Nhưng cái cảm giác đau lòng thương cảm ấy cũng nhanh chóng qua đi, giờ đây là thời gian cho quốc sự. Hắn biết rằng Thôi Viên đích thân cầu kiến tất có việc hệ trọng, và việc hệ trọng này có liên quan đến chiến lược Tây Vực của Đại Đường. Hắn rất muốn nghe ý kiến nhận xét của vị nguyên lão tứ triều này.
Thôi Viên cũng không hàn huyên dài dòng, ông ta lấy ra bản tấu chương và đưa cho Trương Hoán: “ Bẩm hoàng thượng đây là bản tấu mà hoàng thượng đã đưa cho thần, thần đã xem xét và đưa ra ý kiến của mình. Xin hoàng thượng xem qua”
Trương Hoán nhận lấy bản tấu, mở ra xem qua thì biết được Thôi Viên cũng nhất trí với triều đình về việc cầu hôn Đại Đường. Hơn nữa trong ý kiến của mình ông ta còn đưa ra ý kiến tăng binh ở Bắc Đình, ý kiến này cũng giống với ý kiến của Hàn tướng quốc và Nguyên Tái.
Trương Hoán xem xong liền nhẹ nhàng khép lại bản tấu, nói “ Ý kiến của các lão trẫm sẽ suy nghĩ cẩn thận. Bùi tướng quốc cũng nói thêm bên cạnh việc tự do cho buôn bán lương thực cũng cần nghiêm cấm việc sắt, vũ khí, muối cũng như các vật tư chiến lược khác được chuyển qua Hồi Hột. Như vậy ý kiến của hai vị đúng là không hẹn mà gặp rồi.
Thôi Viên đề nghị Trương Hoán nên hạ quyết tâm dứt khoát, đối với Hồi Hột không thể lấy lòng một cách quá đáng. Một khi Đại Đường nhún mình lấy lòng chúng thì bọn Hồi Hột sẽ không nghĩ đó là lòng nhân từ của Đại Đường, mà ngược lại chúng sẽ nghĩ Đại Đường mềm yếu, bạc nhược. Vì thế càn thực hiện chính sách vừa đấm vừa xoa, mềm dẻo nhưng cương quyết. Một mặt cấp lương thực cho chúng, đồng ý chuyện hôn sự. Mặt khác cần dùng vũ lực để cảnh cáo chúng, ít nhất là sẽ giúp công chúa Đại Đường không bị làm khó dễ.
Thôi Viên thấy Trương Hoán đồng tình với ý kiến giải của mình ông ta liền cười nói: “ Thần hôm nay tới yết kiến hoàng thượng là còn có đại sự muốn bẩm báo. Đây có thể coi là đòn sát thủ đối với Hồi Hột”
“ A!” Trương Hoán lập tức bật dậy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hứng thú và quan tâm rất lớn. Thật ra việc Đại Thực sử dụng bọn người Cát La Lộc là con cờ, đối với Trương Hoán cũng không có gì đáng ngại. Cùng lắm thì dốc một trận cho chúng tan tác như trước đây. Nhưng với Hồi Hột thì lại khác hẳn. Nếu bọn chúng trở thành đồng minh của Đại Thực thì sức mạnh và thực lực của bọn chúng sẽ vô cùng lớn mạnh, điều này sẽ là chướng ngại lớn cho sự nghiệp Tây tiến của Đại Đường. Nhưng nếu như có thể tìm được đòn sát thủ để đối phó với Hồi Hột thì chẳng khác nào ngựa hoang bị buộc cương rồi.
“ Các lão xin cứ nói thẳng ra”
“ Bẩm hoàng thượng, trưởng tôn của thần là Diệu nhi trên đường từ Tây Vực trở về khi đi qua Hàm Dương huyện đã vô tình cứu được hai huynh muội bị bọn người Hồi Hột truy sát. Hai huynh muội chính là trưởng tử và công chúa của Hiệt Kiết Tư vương, Hai người này phụng mệnh phụ vương bọn họ đi sứ Đại Đường”
Người thông minh không cần phải giải thích dài dòng. Thôi Viên chỉ cần nói một chút mấu chốt của sự việc thì lập tức Trương Hoán minh bạch tất cả. Hắn bước nhanh tới chỗ đặt tấm bản đồ, ánh mắt đổ dồn vào khu vực lãnh thổ của người Hiệt Kiết Tư. Nó nằm ở phía Bắc của Di Bá Hải, cũng là phía Tây Bắc Hồi Hột. Trong khi đó khu vực của người Cát La Lộc thì lại ở phía Tây Nam của Hồi Hột. Người Hiệt Kiết Tư và người Hồi Hột vốn cũng có quan hệ gần gũi như núi sông vậy, nhưng từ ba năm trước đây khi người Cát La Lộc dời Nam, thì người Hồi Hột đã thế chân Cát La Lộc mà duy trì thế lực và sức ảnh hưởng ở đây. Chính Hồi Hột đã phân tách người Cát La lộc và Hiệt Kiết Tư.
