Danh Môn

Chương 494: Đại niên sơ nhất ( b )



Bỗng nhiên từ phía sau lại vang tên tiếng nói của tên tiểu Lý nhi tử “ Không phải là oa, mà phải nói là hoa chứ” . Thôi Ninh nghe thế liền quay đầu lại thì thấy tên nhi tử ấy đang đứng ở ngoài cửa ngó đầu vào thăm dò, trong tay hắn cầm một cây tiểu cung. Khi thấy mẫu thân phát hiện ra mình, hắn giật mình sợ hãi, chạy trốn biệt.

“ Này, dừng lại đã” Thôi Ninh chạy ra cửa gọi tên nhi tử đó đứng lại: “ Rốt cuộc là ngươi lại muốn chạy đi đâu chơi đấy hả”

“ Con đi tới chỗ của Bình di, hôm nay Bình di dạy chúng con cách bắn cung”

“ Con đứng lại ngay cho ta, ta còn có lời muốn nói với con đây” Thôi Ninh vội vàng gọi giật cho hắn đứng lại, nhưng tên nhi tử hiếu động này đã nhanh như chớp chạy đi thật xa rồi, và hắn vẫn còn cố đáp vọng lại nhắn nhủ với mẫu thân: “ Mẫu thân yên tâm, con sẽ không đùa nghịch nước, cũng không đánh lộn với ca ca đâu”

Thôi Ninh gọi mãi cũng không được, nàng đành lắc đầu bất đắc dĩ. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên của năm mới chẳng lẽ lại không cho nó vui chơi một chút được hay sao.

“ Mẹ, mẹ thật là nghiêm khắc” Tên tiểu tử nghịch ngợm kia không biết cao hứng thế nào bỗng nhiên dừng bước, xoa tay nói vọng lại.

“ Mẹ nghiêm khắc?” Thôi Ninh ngẩn người ra ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng kịp thời lấy lại sự tự nhiên, nhưng nàng biết lấy lễ vật cho tiểu công chúa ở đâu bây giờ. Nàng cười nhẹ, cúi xuống hôn cô con gái nhỏ: “ Được, vậy chúng ta đi xem một chút xem sao, để xem phụ hoàng chuẩn bị cho các ngươi lễ vật gì trong năm mới nào”

Tại Đông Nội Uyển, của Đại Minh cung, có một con đường được trải đầy bóng mát, ở đó Bình Bình đang hướng dẫn cho bốn hài tử tập cưỡi ngựa bắn cung. Bốn hài tử ấy theo thứ tự lớn nhỏ là con trai lớn Lý Kỳ, cùng với dưỡng nữ Bách Linh, cả hai năm nay đã chín tuổi rồi. Ngoài ra còn có nữ nhi của Bùi Oánh tên gọi Lý Thu năm nay cũng bảy tuổi, và tên tiểu Lý vừa ngó nghiêng ở chỗ Thôi Ninh cũng đã lên năm.Trong khi ba tên hài tử còn lại mỗi đứa cưỡi một con tiểu mã thì Lý Thu lại cùng Bình bình cưỡi một con ngựa. Cả bọn năm người lớn bé đều giương cung, tiếng cười vui sướng vang động cả một góc Đông Nội Uyển.

Năm ngoái, vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Bình Bình, nàng đã đồng ý kết hôn với Thập Bát Lang. Sau khi nhi tử của Thôi Ninh bị chết non, Bình Bình ngày đêm ở cạnh nàng. Trong hơn một trăm ngày chăm sóc, động viên Thôi Ninh, Bình Bình dần dần ý thức được sự quý giá của tình thân và mạng sống con người. Vì vậy nàng đã thay đổi suy nghĩ, tư tưởng trước đây, mà vui vẻ nhận lời lấy Trương Hoán. Và giờ đây nàng được phong là Bình quý phi.

Nhưng vị Bình quý phi naỳ khác hẳn với những vị hoàng phi khác của Đại Đường hoàng triều từ trước tới nay. Và ngay cả các cung nhân cũng chưa từng gặp qua một vị quý phi nào lại bình thường và giản dị như vậy. Trong khi các vị phi tần khác thì dành tới hai, ba canh giờ mỗi ngày cho việc áo sống, ăn diện, lựa chọn các loại son phấn hoa lộ, cũng như các loại trang sức trang điểm. Các vị quý phi ấy lúc nào trông cũng đài các, rạng ngời, nhưng Bình quý phi này thì khác hẳn. Các đồ đạc trang điểm thì chỉ có một lọ Mân Côi lộ rất phổ thông để dưỡng da. Hay có những khi hoàng hậu và guyên phi có đưa cho nàng mấy thứ đồ trang sức để đeo tay nhưng nàng đều lén lút đem cho người khác. Trong giương quần áo của nàng chỉ có mấy bộ quần áo bình thường mà ta dễ dàng bắt gặp trong dân gian. Thậm chí có khi các cung nữ cũng còn ăn diện hơn cả nàng nữa.

