Tại Trường An, kể từ khi mùa đông tới, trận bão tuyết đêm nay đã là trận bão tuyết thứ ba. Trong không gian lạnh thấu xương ấy chỉ thấy có những bông tuyết bị những cơn gió ù ừ cuốn thổi tuung bay, tạo thành một vệt mảnh trên nền trời. Trên các con đường cũng được bao phủ bởi màu trắng của tuyết, và dường như trên đó còn được phủ một lớp băng lạnh. Tấm thảm tuyết mềm mại đó đã bị những bánh xe cán lên, khiến cho nó chuyển thành một thứ bùn nâu nhão nhoét.
Ở phía bên trong Tây thị, mặc dù con đường bị lầy lội, nhưng cũng không thể ngăn cản không khí làm ăn buôn bán thịnh vượng tại nơi đây. Thời gian này cũng đã sắp đến năm mới rồi vì vậy khu vực Tây thị này người mua kẻ bán tấp nập dị thường. Ở hai bên mé đường có khô ráo hơn một chút, thì chật ních người ta khiêng vác những bao lớn bao nhỏ, mọi người cứ thế qua lại không ngớt. Từ bên trong các của hàng cửa hiệu tiếng người ta la, hét liên tiếp thành từng hồi. Còn ở giữa con đường là mấy ngàn cỗ xe ngựa chở đầy những hàng hóa, sản vật xếp thành hàng dài dặc, chúng đang chậm dãi lăn bánh. Lúc này lại thấy có xem lẫn thêm thương đội lạc đà từ Tây Vực đi tới.
Ở bên trái con đường chính là đường vận chuyển lương thực bằng đường sông, tuy nhiên hiện nay nước sông đã bị đóng băng. Gần ngàn chiếc thuyền trở tới trăm thạch lương thực đang nằm chờ đắp chiếu ở đây. Phải đợi đến mùa xuân sang năm khi tuyết tan thì những chiếc thuyền này sẽ vận chuyển lương thực tới Nam phương, và đem gạo từ Nam phương về Trường An.
Trải qua quãng thời gian ba năm phát triển Trường An đã có những biến đổi không nhỏ. Sự biến đổi và phát triển này không thể hiện qua sự thay đổi bề ngoài của thành trì, thành Trường An vẫn hùng hồn đại khí như trước đây. Trong suốt quá trình lịch sử có khi nó ngưng đọng, chững lại nhưng có lúc nó lại bừng bừng sinh cơ phát triển. Luôn luôn được coi là thước đo để đánh giá vật giới mua bán, giá gạo hiện nay là bốn mươi lăm đồng một đấu. Mặc dù không thể không thể nói là như thời Trinh Quán thịnh trị và Khai Nguyên thịnh thế lúc ấy chỉ có mười đồng một đấu gạo mà thôi. Nhưng với giá gạo hiện tại thì cũng là tương đối phù hợp với khả năng chi tiêu của người dân bình thường. Đây đã là một mức giá tương đối rẻ rồi. Cứ thử tính, một kiệu phu bình thường mỗi tháng có thể kiếm được bốn xâu tiên đồng hoặc bốn mươi đồng tiền Đại Trị, như vậy tính ra trong một tháng thì tên kiệu phu đó có thể mua được chín thạch lương thực, vậy là đủ nuôi sống cả nhà. Hơn nữa nếu kiệu phu đó có thể tự sắm ình một cỗ xe ngựa rồi chỉ cần nhận chân chuyển hàng quanh quanh Tây thị này thôi, vậy là mỗi tháng hắn có kiếm thêm được cả mười xâu tiền. Với bằng ấy tiền cuộc sống cũng là dư dả rồi.
Bên trong khu vực buôn bán gạo của Tây thị, có tới mấy trăm tiệm bán gạo xếp dài dọc theo đường phố, trông rất là khí thế, mà tình hình buôn bán ở đây xem chừng cũng rất là thịnh vượng. Bây giờ đã là trung tuần tháng mười hai, còn nửa tháng nữa là đến tết nguyên đán, nhưng các cửa hàng bán gạo lớn trong giới buôn bán gạo đều đã tích trữ đầy đủ hàng hóa ngay từ tháng mười. Năm nào cũng vậy, đây là dịp mà giá gạo tăng lên, đó cũng là xu hướng dễ hiểu của thị trường. Còn các thương nhân buôn bán gạo thì đây là mùa hốt bạc của họ.
