Danh Môn

Chương 599: “ Trọng đại quyết sách” d



“ Không cần phải xấu hổ gì cả. Ngươi trở về bình an thế này là trẫm rất vui mừng rồi” Trương Hoán lại khoát tay áo cười nói: “ Cô cô vẫn luôn quan tâm đến sự an toàn của ngươi, cho nên không ngừng nói trẫm phải nghĩ cách để cứu ngươi về. Nói ra thì thật là xấu hổ, nhưng quả thật trẫm bó tay không có cách nào cứu ngươi thật”

Nghe hoàng thượng nhắc đến cô cô của mình, trong lòng Thôi Diệu chợt cảm thấy có một thứ tình cảm ấm áp len lỏi trong tim. Có lẽ cô cô thân thiết với hắn còn hơn cả phụ thân Thôi Hiền nữa. Thôi Diệu lấy bức thư của Calipha và cung kính dâng lên cho Trương Hoán: “ Bẩm hoàng thượng, lần này thần trở về có nhận được sự ủy thác của Calipha, đó là chuyển tới người bức thư này”

Một gã thị vệ ở gần đó tiếp nhận bức thư, hắn kiểm tra qua một chút, và thấy bức thư đó không có vấn đề gì cả thì mới kính chuyển len Trương Hoán. Trương Hoán nhận thư, cười nhè nhẹ. Calipha đích thân viết thư cho hắn, điều này thật là thú vị quá đi. Trương Hoán mở bức thư ra, rồi hắn lại đưa cho Thôi Diệu cười nói: “ Calipha viết bằng chữ Đại Thực, vậy xem ra ngươi đã tinh thông loại ngôn ngữ này rồi hả”

Thôi Diệu nghe Trương Hoán nói vậy chợt hiểu ra, hắn áy náy vỗ nhẹ nhẹ vào sau gáy: “ Thần quên mất chuyện này, đúng là đã làm khó hoàng thượng rồi”

Thôi Diệu nhận lấy bức thư, rồi đọc nó với một giọng rõ ràng, chậm rãi. Nội dung của bức thư này khiến cho Thôi Diệu cũng phải thất kinh: Calipha ra điều kiện trao đổi với hoàng thượng, đó là ông ta hy vọng hoàng thượng có thể giữ chân Diệp Cáp Nhã ở lại Đại Đường trong vòng một năm. Đổi lại Đại Thực sẽ không ủng hộ, trợ giúp Hồi Hột nữa. Nếu như hoàng thượng đồng ý cuộc hợp tác này thì Calipha cũng sẽ tự nguyện từ bỏ cừu hận với Đại Đường trong cuộc chiến Toái Diệp và sẽ chính thức cùng Đại Đường kí hiệp ước hòa bình.

Thôi Diệu đọc xong bức thư nhưng không khí của gian phòng lại hết sức yên tĩnh, Trương Hoán vẫn đang trầm tư suy nghĩ. Bản thân Calipha là quân vương một nước mà tự tay viết thư , điều đó đủ để cho hắn tin tưởng rằng Calipha sẽ không nuốt lời. Còn việc hắn trầm tư suy nghĩ là vì đang cân nhắc hơn thiệt trong chuyện này.

Trầm tư một lúc lâu, Trương Hoán bỗng nhiên quay sang cười nói với Thôi Diệu:” Ngươi ở Đại Thực mới có nửa năm, vậy mà đã học được tiếng và thậm chí là cả văn tự của bọn họ. Đúng là không đơn giản một chút nào. Ngươi có thể nói qua cho trẫm về những điều mà ngươi đã tiếp thu, quan sát được ở Đại Thực hay không”

“ Thân rất vui lòng thưa hoàng thượng” Thôi Diệu liền thuật một cách tỉ mỉ lại tất cả mọi chuyện từ lúc hắn bị A Cổ Thập bắt giữ rồi giải về Ba Cách Đạt và những ngày sống ở đó như thế nào. Cuối cùng hắn cười nói chốt lời: “ Bệ hạ, thần chỉ tiếc nuối nhất một chuyện mà thần quên chưa làm trước khi rời khỏi đó, là chưa kịp thông báo cho bọn học sinh là thần sẽ ra đi. Chắc chắn đến ngày hôm sau chúng sẽ ngã ngửa vì bất ngờ mất”

Trương Hoán nghe xong, gật đầu cười nói: “ Thật sự trẫm không nghĩ rằng Đại Thực Calipha lại cùng tuổi với trẫm. Từ chiến dịch Toái Diệp trẫm đánh giá ông ta là một người rất có khí phách. Bây giờ khi nghe ngươi kể rõ như vậy, thì càng thấy ông ta là một vị quân chủ có hoài bão lớn, là một đối thủ đáng gờm, đáng nể. À, ngươi thử nói cho ta xem quan hệ của ông ta với Diệp Cáp Nhã thế nào”

