Trương Hoán liếc nhìn hắn một cái, liền khoát tay áo cười nói: “ Đặc sứ miễn lễ, ban ghế cho ngồi”
“ Tạ ơn bệ hạ”
Dược La Cát Linh ngồi xuống ghế, Khang Xích Tâm cũng không nói không rằng theo đó mà ngồi ở phía sau. Lúc này Trương Hoán khẽ mỉm cưới nói: “ Cát Linh tiên sinh, từ lúc chia tay ở An Tây đến nay đã mấy năm, không biết Trung Trinh Khả Hãn sức khỏe gần đây có được khang kiện không”
“ Hồi bẩm bệ hạ, Khả Hãn cảu chúng thần vì bận công việc của quốc gia nên không thể tự mình sang triều kiến bệ hạ, xin bệ hạ lượng thứ. Đây là quốc thư do chính Khả Hãn viết, đặc biệt chúc mừng hoàng thượng đăng cơ” Dược La Cát Linh nói đến đây liền đứng lên. Hai tay giơ cao quốc thư lên quá đỉnh đầu dâng lên hoàng đế Đại Đường, Một tên thị vệ tiến đến nhận lấy quốc thư rồi chuyển giao cho Trương Hoán.
Trương Hoán nhận lấy quốc thư rồi đặt lên trên mặt bàn, rồi lại cười hỏi Dược La Cát Linh: “ Trẫm nghe tin tức truyền về từ Toái Diệp, nghe nói hai năm qua khí hậu phương Bắc giá lạnh dị thường. Không biết quý quốc bên đó có ảnh hưởng gì không”
Trong ánh mắt của Dược La Cát Linh hiện lên một vẻ u sầu ảm đạm, làm sao mà lại không chịu ảnh hưởng được cơ chứ. Tháng chín vừa rồi một trận bão tuyết lớn đổ bộ lên đại bộ phận lãnh thổ Hồi Hột, số lượng dê bò chết rét không đếm xuể, dấu hiệu của nạn đói đã xuất hiện.Trong bối cảnh khó khăn này, Trung Trinh Khả Hãn mới vội vã đáp ứng yêu cầu của phái quý tộc truyền thống, phái sứ giả sang Đại Đường cầu viện.
“ Hồi bẩm bệ hạ. lúc này lương thực ở hồi Hột đang cực kỳ thiếu thốn, thoát cái đã đến ngày đông giá rét, cuộc sống lại càng thêm khó khăn hơn. Lần này thần được Khả Hãn ủy thác đi sứ, một là chúc mừng bệ hạ lên ngôi, mặt khác còn xin phép Đại Đường cho Hồi Hột đổi mười vạn con ngựa để lấy lương thực. Xin bệ hạ ân chuẩn.
Trương Hoán trầm ngâm một chút rồi nói: “ Đại Đường ta ngay từ những năm đầu Khánh Trị đã ở ra trung tâm buôn bán ngựa ở Phong Châu và Thắng Châu, vì vậy cũng chẳng bao giờ thiếu ngựa. Hơn nữa năm Khánh Trị thứ mười sáu cũng đã hủy bỏ việc hạn chế buôn bán lương thực, vì vậy quý quốc có thể tự do trao đổi lương thực, sao cần phải trẫm ân chuẩn”
“ Việc này thật sự là có chút khó nói”
Dược La Cát Linh trên nét mặt bộc lộ ra nét khó xử, ông ta do dự rồi nói: “ Khả Hãn chúng thần có ý xin phép Đại Đường dự chi trước một phần lương thực, còn ngựa thì đợi đến sang năm sẽ chuyển giao cho Đại Đường Chuyện này Hồi Hột nguyện lấy quốc thư để làm hình thức tiến hành đảm bảo
Lời nói thì là như vậy nhưng hàm chứa ý muốn hỏi mượn lương thực của Đại Đường sau đó sang năm sẽ dùng ngựa để trả lại. Nếu nói rõ ràng ra thì là trao đổi lương thực và ngựa. Trương Hoán bây giờ mới hiểu rõ ý tứ của hắn, không khỏi cất tiếng cười ha hả.