“ Người Hiệt Kiết Tư, người Hiệt Kiết Tư” hắn cứ lầm bầm như thế tới hai lần. Bản thân hắn biết Hiệt Kiết Tư là một dân tộc cục kỳ ngoan cường, đã đứng lên chống lại Hồi Hột suốt gần trăm năm qua. Trương Hoán gật gật đầu, Thôi Viên nói đúng, nếu như khéo léo sử dụng thì đây chính là đòn sát thủ đối với Hồi Hột.
“ Vậy huynh muội người Hiệt Kiết Tư đó hiện đang ở đâu” Trương Hoán xoay người, khẽ mỉm cười nói “ Không phải là bọn họ đang ở ngoài cung chờ trẫm triệu kiến hay sao”
Thôi Viên cười có chút xấu hổ nói: “ Bệ hạ quả nhiên là người rất thông mình, đúng vậy, bọn họ hiện đang ở ngoài cung để chờ hoàng thượng triệu kiến”
Nói đến đây Thôi Viên bỗng nhiên chần chừ thấp giọng. có phần ấp úng: “ Bẩm hoàng thượng, trưởng tôn của cựu thần cũng cùng đi chung với bọn họ”
Trương Hoán lặng im nhìn lại vị cựu thần này, khi nghe Thôi Viên nói như vậy thì hắn hiểu ông ta biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, và muốn bắt đầu sắp xếp công việc sau này cho thỏa đáng. Ông ta đã gửi gắm và kí thác rất nhiều hoài bão lên trưởng tôn của mình, nhưng ông ấy cũng sợ nó không đậu tiến sĩ, mà chế độ tập ấm của Đại Đường cũng đã xóa bỏ. Vì vậy ông ta chỉ còn có cách là tận dụng chút ảnh hưởng còn lại của mình để giúp tôn tử của mình trên đường hoạn lộ.
Trương Hoán cũng hiểu được nỗi khổ tâm ấy, liền gật đầu nói: “ Thôi Diệu là cháu của Nguyên phi cũng chính là cháu của trẫm. Cứ cho hắn vào bái kiến đi”
Lát sau, huynh muôi Thạch Mội Hoa cùng Thôi Diệu được Vũ Lâm Quân đưa tới Lân Đức Điện. Khi vào tới trước ngự thư phòng của Trương Hoán, bọn họ từng người bị Vũ Lâm Quân kiểm soát khám xét một cách gắt gao. Ngay đến miệng cũng phải há ra xem có giấu ám khí bên trong hay không. Thôi Diệu thấy Vũ Lâm Quân lục soát vô cùng nghiêm ngặt liền quay đầu nói với Cổ Đại: “ Muội không cần vào trong đâu, cứ ở ngoài này chờ, có được không”
Cổ Đại gật dầu đồng ý, nàng được một cung nữ dẫn ra bên ngoài điện. Thạch Mộ Hoa cùng Thôi Diệu được đưa đến trước cửa ngự thư phòng, rồi một tên lính chạy vào báo cáo. Lúc này Thạch Mộ Hoa trong lòng hồi hộp, tim như muốn nhảy ra ngoài. Hắn khẽ nói với Thôi Diệu: “ Thôi công tử hoàng thượng có trách mắng chúng ta tại sao trước đây không triều cống không”
“ Ngươi yên tâm đi” Thôi Diệu nhẹ nhàng an ủi hắn nói: “ Hoàng thượng chúng ta là người hiểu chuyện, người không coi trọng những nghi thức xã giao đâu mà quan trọng chính là thành ý của các ngươi”
Thạch Mộ Hoa yên lặng gật đầu, hắn cố gắng kiềm chế lại sự hồi hộp khẩn trương trong lòng, và chờ đợi hoàng đế Đại Đường triệu kiến. Rất nhanh sau đó, một tên tiểu thái giám chạy đến nói: “ Bệ hạ tuyên cho phép các ngươi vào”
