên qua cổ hắn mà từ từ ngã vật xuống.
Mặt trời cũng dần dần lộ ra. kỵ binh Đường quân chỉnh đốn hàng ngũ, bảo vệ đội ngân xa đi khỏi chiến trường cũng đã đuợc hơn mười dặm. Hai đoàn thương nhân cũng bám theo sau bọn họ. Ở phương xa, xác của những tên Cát La Lộc tử trận đã được hỏa thiêu, cho đến bây giờ vẫn còn cuồn cuộn khói đen. Một đêm giết chóc không thương tiếc, ba ngàn người Cát La Lộc thì chỉ còn lại có hơn răm người trốn thoát chạy về phương Bắc. Không có một tên tù binh nào, tất cả đã bị Đường quân giết chết. Trong sổ ghi chép chiến tích, Thi Dương với chiến công giết được sáu mươi bảy tên giặc trở thành người đứng đầu trong sổ công trạng.
Giờ phút này, người kỵ binh trẻ tuổi đang cúi đầu trầm mặc không nói một lời, giống như hắn đang suy tư một điều gì to lớn lắm. Đi thêm mấy dặm đường nữa Chân Châu đại kiều đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
“ Ta quyết định sẽ ở lại Toái Diệp” Thi Dương rốt cục cũng đã nói lên quyết định cuối cùng của hắn. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn vào Thôi Diệu, hắn nói với Thôi Diệu bằng một ngữ khí kiên định nghiêm túc chưa từng có “ Người hãy giúp ta chuyển cáo với phụ hoàng rằng ta đã tìm được vùng trời đích thực của mình rồi”
Thôi Diệu bỗng thấu suốt được toàn bộ quyết định của hắn. hắn yên lặng gật gật đầu, vỗ vỗ vào bờ vai Thi Dương rồi khẽ mỉm cười nói “ Bảo trọng”
Thi Dương cũng mỉm cười, nụ cười rực rỡ, vui tươi như ánh mặt trời mới mọc kia vậy. Hắn liền quay đầu ngựa trở lại, ra roi quất mạnh giục ngựa chạy theo hướng Toái Diệp thành.
Bóng dáng của hắn cũng khuất dần, khuất dần ở đường chân trời, nơi đó mặt trời hồng đang nhô lên. Tất cả mọi người ngơ ngạc nhìn theo cái bóng lưng bộ lộ tư thế oai hùng của hắn đang khuất dần, và không kìm lòng được ai nấy giơ tay vẫy vẫy thay lời từ biệt với hắn.