“ Chuyện này, về nguyên tắc trẫm đồng ý, bất quá, chi tiết cụ thể thế nào đặc sứ có thể cùng bàn bạc với các vị tướng quốc đây” Trương Hoán hướng về phía Bùi Hữu nói “ Bùi ái khanh, chuyện này trẫm giao cho khanh toàn quyền xử lý”
Bùi Hữu vội vàng đứng lên thi lễ: “ Thần tuân chỉ”
Dược la Cát Linh mừng rỡ, ông ta vội vàng tiến lên một bước, quỳ xuống tạ ơn Trương Hoán: “ Thần đại diên cho Trung Trinh Khả Hãn xin bày tỏ lòng thành kính nhất đối với hoàng đế Đại Đường. Quan hệ của hai nước sau lần hợp tác này sẽ ngày càng trở nên khăng khít vững chắc”
Dược La Cát Linh nói mấy lời này ra thật sự xuất phát từ tâm huyết của ông ta. Phái “ thân Đường” của ông ta bị các phái khác chèn ép lâu nay. Nếu lần này Đại Đường có thể khẳng khái cứu trợ Hồi Hột thì chắc chắn phái “ thân Đường” sẽ có cơ hội trở mình trỗi dậy. Vì thế, hắn mừng rỡ như phát điên lên được.
Nhưng lúc này trong đại điện bỗng có người cúi đầu hừ lạnh một tiếng, khẩu khí xem chừng cực kỳ khinh miệt lời nói của Cát Linh. Mặc dù tiếng hừ ấy chỉ nhỏ thôi nhưng người trong đại điện lại nghe được rõ ràng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về âm thanh đó, nhìn lại thì không ai khác mà chính là Khang Xích tâm - Phó sứ Hồi Hột. Lúc này sắc mặt hắn không hề thay đổi, ánh mắt trợn ngược, đầy coi thường khinh miệt với Dược La Cát Linh.
Không khí trên Tử Thần Thiên Điện trở nên khẩn trương, hồi hộp. Mọi người đều nhìn thấu được những mâu thuẫn trong nội bộ đoàn sứ giả Hồi Hột. Yên lặng một hồi lâu, Dược La Cát Linh cũng không thèm để ý đến Khang Xích Tâm nữa, ông ta trầm giọng nói với Trương Hoán: “ Hoàng thượng, lần này thần đi sứ Đại Đường, còn có một chuyện muốn bẩm báo với hoàng thượng”
Trương Hoán gật đầu nói: “ Cát Linh tiên sinh xin cứ nói, đừng ngại gì cả”
“ Tháng sáu năm nay, Hồi Hột Khả Đôn (Khả Đôn = Hoàng hậu ) của chúng thần mắc bệnh qua đời, tuy nhiên Khả Hãn vẫn chưa quyết định lập Khả Đôn mới, cho nên lần này thần đi sứ Đại Đường còn mang một sứ mệnh trọng yếu đó là thay mặt Trung Trinh Khả Hãn chuyển lời cầu hôn với Đại Đường công chúa, hi vọng có thể giúp Hồi Hột có được Khả Đôn mới.”
Dược La Cát Linh vừa dứt lời,thì Khang Xích Tâm đã vội đứng lên, dùng tiếng Đột Quyết nghiêm nghị trách cứ ông ta: “ Khả Hãn chỉ nói là cầu hôn với công chúa Đại Đường, chứ không hề đề cập sẽ lập vị công chúa ấy làm Khả Đôn. Khả Đôn của Hồi Hột ta đã được chọn chính là công chúa An Lệ Tư của Hồi Hột quốc rồi hay sao. Hơn nữa chuyện này cũng chính miệng Khả Hãn đã đáp ứng với sứ giả cuả Đại Thực. Ngươi có tư cách gì mà dám tự tiện thay đổi quyết định của Khả Hãn ?”
Nói xong, hắn bước ra một bước, hướng về phía Trương Hoán cúi mình thật sâu thi lễ, hắn dùng Hán ngữ để nói: “ Khởi bẩm hoàng thượng, quả thật Khả Hãn chúng thần thật sự có ý cầu hôn với công chúa Đại Đường, nhưng cũng chưa khẳng định sẽ lập công chúa của quý quốc làm Khả Đôn, đây là việc các sứ giả chúng thần có sự hiểu lầm, xin bệ hạ tha tội”
Trương Hoán lặng im không nói một lời, hắn nhìn thoáng qua Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tung, Triệu Tung là ngươì am hiểu tiếng Đột Quyết, những lời trách cứ của Khang Xích Tâm với Dược La Cát Linh vừa rồi ông ta đều nghe thấy và hiểu được rõ ràng. Thấy hoàng thượng đang nhìn về phía mình, ông ta liền khoát khoát nhẹ tay áo, ý chừng bảo Trương Hoán tạm thời chưa nên đáp ứng.
