Thôi Diệu làm như không hề nghe thấy lời nhắc nhở của tên thị vệ, hắn tiến lên một bước, cúi mình thật sâu thi lễ: “ Sứ thần của Đại Đường hoàng đế tên gọi Thôi Diệu xin tham kiến Calipha bệ hạ” A Cổ Thập nhìn hắn một chút rồi quay đầu về phía Lạp Hy Đức cười nói: “ Ta nghe nói hoàng đế Đại Đường trong những trường hợp không chính thức thì đều có thể bỏ qua việc quỳ lạy”
Lạp Hy Đức đối với việc Thôi Diệu có quỳ lạy trong khi hành lễ hay không, ông ta cũng chẳng có quan tâm gì nhiều. Ông ta đang quan sát một lượt Thôi Diệu, ông ta có chút ngạc nhiên hỏi: “ Có thật là năm nay ngươi mới có mười sáu tuổi thôi sao. Ta xem chừng không giống thì phải”
Thôi Diệu không biết vì sao mà ông ta lại quan tâm đến tuổi tác của mình như vậy. Nhưng ngay lập tức, với thái độ bình thản, không chút xu nịnh hay phản kháng, hắn hồi đáp: “ Hồi bẩm bệ hạ, quả thật năm nay thần mới có mười sáu tuổi. Nhưng thần thiết nghĩ điều này cũng không nói lên điều gì cả, chỉ cần thần không làm nhục quốc thể, không phụ sứ mệnh thì tuổi tác cũng không phải là vấn đề quan trọng. Bệ hạ nghĩ như vậy có đúng không”
Lạp Hy Đức khẽ mỉm cười, từ lời nói và cách thể hiện của thiếu niên này rõ ràng là thiếu sự khéo léo, linh hoạt của một sứ thần chuyên nghiệp. Hắn đang cố tỏ thái độ cứng cỏi không chịu hạ mình. Dường như hắn đang muốn thể hiện sự tự tôn, vị thế của quốc gia cũng như thể diện của quân chủ mà hắn tôn sùng. Ở đó còn mang theo thịnh khí, sự hiếu thắng của thiếu niên trẻ tuổi. Lạp Hy Đức thấy hắn cũng giống mình năm mười sáu tuổi. Khi đó ông ta phải đối mặt với hoàng thái hậu Ái Lợi Ni của Bái Chiêm Đình. Khi đó ông ta cũng cố gắng thể hiện để duy trì hình tượng của A Bạt Tư vương triều.
“ Ban thưởng cho hắn chỗ ngồi”
Lạp Hy Đức xoay người trở lại ngồi trên chiếc ngai vàng đế vương của mình. Thôi Diệu cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác ở cách chỗ ngồi của Lạp Hy Đức chừng mười bước. Còn A Cổ Thập thì phải đứng hầu bên cạnh vị quân chủ của hắn. Lạp Hy Đức nhìn Thôi Diệu một lát rồi thản nhiên nói: “ Thật ra thân phận sứ thần của ngươi chỉ đến Bạt Hãn Na là hết rồi, ta thừa biết rằng trong ý chỉ của hoàng đế các ngươi đã viết rất rõ rằng, ông ta hy vọng Bạt Hãn Na có thể một lần nữa quy phục và đi theo Đại Đường một lần nữa. Hành động này chẳng khác nào ngươi tới ngự hoa viên của ta để hái trộm một quả cọ dừa. Cho nên khi ngươi bị bắt thì ngươi không thể còn thân phận sứ thần mà là một tên tiểu thâu (tên trộm). Theo quy định của Đạo Hồi chúng ta thì những tên tiểu thâu như vậy sẽ bị treo cổ thị chúng. Bất quá, vì yêu cầu của việc bảo tồn, không để Đạo Hồi bị mai một nên ta quyết định cứu vãn ngươi, với điều kiện ngươi phải trở thành sứ giả truyền bá văn hóa Islam cho Đại Thực chúng ta”
Lạp Hy Đức nói một cách rất chậm, có lẽ là để cho Thôi Diệu kịp tiếp thu. Về phần Thôi Diệu, mặc dù vốn tiếng A Rập vẫn còn ít,, nhưng hắn có thể miễn cưỡng nghe hiểu những gì mà Lạp Hy Đức nói. Cho nên khi Lạp Hy Đức nói đến đây, hắn liền nổi ý tranh luận với ông ta: “ Thần rất mong muốn được học tập và tìm hiểu văn hóa của quý quốc. Nhưng thần cần nói rõ, thần không phải là tiểu thâu. Thần chỉ đi tới mảnh đất trước đấy từng thuộc về Đại Đường, tới thăm những nữ nhân Đại Đường phải chịu đủ mọi ức hiếp, khi dễ. Nếu như Calipha nói thần là tiểu thâu, vậy thì Đại Thực các ngài có lẽ cũng từng sắm vai cường đạo rồi”
Sắc mặt của Lạp Hy Đức lúc này chìm hẳn xuống. Mắt của hắn nhìn trừng trừng vào Thôi Diệu. Ông ta đã tiếp kiến không biết bao nhiêu là sứ thần của các nước. Kẻ khác nhìn thấy ông ta nếu không khúm núm thì cũng phải tỏ thái độ xu nịnh, bợ đỡ của kẻ dưới. Vậy mà cái tên thiếu niên trẻ tuổi này lại dám mặt đối mặt cãi nhau với ông ta. Lạp Hy Đức cũng có chút nổi giận rồi.