Ở Tây thị này có lẽ cửa hàng buôn bán gạo lớn nhất là Bách Xuyên lương điếm. Trong cửa hàng Bách Xuyên lúc này việc buôn bán đã bắt đầu khởi động. Gần trăm các chủ của các cửa hàng, đại lý nhỏ đang bận rộn nhập hàng, còn ở cửa sau là nơi người ta giao hàng với hơn một trăm cỗ xe ngựa vận tải xếp thành hàng dài trên đường phố. Trong giới buôn bán gạo thì giá cả ở cửa hàng Bách Xuyên này bao giờ cũng rẻ hơn các cửa hơn khác có khi ba đến năm đồng mỗi một đấu. Nhưng việc giảm giá ấy không làm ảnh hưởng lớn đến lợi nhuận của cửa hàng. Mỗi lần bán tối thiểu của cửa hàng này là mười thạch gạo, như vậy xét trên quy mô lớn thì họ cũng không thua thiệt là bao. Bởi vì giá gạo rẻ hơn bên ngoài chút ít nên khách mua của cửa hàng cũng tấp nập, mỗi năm bán ra có đến mười mấy vạn thạch lương thực. Trường An này có đến cả mấy trăm tiểu điếm, tửu lâu, tất cả đều là khách quen của Bách Xuyên lương điếm vì vậy giá cả của cửa hàng này nhanh chóng trở thành thước đo của giới buôn bán gạo.
Lúc này, có mười mấy người đang bước tới cửa lớn của cửa tiệm. Thật ra nói cho đúng thì là mười mấy tên hán tử vạm vỡ đang đi xung quanh để hộ vệ ột nam tử tuổi khoảng ba mươi mấy. Nam tử ấy da ngăm đen, ánh mắt y trầm tĩnh mà thân thiết, dưới cằm có chòm râu dài. Hắn mặc một bộ cẩm bào trắng. Còn chân đi giày da hươu, đầu đội mũ lông đen, thắt lưng là một là một dài lụa tơ vàng. Đây là trang phục của một văn nhân bình thường mà thôi, nhưng có điều lạ là từ hắn lại toát ra một khí độ ung dung, trấn áp mọi người mà khó nói thành lời.
Ở phía sau hắn là mười mấy tên vệ sĩ, kẻ nào cũng có vóc người khôi ngô, ánh mắt sắc bén. Bọn họ đao giắt ngang hông, mỗi động tác nhấc tay nhấc chân cũng đều tỏa ra một loại sát khí đáng sợ. Mười mấy người này bước vào trong cửa hàng, gian đại sảnh lập tức trở nên yên lặng vô cùng.
Đại chưởng quỹ của cửa hàng buôn bán lương thực Bách Xuyên này là người họ Tần, tuổi khoảng sáu mươi, ông ta đã chấp chưởng cửa hàng này hai mươi năm nay, đã được chững kiến nhiều người nhiều việc. Vì vậy chỉ cần liếc mắt là ông ta cũng biết người bước vào là quan viên triều đình, hơn nữa còn là quan viên có chức vị không nhỏ. Ông ta vội vàng cười híp mí chào đón vị khách: “ Hoan nghênh quý khách đã quang lâm cửa hàng. Ta họ Tần là chưởng quỹ của cửa hàng, nếu có việc gì cần xin các vị cứ phân phó”
“ Ta tới để xem tình hình giá gạo một chút” Người nam tử đó khẽ mỉm cười nói. Ngữ điệu của hắn rất chậm rãi, từ từ hoàn toàn trái ngược với không khí ồn ào, khẩn trương trong cửa hàng. Nhưng khi hắn vừa mở miệng ra thì khí thế của hắn đã hoàn toàn khống chế không gian xung quanh, khiến ọi người xung quanh không thể không chú ý đến lời hắn nói.
Lúc này ở bên ngoài cửa cũng có mấy người đnag bước vào, người đi đầu tuổi khoảng ngoài năm mươi, dáng vẻ uy nghiêm. Tần chưởng quỹ nhìn thấy người này thì thoáng giật mình. Người này năm ngoái đã tùng tới cửa hàng thị sát việc buôn bán lương thực. Người đó chính là Hàn tướng quốc của Đại Đường.