Mặc dù như thế, nhưng đám cung nhân cũng chỉ dám len lét bàn tán chê cười nàng mấy câu ở sau lưng mà thôi, tất cả đều không dám thể hiện thái độ đó ra mặt. Bình quý phi mặc dù có chút dễ dãi, xuề xòa nhưng lại là người có địa vị rất lớn trong lòng hoàng thượng và hoàng hậu. Và nghe nói cho tới tận bây giờ nàng ta vẫn chưa từng lần nào quan hệ vợ chồng, ngay cả với hoàng thượng. Bất quá theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người ai nấy cũng đều dần dần làm quen và lấy làm yêu quý, thích thú vị quý phi đặc biệt này. Trước mặt nàng các cung nhân không cần phải quá câu nệ lễ nghi, luật lệ, mà bản thân nàng cũng không có toan tính hay để ý tới mấy chuyện này. Tâm hồn của nàng vô cùng thiện lương, không hề đánh đập hay quát chửi các cung nữ. Thậm chí đối với các cung nhân có hoàn cảnh bất hạnh

nàng đem hẳn tiền túi của mình ra giúp đỡ. Sở dĩ như vậy là bởi vì Bình Bình luôn sống phóng khoáng, không hề để ý tới tiền tài chút nào cả. Mặc dù nàng thân là quý phi Đại Đường nhưng họ hàng thân tộc của nàng ở Thành Đô vẫn đang phải bận rộn vất vả sinh nhai nhờ tiệm thuốc, căn bản không được hưởng một chút ơn mưa móc nào từ địa vị của Bình Bình. Ở trong Đại Minh cung, Bình bình luôn tràn ngập tiếng cười, tiếng cười ấy như ánh sáng mặt trời, soi roi, xua tan đi cái không khí âm trầm lục đục vốn đã tồn tại trong chốn hậu cung này mấy chục năm qua.

Chính cái khi chất bình dân thuần phác, hiếm có của vị hoàng phi này đã khiến cho các cung nhân ngày càng thêm yêu quý, thân thiết với nàng hơn. Các cung nhân cùng nàng vui vẻ, tươi cười. Mỗi ngày, mỗi ngày nơi đây đều tràn ngập tiếng cười của họ.

Lúc này đây, Bình Bình mặc một bộ quần áo màu đỏ, từ người nàng toát ra vẻ anh tư hào sảng như những nữ hiệp vậy. Nàng mang theo bốn hoàng tử và công chúa cưỡi ngựa tới Đông Nội Uyển để tập bắn tên, phía sau bọn họ là một đám thái giám và cung nữ đang chạy hồng hộc theo sau. Việc dạy cho bọn trẻ nhỏ tập cưỡi ngựa bắn cung vốn là ý chỉ mà đích thân hoàng thượng đã giao cho Bình Bình. Còn về phần địa điểm ở đâu thì do Bình Bình tự mình quyết định, miễn là không vượt qua khỏi phạm vi của Đại Minh cung là được rồi.

“ Bình di, sao Bình di lại không mang theo cung tên vậy?” Lý Kỳ chợt phát hiện Bình tam nương của hắn không mang theo cung tên nên không khỏi kinh ngạc, cất tiếng hỏi

“ Mang cung tên cái gì chứ hả. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chẳng lẽ các ngươi vẫn còn muốn luyện bắn cung hay sao” Bình Bình liếc nhìn Lý Kỳ một cái và nói.

“ Nhưng con đã nói với mẫu hậu là con đi tập bắn cung mà”

Không đợi tên tiểu tử đó nói hết, Bình Bình mất hứng vung tay lên ngắt ngang lời của hắn : “ Ngươi không thể một lần tự làm chủ một lần được hay sao ? Thi Dương bất quá cũng chỉ có hơn ngươi năm sáu tuổi thôi, vật mà nó đã cầm quân đi đánh giặc ở Tây Vực rồi đấy. Vậy còn ngươi ? Đường đường là một nam tử hán mà cái gì cũng phải hướng mẫu thân bẩm báo này nọ. Như vậy thì bao giờ mới lớn được hả”

Lý Kỳ nghe Bình di của hắn nói thế đỏ mặt cúi đầu xấu hổ, hắn không dám lên tiếng. Có lẽ từ nhỏ đến bây giờ hắn luôn được mẫu thân quản giáo nghiêm khắc, nên cho đến bây giừo mặc dù tuổi đa lớn lớn nhưng tính cách của hắn lại dần dần trở nên hèn yếu, nhút nhát. Làm gì cũng không dám cãi lời.

