Hơn ba trăm kỵ binh Đường quân, mỗi người ngồi trên một ngựa đồng thời dẫn theo một con khác để tiện thay thế. Bọn họ chẳng phân biệt ngày đêm đi nhanh về phía Toái Diệp cốc. Toái Diệp cốc ở mạn bắc, cách vị trí của bọn họ hiện tạo có khi tới năm trăm dặm. Nếu nhanh nhất thì cũng phải mất ba ngày Đường quân mới có thể tới nơi được. Nhưng một vấn đề nan giải hơn đặt ra đó là cho dù bọn họ có tới được cốc khẩu đi nữa thì cũng không thể biết được lộ tuyến của thương nhân Đại Thực, không thể biết được bọn chúng đã tới đây chưa hay là đã quá cảnh rồi. Thi Dương đột nhiên trong lòng có một dự cảm, bọn họ lần này có ngăn cản được đám thương nhân Đại Thực kia hay không thì phải xem ý trời có cho hắn chút may mắn hay không.
Nếu lưu vực Đại Thanh Trì ở phía nam quanh năm ôn hòa, nguồn nước đồi dào thì khi đi lên phía Bắc của Toái Diệp một chút sẽ gặp ngay cái giá lạnh kinh khủng. Cả bình địa không một màu xanh, không có một chút gì là dấu hiệu của sự sống, tính ra mấy trăm dặm quanh đây tất cả chỉ một màu xám trắng khô khan đơn điệu. Khiến cho người ta mới nhìn thôi cũng đã thấy đau nhức mắt, kinh hãi,
“ Hiệu úy, người nhìn kìa” Khi bình minh của ngày hôm nay ló dạng, bống nhiên một tên binh lính chỉ về phương xa hô to: “ Là Tuyết Sơn”
Nhìn xuyên qua lớp sương mờ của buổi sáng, Thi Dương nhận ra ở phía Đông Bắc, xa xa kia có ngọn núi Tuyết Sơn cao vút, đứng sừng sững ở đó. Dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời buổi sớm rọi xuống, ngọn núi Tuyết Sơn phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh lam trông rất yêu dị.
“ Đây chính là Yêu Long Tuyết Sơn mà mọi người vẫn đồn đại hay sao” Thi Dương có chút kinh ngạc hỏi. Hắn đã từng nghe nói khi đi về phía Bắc của Toái Diệp sẽ gặp được ngọn núi Tuyết Sơn có màu lam biếc. Phía dưới chân của ngọn núi là một hồ băng lớn. Theo như lời đồn đại thì trong hồ băng này có con Yêu Long quái thú. Vào những đêm trăng trong, con Yêu Long này có thể lên đỉnh núi, ngẩng đầu gào thét trường ca cùng với mặt trăng.
“ Dạ, không sai đây chính là Yêu Long Tuyết Sơn mà theo như truyền thuyết thường có yêu thú lui tới” Một gã đội trưởng có kinh nghiệm phong phú giục ngựa tiến lên cười nói: “ Dưới chân núi Tuyết Sơn có một thị trấn nhỏ tên là A Mộc Đồ, tuy là trấn nhỏ nhưng nó cũng có chút náo nhiệt, chúng ta đã rong ruổi suốt một ngày một đêm, cũng nên tìm nơi nào đó nghỉ ngơi để hồi sức lại đã. Tiện thể có thể hỏi thăm ra hành tung của thương đội Đại Thực”
Thi Dương gật đầu đồng ý, hắn quay lại phất tay, hô lớn: “ Các huynh đệ cố gắng thêm chút nữa, chúng ta sẽ đến tiểu trấn phía trước để nghỉ ngơi”
Tất cả Đường quân ai nấy tinh thần đều phấn chấn, vui mừng rối rít. Bọn họ dọc theo bãi sông hoang vu đầy cát sỏi, nhanh chóng hướng về phía Tuyết Sơn mà giục ngựa lao đi.