“ Diệp Cáp Nhã chính là thượng phụ của Calipha, gia tộc của ông ta đời đời nắm giữ đại quyền ở Đại Thực. Hiện tại ba cha con của Diệp Cáp Nhã thâu tóm và nắm trong tay đại quyền về cả quân đội và chính trị” . Vừa nói xong điều này, Thôi Diệu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, cười nói bổ sung thêm: “ Bệ hạ, theo thần phỏng đoán thì Calipha đối với Đại Đường chúng ta sắp có một giai đoạn lịch sử hợp tác thú vị lắm đây”

“ Ngươi chẳng phải nói Diệp Cáp Nhã là thượng phụ của Calipha hay sao” Trương Hoán cười nhạt nói tiếp: “ Thế thì ông ta cũng giống như câu chuyện của Tần vương Doanh Chính năm xưa lật đổ Lã Bất Vi. Chuyện này đúng là có hứng thú thật”

“ Bệ hạ quả thật nói không sai một chút nào cả. Thần đã nghe chính miệng của Lạp Hy Đức nói, lần này Diệp Cáp Nhã tới Đại Đường là để thương lượng về việc trao đổi tù binh giữa hai bên. Nếu sự việc này thành công thì đó là công lao của Diệp Cáp Nhã, ngược lại nếu không thành công thì đó lại đổ lỗi cho Calipha sai lầm trong việc dùng binh dẫn đến thất bại Toái Diệp. Diệp Cáp Nhã sau chuyến này trở về Đại Thực thì Lạp Hy Đức sẽ không còn chỗ cắm rùi ở Ba Cách Đạt nữa” - “ Thì ra là như vậy” Trương Hoán chắp tay ra sau lưng, từ từ đi về phía cửa sổ, bất kể là Lạp Hy Đức hay Diệp Cáp Nhã chấp chính ở Đại Thực thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ thay đổi chính sách của mình đối với Đại Đường đâu. Trong mối quan hệ giữa quốc gia này với quốc gia kia thì lợi ích tuyệt đối mới chính là mục tiêu của mỗi bên. Trương Hoán biết rằng, Lạp Hy Đức chấp nhận hy sinh Hồi Hột. Trên thực tế sau chiến dịch Toái Diệp vừa rồi, rõ ràng là sức mạnh tổng lực của Đại Thực đã bị suy yếu rất nhiều, ít nhất là trong vòng mười năm nữa bọn chúng cũng không thể tổ chức được một chiến dịch Toái Diệp thứ hai được. Kể cả khi Đại Thực khôi phục được thực lực đi nữa thì kẻ địch thật sự của bọn họ chính là Bái Chiêm Đình ở phía bắc, chứ không phải là Đại Đường. Mà trong tình cảnh như vậy thì Hồi Hột thật ra cũng trở thành vô vị với bọn họ rồi. Cho nên việc Lạp Hy Đức buông tha Hồi Hột để “ thanh trừng nội bộ” nhằm thâu tóm và nắm cho thật chắc quyền lực vào tay mình. Dĩ nhiên khi đó Lạp Hy Đức sẽ là người nhận được lợi ích lớn nhất.

Nhưng Hồi Hột đối với Đại Đường luôn luôn có bất đồng. Hồi Hột là một dân tộc du mục phương bắc, trong tiềm thức của họ vẫn coi dân tộc Hán văn minh là tử địch. Bất kể bình thường bọn họ có kính cẩn, ngoan ngoãn nghe theo Trung Nguyên thế nào đi nữa, thì chỉ cần khi hậu biến đổi bất thường mọt chút, cuộc sống của họ bị khó khăn, thiếu thốn thì lập tức những tên du mục này lại đòi xuôi nam như một chuyện hiển nhiên. Cho nên Trương Hoán, nhân lúc Đại Đường và bản thân hắn còn đang trong lúc hùng mạnh, sung sức thì phải giải quyết hoàn toàn và triệt để vấn đề của cái dân tộc du mục phương bắc này. Còn về sự sống chết của Diệp Cáp Nhã thì có quan hệ gì tới Đại Đường cơ chứ.