Trương Hoán hiểu ý, trong lòng hắn âm thầm cười lạnh một tiếng, rồi ha hả cười nói: “ Hồi Hột cũng Đại Đường vốn có truyền thống làm thông gia, chuyện này cũng có thể suy nghĩ, bất quá bây giờ đang mang lễ nghi quốc sự, nên trẫm cho rằng các ngươi nên hỏi Trung Trinh Khả Hãn cho rõ, để tránh làm trò cười cho người thiên hạ. Cát Linh tiên sinh ngươi cho ta nói có đúng không?”
Dược La Cát Linh sắc mặt đỏ bừng, ông ta hằm hằm trừng mắt liếc nhìn Khang Xích Tâm, rồi đành bất đắc dĩ quay về phía Trương Hoán nói: “ Chuyện này là do thần đã đường đột xin bệ hạ tha tội”
Tại Hàm Dương huyện, trong đêm tối gió tuyết gào thét, cái rét cắt da cắt thịt, xuất hiện một đội thương lạc đà từ Tây Vực đang chậm rãi tiến vào trong thành. Trên những con lạc đà này chất đầy những loại hàng hóa của Tây phương. Có thể nói đây là một thương đội điển hình của những người Hồ. Có khoảng hai trăm người tiểu thương hợp lại để tạo thành một thương đội lớn như thế này. Mỗi thương nhân trong đoàn đều sở hữu riêng từ một đến hai thớt lạc đà, đồng thời chọn lấy người có kinh nghiệm nhất trong số các thương nhân này làm thủ lĩnh để dẫn đội. Dọc đường hành trình mọi người tự quản lý và sắp xếp việc ăn ngủ của mình. Đồng thời việc tính toán sổ sách cũng hết sức rõ ràng. Ngoài ra mỗi người còn có một số tiền riêng để làm chi phí công cộng như là hối lộ cho thủ vệ, đóng phí cầu đường … Mặc dù đường xá xa xôi dẫn tới chi phí của một chuyến hành trình giao thương như thế là rất lớn, nhưng khi tới Trường An , mỗi thương nhân khi bán hàng hóa của mình đều có thể thu được lợi nhuận khổng lồ. Sau đó bọn họ lại mua hàng từ Trường An rồi mang về Tây Vực để bán. Việc chuyển hàng đi, rồi mang hàng về cũng cần thời gian nửa năm ỗi chuyến, nhưng nó đem lại lợi nhuận tương đối khả quan.
Thủ lĩnh của đội lạc đà này là một người đàn ông tuổi chừng ngoài năm mươi, trên khuôn mặt ông ta đáng chú ý nhất là những vết nhăn hằn sâu, nhìn trông tràn ngập nỗi tang thương. Ông ta tên gọi Mục Tháp, người Khang Quốc đô Thành Tát Mạt Kiện. Hơn hai tháng trước đội thương nhân của ông ta đã bị bọn người Cát La Lộc tập kích bên bờ sông Chân Châu hà. Đã trải qua hơn hai tháng hành trình, rốt cuộc bọn họ cũng đã tới Trường An.
Mục Tháp đã nhiều lần đi đi về về với thành Trường An, mỗi lần hành trình như vậy ông ta đều dừng lại qua đêm ở huyện Hàm Dương, vì vậy đối với nơi này ông ta hết sức quen thuộc. Ông ta chỉ ngón tay ra hiệu về phía một khách sạn lớn, rồi nói với mọi người “ Vẫn quy củ cũ, chúng ta sẽ nghỉ ở Vạn Gia khách sạn”
Nói xong ông ta hướng sang cậu thanh niên đang ngồi trên con lạc đà thứ hai, chắp tay cười nói “ Bữa cơm đêm khuya ngày hôm nay có lẽ là bữa cơm cuối cùng chúng ta ăn cùng nhau. Thôi lão đệ có thể uống với ta một chén chứ”
Người thiếu niên trẻ tuổi cũng chắp tay đáp lễ nói lời cảm ơn “ Dọc đường đi tiểu điệt đã được Mục Tháp đại thúc chiếu cố rất nhiều. Tiểu Thôi vô cùng cảm kích, nguyện kính đại thúc một chung” Vị thiếu niên này không ai khác dic nhiên là Thôi Diệu rồi. Hắn không muốn Đường quân hộ tống về tận Trường An, mà đi cùng với đội thương nhân Khang Quốc trở về Trường An. Lúc này đã là trung tuần tháng mười hai rồi.