Hai canh giờ sau, nhóm Đường quân ba trăm người rốt cuộc đã có mặt trong tiểu trấn được xây dựng bên hồ này. Nhìn tổng quát trấn này được xây dựng dọc theo bờ của hồ nước, vì vậy có có hình dạng như trăng khuyết vậy. Trong tiểu trấn này có khoảng bốn trăm gia đình, tuyệt đại đa số bọn họ là người Đột Kỵ Thi. Người Đột Kỵ Thi ban đầu cũng là dân du mục, sau đó càng có nhiều người trong số bọn họ đi theo các thương nhân Hồi Hột. Do phải nhiều lần đi qua con đường dưới chân núi Yêu Long Tuyết Sơn nên bắt đầu có người định cư mở cửa tiệm buôn bán. Dần dần càng có nhiều người Đột Kỵ Thi tới đây định cư sinh sống, cuối cùng tạo thành một trấn nhỏ như thế này. Nhân số ở đây tất tật từ nam nữ, già trẻ ước chừng khoảng hơn ba ngàn người, phần lớn bọn họ mở cửa tiệm để buôn bán.
Xung quanh cái trấn nhỏ này là rừng rậm bao phủ, nằm sâu hun hút, thâm u sau cánh rừng. Thế nhưng từ con đường lớn bẳng phẳng mà đi vào trong, mới thấy tiểu trấn A Mộc Đồ hiện lên trước mắt với khí thế bừng bừng, tràn đầy sinh cơ. Nhà cửa trong trấn phần lớn được xây dựng bằng gỗ. Những cây gỗ to lớn thô sần đã bị những rêu, hay dương sỉ bám rễ tự bao giờ, rồi còn những vết nứt nẻ nửa. Qua đó có thể thấy nó đã được xây dựng lâu năm rồi. Nhưng điểm đáng chú ý là con đường cái dọc theo trấn không chỉ sạch sẽ mà còn rộng rãi nữa. Có vẻ như là mới được tu tạo, sửa chữa lại vậy. Dọc theo con đường cái đó các cửa hàng, khách sạnh, tửu quán, đổ trường, kỹ viện mọc lên như nấm, cái gì cũng có cả. Hiện tại đã vào buổi trưa cho nên người qua kẻ lại trên đường tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Tất cả phần lớn là thương nhân, có đủ các chủng loại người: người Đột Kỵ Thi, người Hồi Hột, người Ba Tư, người Cát La Lộc. Thậm chí thỉnh thoảng còn bắt gặp một vài gương mặt của người Hán ở đây.
Nơi này quả thực giống như chốn đào nguyên nơi trần thế. Ở bên ngoài kia hoàng vu chỉ một màu tro xám xịt như không hề có sự sống vậy mà ở đây lại có một thế giới náo nhiệt sầm uất như thế này.
Hơn ba trăm binh lính Đường quân cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường cái, và dĩ nhiên bọn họ bắt gặp rất nhiều ánh mắt tò mò, dò xét của những người đi đường, nhưng không có một ai hỏi han hay phiền hà với bọn họ. Thi Dương trong lòng cảm thấy có chút quái dị, liền quay sang hỏi Lưu đội trưởng: “ Nơi này là địa bàn của người nào vậy ? Có phải người Cát La Lộc không?”
“ Không! Không phải là bọn họ, trấn nhỏ A Mộc Đồ này thuộc về địa bàn của thương nhân Túc Đặc, một nửa số phòng trọ ở đây là do bọn họ mở “ Lưu đội trưởng đối với tiểu trấn này tựa như có phần rất quen thuộc, hắn cười và nói tiếp: “ Ta nghe nói rằng người Cát La Lộc vì sợ hãi yêu thú trong hồ cho nên từ trước tới nay vẫn không dám đụng đến binh đao đối với nơi này. Nhưng mặt khác trên thực tế bởi vì thương nhân Túc Đặc có ảnh hưởng lớn đối với người Cát La Lộc cho nên bọn người Cát La Lộc ấy cũng chưa dám hạ thủ với nơi này”
Nói đến đây, Lưu đội trưởng không nén được một tiếng thở dài cảm thán, hắn tiếp tục nói: “ Thật ra thì ở nơi này cũng có mấy gia đình người Hán mở phòng trọ làm ăn, nhưng bọn thương nhân Túc Đặc đối với họ bức bách rất nặng, khiến cho đời sống của họ rất khó khăn, độ nhật qua ngày. Sau này, khi Đại Đường ta thu phục được Toái Diệp thì mấy người Hán kia cũng chuyển tới Toái Diệp để mở phòng trọ rồi”
“ Dường như Lưu đội trưởng đối với nơi này rất quen thuộc thì phải” Thi Dương cười nhạt hỏi.