A Cổ Thập đang đứng ở sau lưng Lạp Hy Đức cũng bị cách đối đáp của của Thôi Diệu làm cho hồi hộp, vị thân vương này còn lo sợ thay cho tên tiểu tử kia. Lập tức, A Cổ Thập khẽ ho khan một tiếng, mắt nháy Thôi Diệu , ý bảo hắn hãy nhanh chóng xin lỗi Calipha. Nhưng Thôi Diệu vẫn như không nghe thấy, nhìn thấy. Hắn cắn chặt môi, không nói một lời cũng nhìn thẳng về phía Lạp Hy Đức. Hắn tự biết rằng mình đang mang vinh nhục của quốc gia, cho nên hắn thà chết chứ không thể nào vứt bỏ đi khí tiết của sứ thần Đại Đường.
Cả hai người mắt nhìn mắt, giằng co nhìn nhau một lúc lâu. Sự tức giận trong mắt của Lạp Hy Đức dần dần thuyên giảm, bình thường trở lại. Hắn cười giễu cợt: “ À! Ta quên mất, bản thân chúng ta bị bao vây trong vòng xoáy của chiến tranh thì đã không phân biệt ai là tiểu thâu ai là cường đạo rồi, chỉ có người chiến thắng và kẻ chiến bại. Khẩu khí của người xem chừng cũng giống như Đại Đường lôi, rất máu lửa. Được rồi! Người trẻ tuổi kia, ta tha thứ cho ngươi tội vô lễ”
Nói đến đây, ông ta chuyển sang một cách nói bình thản, từ tốn: “ Ngươi nói cho ta biết một chút về hoàng đế Đại Đường của các ngươi, xem ông ta là một ngươi như thế nào. Theo như ta được biết thì ông ta cũng bằng tuổi của ta, lên ngôi cùng thời điểm với nhau. Cho nên ta đối với hoàng đế của các ngươi cảm thấy rất hứng thú.”
Thôi Diệu cũng là một sĩ tử biết lễ nghĩa. Ngay từ nhỏ người thiếu niên này đã được tổ phụ của mình bồi dưỡng và rèn luyện cho đức tính khiêm tốn, biết tự kiềm chế bản thân. Khi thấy Calipha đã tỏ thái độ nhượng bộ dịu giọng, hắn cũng khiêm nhường đáp: “ Calipha bệ hạ cũng giống với hoàng đế bệ hạ của chúng thần ở chỗ cả hai đều là những vị quân chủ hùng tài vĩ lược, có tấm lòng khoan dung độ lượng, đều là những anh hùng chân chính thời nay và là đối thủ trời sinh của nhau. Nhưng về cuộc sông riêng tư thì hai người dường như có sự bất đồng”
Lạp Hy Đức nghe Thôi Viên nói vậy, ông ta rất hài lòng, cười vui vẻ. Rõ ràng ông ta cảm nhận được sự thành thật trong lời tán dương của Thôi Diệu, đó là những lời tán dương xuất phát từ nội tâm của con người trẻ tuổi này, tuyệt đối không có ý xu nịnh gì cả. Việc Thôi Diệu tán tụng Lạp Hy Đức giống như hắn ca tụng vị quân chủ của mình lúc trước, bản thân vị Calipha này cũng có tự lý giải được. Một con người cũng dựa vào thực lực mà giành lấy ngôi vị thống trị Đại Đường đế quốc, đến nay lại dám dốc tất cả nguồn lực đất nước để cùng ông ta quyết một trận sinh tử, thì dĩ nhiên vị hoàng đế ấy chắc chắn có thể sánh vai cùng ông ta. Chỉ có điều, theo như lời Thôi Diệu thì cuộc sống riêng tư của hai người bất đồng, chuyện này khiến cho Lạp Hy Đức cảm thấy rất hứng thú.
“ Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc, đời sống riêng tư của chúng ta bất đồng ở chỗ nào”
Thôi Diệu nhìn những trâng sức xa xỉ được trưng bày, đính rát xung quanh cung điện một lần nữa, để đánh giá nơi này. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, giọng nói có chút kiêu ngạo nói: “ trọng cung, hoàng đế của chúng thần chỉ có hai trăm tên hoạn quan và ba trăm cung nữ làm việc. Còn hoàng hậu, cũng tự mình chăn tằm dệt gấm ở trong cung. Rất nhiều giày của các binh sĩ là do chính tay của người làm ra. Calipha bệ hạ có làm được những chuyện này không”
Lạp Hy Đức cảm thấy buồn cười quá, cái tên Thôi Diệu này thực chất là đang châm chọc ông ta xa hoa, lãng phí đây mà. Phàm là sứ thần của các nước khác khi tới cung điện của hắn, đều bị vẻ huy hoàng tráng lệ làm cho choáng ngợp, kêu than thán phục. Cũng không khỏi trầm trồ thán phục trước những phi tử xinh đẹp của ông ta. Chính vì nghe nhiều những lời ca ngợi tán tụng, cho nên Lạp Hy Đức cảm thấy chản ngán những mĩ từ ca ngợi sáo rỗng ấy rồi. Ngược lại những lời nói của Thôi Diệu khiến cho ông ta cảm thấy mới lạ, thích thú. Lạp Hy Đức nhẹ nhàng khoát tay, chặn Thôi Diệu nói: “ Những thứ vật phẩm trong cung này phần lớn đều đến từ Đại Mã Sĩ , chúng cũng không phải là thuộc về cá nhân của ta, mà được dùng để biểu trưng cho sự giàu có của đế quốc A Bạt Tư này. Còn về phần thê thiếp, trên thực tế ta chỉ có mười mấy người, số nữ nhân còn lại ta dùng để ban thưởng cho các tướng lĩnh có công. Ngươi tuổi còn quá trẻ, chưa thể hiểu rằng một nam nhân hùng tài vĩ lược thì không thể nào sa vào nữ sắc. Ngược lại, ngươi thử ngẫm xem một vị quân chủ khi sa vào nữ sắc thì có bao giờ làm nên đại sự không” Lạp Hy Đức đứng lên: “ Tốt lắm, nhưng ta còn nhiều chuyện cần giải quyết cho nên không thể tiếp đãi ngươi lâu được. Nhưng ta có thể hứa với ngươi chỉ cần ngươi không dời khỏi Ba Cách Đạt này, ta tuyệt đối sẽ để cho ngươi được tự do. Ngươi hãy cố gắng tìm tòi, học tập lấy tinh hoa trong văn hóa của chúng ta, ta hy vọng một ngày kia ngươi trở về lại đất nước của mình, ngươi sẽ đem văn hóa của người A Rập truyền đến phương đông. Dĩ nhiên ta cũng hy vọng ngươi sẽ đem nhưng văn hóa tốt đẹp ưu tú của phương đông để truyền dạy cho chúng ta”
Dứt lời, ông ta vẫy tay cho tên đội trưởng đội thị vẹ lại gần, rồi chỉ tay về phía Thôi Diệu lệnh cho tên đội trưởng: “ Ngươi hãy đưa vị khách quý này đi xuống đi, từ hôm nay trở đi đây chính là tân khách của ta, ngoại trừ khu vực cơ cấu quân sự, còn tất cả các nơi khác người này đều có thể xuất hiện, thăm thú được”