Hàn tướng quốc tiến về phía người thanh niên trẻ tuổi kia cũng kính nói mấy câu gì đó, rồi người nam tử ấy gật đầu và chỉ chỉ vào Tần chưởng quỹ, ý bảo rằng mình đang hỏi ông ta.
Đọc tới đây, có lẽ đại đa số độc giả đã có thể đoán ra người thanh niên ấy là ai rồi, đó chính là đương kim hoàng đế Đại Đường Trương Hoán. Ngày hôm nay hắn cùng với mấy vị tướng quốc đi tới Tây thị để điều tra và khảo sát về sự thay đổi giá cả của mặt hàng gạo.
Trương Hoán tính cho tới nay đã lên ngôi được ba năm rồi. Giang sơn Đại Đường của hắn vừng vàng, hưng thịnh trong tay của hắn. Trải qua ba năm nỗ lực, chăm lo quốc sự, hắn đã giúp cho Đại Đường dần khôi phục lại được uy thế và thực lực của một đại đế quốc. Những quốc sách trọng đại mà hắn cho thực thi cũng đã cho thấy những kết quả bước đầu, ví dụ như giá gạo có giảm xuống như hiện tạo cũng chính nhờ kết quả của việc từ từ phân phối lương thực về phía nam. Khu vực Giang Hoài, và Thục Trung đều có khả năng cho thu hoạch hai vụ mỗi năm. Trong ba năm qua, ruộng đất ở Nam phương tăng lên có đến hai vạn khoảnh . Nhưng dĩ nhiên đó cũng không hẳn là kết quả của việc khai hoang. Mà đó là do sau loạn An – Sử rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang, bây giờ mới khôi phục sản xuất trở lại. Hơn nữa sông ngòi ở Nam phương trôi chảy không bị ngăn trở, lượng nước dồi dào vì thế năng suất có thể đạt tới sáu trăm cân một mẫu, sản lượng lương thực cũng nhờ đó mà tăng thêm. Mà ở Bắc phương chủ yếu trồng câu dâu dại, cho đến năm vừa rồi đã cho trồng thí điểm cây bông trong các quân điền ở Trung Nguyên, nhưng loại vải làm từ bông đã nhanh chóng phổ biến. Trên đường cái có không ít người mặc những chiếc áo bào làm từ bông giữ ấm rất tốt. Tỷ như ngay trước mặt đây, vị Tần chưởng quỹ cũng đang mặc một chiếc áo bào bằng bông màu trắng trông rất ấm áp.
Tần chưởng quỹ chân cẳng phát run phát rẩy. ông ta cũng phần nào đoán ra được vị khách quan trước mặt mình là ai. Trừ đương kim thiên tử ra thì còn người nào có thể thản nhiên tiếp nhận sự cung kính của vị đệ nhất tướng quốc kia.
“ Ta hỏi ngươi, giá gạo hiện nay so với một tháng trước đây đã tăng lên thêm bao nhiêu rồi” Có lẽ Trương Hoán cũng cảm nhận được sự run sợ của Tần chưởng quỹ, vì thế hắn cũng nói hết sức điềm đạm, chậm dãi, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười nhu hòa, khích lệ.
Sự sợ hãi trong lòng Tần chưởng quỹ cũng bớt dần đi một chút, trong lòng ông ta lấy lại được sự bình tĩnh và có phần phấn chấn hơn. Vì người mà ông ta đang đối diện nói chuyện chính là đương kim hoàng thượng của Đại Đường. Tần chưởng quỹ vội khom lưng nói: “ Hồi bẩm khách quan, một tháng trước đây, cưa hàng bán gạo uy tín nhất Hồ Châu đã bán ra với giá ba trăm ba mươi đồng một thạch lương thực. Nhưng hiện tại thì giá đã bị đẩy lên một chút, như hôm nay thì phải cần ba trăm chín mươi đồng mới mua được một thạch. Dựa theo cung – cầu bình thường trong giới buôn bán ta có thể dự đoán trong mấy ngày tới giá gạo còn có thể tăng lên bốn trăm hai mươi đồng một thạch. Hơn nữa cửa hàng chúng ta là đại lý lớn nhất trong giới buôn bán gạo nên giá còn như thế, chứ các cửa hàng nhỏ hay đại lý bán lẻ, giá gạo còn có thể tăng lên năm mươi đồng ỗi đấu