“ Đó là điều tất nhiên mà, vì phụ thân của ta trước đây đã từng mở một cái khách sạn nhỏ ở nơi này. Sau đó chuyển đến Toái Diệp rồi. Còn ta thì ba năm trước đây đã ra nhập quân đội Toái Diệp”
Nói đến đây Lưu đội trưởng lắc đầu, có lẽ hắn không muốn nhắc nhiều lại chuyện cũ nữa. Hắn liền dẫn theo Đường quân đi vào một con ngõ nhỏ, đi được mười mấy bước thì bọn họ quẹo tay phải và dừng lại trước một tửu quán ẩn sâu trong đó.
“ Thi hiệu úy, người hãy cùng các huynh đệ ở lại đây, chờ ta một lát, để ta đi dò hỏi tình hình xem sao” Lưu đội trưởng một mặt thì nói, mặt khác cởi bỏ quân trang, nhanh chóng đổi sang thường phục.
“ Ta sẽ đi cùng với ngươi xem sao” Thi Dương nói xong liền ném dây cương ột tên lính ở gần đó, đồng thời giống như Lưu đội trưởng nhanh chóng thay thường phục. Sau đó hai người bèn bước ra khỏi tửu quán.
Bên ngoài tửu quán này tuy vắng ngắt nhưng đi vào bên trong thì không khí lại náo nhiệt vô cùng, tiếng cười nói ầm ĩ, hỗn tạp, thực khách ăn uốn rất nhiều. Trong tửu quán lúc này nguời ta ngửi thấy cái mùi rượu chua nồng, cùng với mùi vị của thịt dê béo ngậy hòa quyện lẫn nhau hấp dẫn vô cùng. Tửu quán cũng đã chật ních ngươi, may mà còn một góc nhỏ là còn trống.
Trong tửu quán này người ta kê ngổn ngang mười mấy cái bàn lớn, nhưng cái bàn này trong rất thô kệch, qua quýt. Thế nhưng duờng như điều đó không làm nản lòng các vị thực khách, họ vẫn đến đây rất đông. Trong tửu quán lúc này xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, mọi người đều ấn tượng với cặp mông « vĩ đại » và cái mặt đang bị băng bó của vị cô nương này. Trên tay của cô ta có cầm một hũ rượu bồ đào, và dĩ nhiên là đi rót rượu cho các vị khách rồi. Sau mỗi ly ruợu mà cô ta rót ra khách nhân sẽ phải trả cho cô ta mười đồng tiền, gọi là một chút phí phục vụ. Nhưng khách nhân uống rượu trong quán đều là những tay buôn bán sanh sỏi, họ không bao giờ để mình lỗ vốn quá như thế. Vì vậy mặc dù biết rằng mười đồng phí phục vụ kia vốn là quy củ rồi, nhưng họ không cam tâm chịu lỗ nên khi nữ nhân kia rót rượu thì bọn họ tiện tay xoa xoa, sờ sờ vào cái cặp mông « vĩ đại » kia. Coi như là gỡ gạc lại chút tiền phí trà nước kia. Còn cô gái rót rượu kia dường như cũng đã quá quen với việc làm này nên cũng chẳng thèm ðể ý, mà cứ thế đi rót rượu và nhận tiền của những khách nhân khác.
“ Nơi này tuy là hỗn tạp nhưng chắc chắn sẽ nghe ngóng được nhiều tin tức, Thi hiệu úy hãy đi theo ta”