Hai ngươi bước thật nhanh vào ngự thư phòng. Thạch Mộ Hoa thấy Thôi Viên đang ngồi ở một bên còn ở chính giữa gian phòng là một nam nhân tuổi chừng ba mươi mấy, ánh mắt hết sực sắc bén. Hắn cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng tiến lên một bước quỳ xuống thi lễ nói: “ Thiên bang thần dân Thạch Mộ Hoa xim ra mắt Đại Đường hoàng đế, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Thôi Diệu do không có tước vị nên cũng quỳ xuống hành lễ: “ Thảo dân Thôi Diệu xin ra mắt hoàng thượng”
Trương Hoán quan sát một lượt thấy Thạch Mộ Hoa này tóc hung đỏ, con ngươi mắt màu xanh biếc, da mặt đen. Mặc dù bọn họ là một chi phái của người Đột Quyết, nhưng nếu so với những người Đột Quyết bình thường thì có phần không giống. Lại càng không cần phải nói bọn họ ðã tự xưng mình là hậu duệ của Hán tướng Lý Lăng.
Trương Hoán khoát tay áo mệnh cho họ bình thân. Đầu tiên hắn quay sang quan sát Thôi Diệu một chút, rồi quay sang gật đầu cười nói với Thôi Viên: “ Trẫm còn nhớ cái bộ dạng tiểu thần đồng năm đó của ngươi. Vậy mà mới có mấy năm không gặp đã cao lớn như vậy rồi. Ba năm trước đây đã suýt đậu Tiến sĩ, đúng là Trường giang sóng sau xô sóng trước. Thôi gia đã có người nối nghiệp rồi”
“ Hoàng thượng quá khen” Thôi Viên khom người tạ ơn rồi hướng về phía Thạch Mộ Hoa nói: “ Ngươi còn không đem Diệp Hộ Kim bài mà năm đó Huyền Tông hoàng đế đã ban cho Tổ Phụ ngươi ra trình hoàng thượng hay sao”
Một gã thái giám vội bưng một cái khay vàng nhỏ đi tới chỗ Thạch Mộ Hoa, trên chiếc khay đó được trải một tấm lụa gấm. Thạch Mộ Hoa liền đặt lên chiếc khay đó một tấm kim bài và một chiếc hộp bằng vàng được chế tác rất tinh sảo có gắn đầy châu báu. Hắn liền vội vàng khom người nói: “ Bẩm bệ hạ đây chính là Diệp Hộ Kim bài mà tổ phụ thần để lại còn bên trong chiếc hộp kia là viên đá kim cương do một thợ săn Hiệt Kiết Tư tìm được tự một khối băng vạn năm ở cực bắc. Nó vẫn được coi là bảo vật của Hiệt Kiết Tư, Đây là lễ vật mà phụ thân của thần xin kính dâng hoàng thượng”
Viên hoạn quan mang chiếc khay về phía Trương Hoán, hắn quỳ xuống nâng chiếc khay lên quá đỉnh đầu. Trương Hoán cầm lấy Diệp Hộ Kim bài, chính diện là năm chữ: “ Hiệt Kiết Tư Diệp Hộ” còn ở mặt sau có nhiều chữ nhỏ: Đại Đường Khai Nguyên Thiên Bảo thánh văn thần võ hoàng đế ban thưởng Kiên Côn đô đốc”
Trương Hoán gật đầu, tiện tay mở luôn chiêc hộp vàng kia, khi nắp vừa mở thì một thứ ánh sang xanh nhàn nhạt phát ra. Nhìn kĩ thì thấy đây là viên kim cương màu xanh lam to độ bằng quả trứng gà, có hình thoi và nó phát ra thứ ánh sang ngọc đến chói mắt.
“ Trẫm đa tạ ý tốt của phụ thân ngươi. Trẫm nhận lễ”
Trương Hoán cười nhạt đem viên kim cương cho lại vào hộp và đậy lại, rồi hỏi Thạch Mộ Hoa: “ Ta thấy vốn Hán ngữ của ngươi rất tốt, chắc là đã từng có thời gian sống ở Đại Đường phải không”