“ Bình di à, vậy chúng ta chơi cái gì bây giờ?” Lý Thu ngồi trong lòng của Bình Bình trên lưng ngựa, cùng với tiểu ca ca của mình hỏi vặn lại Bình Bình. Lý Thu tuổi còn nhỏ nhưng đã nổi tiếng là một tiểu cô nương không sợ trời không sợ đất. Năm nay tiểu công chúa đã bảy tuổi, chính là cái tuổi hồn nhiên vui đùa. Vì vậy khi vừa nghe nói sẽ chơi một trò khác, thì Lý Thu đã kêu lên: “ Bình di, di nói đi, hôm nay chúng ta sẽ chơi cái gì đấy”

“ Không cần phải hấp tấp như thế. Kiểu gì rồi các ngươi cũng sẽ biết thôi mà”

Đoàn người lớn nhé do Bình Bình dẫn đầu đi theo hướng Tây bắc qua một cái cửa nhỏ tiến vào Đông Nội Uyển. Diện tích bên trong của Đông Nội Uyển này thật là rộng lớn, đây chính là nơi Thiên Kỵ Doanh đóng quân, bản thân hoàng đế Trương Hoán cũng đã từng trú đóng ở đây. Tại nơi này có một cái sân ngựa rộng lớn, cùng với mười mấy cái sân để binh sĩ tập bắn tên. Đồng thời còn có mấy sân cầu ngựa. Đây chính là nơi mà các nhân viên trong hoàng thất thường xuyên lui tới để cưỡi ngựa bắn tên, nhưng hiện tại những người trưởng thành trong tông thất đã ít đi nhiều, vì thế nơi này cũng còn ít người lui tới tập luyện cung, ngựa.

“ Chúng ta sẽ đi tới chỗ đó” Bình Bình bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía bên trái của Đông Nội Uyển. Đồng thời nàng giục ngựa, dẫn bọn nhỏ dọc theo tường rào của Đông Nội Uyển mà nhanh chóng phi ngựa đi.

Đi khoảng hơn hai dặm đường, mọi người liền tới một vùng đồng cỏ rộng lớn. Mặc dù trời vẫn đang là mùa đông, nhưng lớp cỏ trên bề mặt vẫn dày, xanh non và mềm mại. Từ xa xa nhìn lại có thể thấy hơn mấy trăm gốc cây táo hồng đang đứng sừng sững. Chúng cao có đến mười trượng, cành lá xum xuê. Nhìn những cây táo ấy cứ như là những người khổng lồ đang đứng giữa Đông Nội Uyển.

“ Tất cả hãy xuống ngựa đi” Bình Bình tung mình xuống ngựa, cao giọng cười nói với đám nhóc con: “ Tốt lắm, chúng ta hôm nay không cần tập bắn tên nữa, ngày hôm nay

các con có thể tự do đi dạo chơi ở đây”

Bình Bình đi trước, nhưng nàng lại lại làm bộ nhào lộn, vấp ngã trên mặt đất, trông rất hồn nhiên đáng yêu. Rồi nàng còn hướng bọn trẻ trêu đùa, hò gọi chúng khiến cho đứa nào đứa nấy đều hét lên vì sung sướng. Rồi chúng rối rít nhảy xuống ngựa, cũng học cái bộ dạng nhào lộn quay cuồng của Bình Bình trên mặt cỏ. Chỉ có Lý Kỳ là có vẻ nghiêm túc một chút, hắn không tham gia mà đứng một bên ngó các đệ đệ muôi muội của mình vui chơi. Mấy người cung nhân cũng đứng gần đó, tất cả đều há hốc mồm ngạc nhiên trước những cử chỉ và hành động của Bình quý phi. Đường đường là quý phi, là hoàng tử, công chúa của Đại Đường đế quốc vậy mà lại lăn lộn, nghịch ngợm trên bãi cỏ như vậy. Trông thật chẳng khác gì đám trẻ con thường dân trong các phố xá nô đùa với nhau. Bọn họ chẳng có nửa điểm gì là sự tôn quý của những người mang thân phận hoàng tộc cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.