Trương Hoán bỗng nhiên cảm thấy có chút bội phục cái tên Lạp Hy Đức này rồi. Tên Calipha này có thể tìm được điểm thăng bằng về lợi ích giữa hai nước quá là rất có đầu óc. Nghĩ tới đây rốt cuộc Trương Hoán cũng hạ quyết tâm, hắn quay lại nhìn Thôi Diệu một chút rồi bộ dạng như có chút áy náy cười nói: “ Trẫm thật sự nghĩ không ra còn ai thích hợp hơn ngươi làm sứ giả cho trẫm trong chuyện này. Ngươi có đồng ý vì trẫm mà đi Ba Cách Đạt một lần nữa để thay trẫm chuyển cáo tới Lạp Hy Đức, trẫm muốn trực tiếp gặp mặt ông ta vào một thời gian và địa điểm thích hợp” Thôi Diệu không chút do dự, khom người đáp: “ Thần xin tuân theo sự sai bảo của bệ hạ, dù muôn chết cũng không từ nan”

Trương Hoán nghe vậy cười lên ha hả, rồi nhẹ nhàng khoát tay áo, nói với Thôi Diệu: “ Ngươi đừng nói đáng sợ như vậy chứ. Giờ đây, ở khắp Đại Đường này chỉ có ngươi là người duy nhất hiểu rõ về người Đại Thực. Trẫm còn hy vọng ngươi sẽ đảm nhiệm trọng trách nặng nề là cầu nối văn hóa giữa phương đông và phương tây”

“ Đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của thần”

“ Thật vậy không” . Nụ cười trên môi Trương Hoán biến mất, hắn ngưng mắt nhìn Thôi Diệu, rồi nghiêm nghị nói: “ Nếu như thế, thì chuyện này sẽ tiêu phí thời gian bằng cả cuộc đời của ngươi đấy”

Thôi Diệu chậm rãi lắc đầu, trên nét mặt biểu lộ một vẻ vô cùng quyết tâm: “ Cho dù là phải dùng thời gian cả một đời đi nữa thần cũng không bao giờ hối hận”

Trương Hoán yên lặng nhìn Thôi Diệu, bản thân hắn cũng bị sự quyết tâm của Thôi Diệu làm cho cảm động. Trương Hoán lấy ra một tấm kim bài đưa cho Thôi Diệu nói: “ Đây là kim bài của trẫm, cho đến bây giờ trẫm còn chưa từng giao nó cho ai cả. Chỉ cần khanh có nó thì có thể tùy ý ra vào biên giới của Đại Đường, sẽ không có bất cứ ai dám gây khó dễ cho ngươi cả”

Thôi Diệu nhận lấy tấm kim bài, trong lòng hắn càng thêm cảm động sâu sắc với hoàng thượng. Hắn khom người thi lễ: “ Thần xin phép được cáo lui”

“ Ngươi chờ đã” Trương Hoán bỗng nhiên bảo Thôi Diệu đứng lại. Hắn liền đi tới trước mặt của tên thiếu niên anh tài này rồi vỗ vỗ vào bờ vai của hắn. Đôi mắt Trương Hoán như đôi mắt cáo biết mỉm cười, hắn nói với Thôi Diệu: “ Dù nói thế nào thù ngươi cũng là vãn bối của trẫm, ngươi có tâm nguyện gì thì cứ nói ra, biết đâu trẫm có thể giúp ngươi thì sao. Ví dụ như chuyện của ngươi với công chúa Hiệt Kiết Tư kia chẳng hạn”

Nghe tới đây, sắc mặt của Thôi Diệu bỗng đỏ lên, ngượng ngùng. Không biết tại sao hoàng thượng lại biết chuyện này chứ. Chẳng lẽ là tổ phụ đã nói cho cô cô hay sao. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có thể có khả năng này mà thôi, hay là phụ thân hắn nói nhỉ.

Trương Hoán dường như nhìn thấu tâm tư của Thôi Diệu, hắn khẽ mỉm cười nói: “ Thật ra đây là ý của cô cô ngươi, nàng sẽ tiếp nhận công chúa Hiệt Kiết Tư vào trong cung của nàng, giúp ngươi bớt đi một mối phiền não. Thực ra trẫm cũng là người trọng nhân tình, luôn hy vọng những người có tình trong thiên hạ có thể trở thành quyến thuộc của nhau. Còn về phần Phòng Mẫn, đương nhiên là môn đăng hộ đối với ngươi, nhưng nếu cứ ép các ngươi phải lấy nhau thì cuối cùng lại làm khổ nhau mà thôi. Cần gì phải làm như vậy chứ? Tổ phụ của ngươi nếu biết được kết quả như thế này thì chắc có lẽ ông ta ở dưới cửu tuyền cũng chẳng yên đâu. Cho nên trẫm cùng với cô cô ngươi đã bàn bạc và thống nhất, nhân dịp ngươi và Phòng Mẫn chưa đính hôn, trẫm sẽ đích thân ra mặt, giúp ngươi hủy bỏ hôn sự mà tổ phụ ngươi đã an bài với Phòng gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.