Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Chương 20: Nữ tử giang hồ Lâm Nhất Trinh



Đúng như suy nghĩ của Tô Bạch, liền nghe thấy tiếng ở ngoài vang lên!

Nàng mở to mắt, trơ mắt nhìn xe ngựa hoa mỹ nhanh chóng biến thành một đống vỡ vụn. Ánh mặt trời sáng rỡ như ngăn cản tầm mắt của nàng. Nàng theo bản năng nheo mắt lại, sau khi mắt thích ứng được với ánh mặt trời, rốt cuộc cũng trông thấy cô nương hiên ngang oai hùng đang ngồi trên lưng ngựa. Chỉ thấy lông mày của nàng rất rậm, y phục bó sát người hết sức rực rỡ, nhìn ra đó chính là cô nương trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết. Lúc này nàng ta đang trừng mắt nhìn Băng Tuyết, trên mắt đều viết chữ tức giận rõ ràng.

Chỉ với điều này Tô Bạch đột nhiên sinh hảo cảm với cô nương này, nàng cũng bớt sợ ít phần.

Mà đội thị vệ theo sát bên cạnh Ngũ Hoàng tử đồng loạt rút kiếm sáng loáng, vây quanh xe ngựa, một con ruồi cũng không bay lọt! (thực ra nguyên văn bảo là giọt nước không lọt nhưng ta đổi thành con ruồi cho hợp văn phong vn. Hì hì) Mỗi người đều nhìn cô nương giang hồ như một tín hiệu nguy hiểm, dùng hành động bày tỏ bản thân mình có thể vì Ngũ Hoàng tử cao quý thanh nhã có chết cũng không chối từ!

“Cái đồ hồ ly mê hoặc người lại dám giành nam nhân với ta, thật đúng không biết xấu hổ!” Cô nương giang hồ thờ ơ, có lẽ không coi mấy tên thị vệ kia vào trong mắt, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Băng Tuyết, sát khí nồng đậm.

Tô Bạch đang vùi trong góc xe ngựa đã vỡ, âm thầm vỗ vỗ lưng Miêu Miêu, mắt ý bảo nó nằm ở xe ngựa này, lại lôi kéo y phục Tiểu Hắc, liếc mắt một cái, Tiểu Hắc đã hiểu, vì vậy hai người cùng lén ra khỏi xe ngựa.

Ngũ Hoàng tử vẫn định thần như cũ, vụng về nhìn lại nơi phát ra âm thanh. Tô Bạch rất rõ ràng, thứ hắn có thể thấy nhiều nhất cũng chỉ là một khối màu đỏ mà thôi, nhưng Ngũ Hoàng tử mị hoặc điên cuồng lại có phần chắc chắn về vòng vây không lọt ruồi, chỉ nghe hắn hết sức tỉnh táo nói: “Người tới là ai?”

Cô nương không câu nệ tiểu tiết kia cầm roi da vung bành bạch trong không trung hai vòng, cất cao giọng nói: “Bản cô nương đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Lâm Nhất Trinh!” người kia hết sức hào khí cũng không bị cản trở.

Sắc mặt Băng Tuyết có chút tái nhợt, đôi mắt yếu ớt nhìn người ngồi trên ngựa và đám thị vệ cùng với hai người đứng sau nàng. Mặc dù hai người đó không biết người nào đã phế tay, công lực bị tổn hao khá nhiều, lúc này cũng cưỡi ngựa lên phía trước, chắn trước xe ngựa. Cái này đại khái chính là lực lượng chân thực!

Ngũ Hoàng tử tiếp tục không xao lòng, nheo mắt nhìn Nhất Trinh: “Lâm cô nương, cô nương ngăn cản đường Bổn Vương về nước là vì cớ gì?”

Lâm Nhất Trinh nhìn chằm chằm Băng Tuyết, giận dữ: “Cái đồ hồ ly cả ngày chỉ biết hát dâm ca diễm khúc mị hoặc người khác, nếu không phải nàng ta hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn thối nát, bản cô nương đã sớm cùng giáo chủ lập gia đình rồi!” quả thật nghe đã rơi nước mắt, thấy đã hận! Trên đời này sao còn có một Tiểu Tam không có da mặt như vậy!

Sắc mặt Băng Tuyết càng lúc càng trắng bệch.

Tô Bạch tiếp tục đi đến bên cạnh xe ngựa……

Ngũ Hoàng tử gật đầu một cái, trong mắt còn có ba phần kinh ngạc và tò mò, nhưng cũng không phát biểu quan điểm gì, chỉ tiếp tục nói: “Đã như vậy, cô nương muốn xử trí nàng ta như thế nào?”

Lâm Nhất Trinh nghiến răng ken két, nhìn Băng Tuyết khó nén tức giận: “Giết nàng ta, tế đoạn tình cảm đã chết đi của bản cô nương!”

Nàng nói là ‘tế đoạn tình cảm đã chết của bản cô nương’ mà không phải là ‘đoạt lại nam nhân mà bản cô nương yêu’.

Tô Bạch hảo cảm với nàng tăng lên ba mươi phần trăm. Như vậy cô nương đã bỏ được giáo chủ phong lưu, chỉ tập trung sự bi phẫn mình đã thua một cô nương hát diễm khúc mị hoặc.

Ngũ Hoàng tử nghe vậy, gật đầu một cái, trấn định nói: “Đã như vậy, nếu không phải Lâm cô nương ghét bỏ thì đi cùng chúng ta, chờ sau khi Bổn Vương kết thúc chuyện nhà, lập tức thả người, mặc cho cô nương xử trí.”

Tô Bạch gãi gãi đầu, chuyện nhà của Ngũ Hoàng tử hắn có quan hệ gì với Băng Tuyết, chẳng lẽ còn muốn trước hết để cho Băng Tuyết và Lục đệ của hắn ngủ một giấc cho đỡ thèm rồi mới thả người? *trí tưởng tượng quá phong phú ~~~*

Lâm Nhất Trinh cũng mặc kệ việc nhà hay không, giọng nói giờ cao lên quãng tám, quả quyết phản bác: “Không được! Bản cô nương hiện tại rất muốn giết ả ta, nếu không trong lòng sẽ tích tụ nhiều tức giận, ăn cơm cũng không còn hứng thú!”

Ngũ Hoàng tử nhíu mày, nheo mắt, mắt hết nhìn Lâm Nhất Trinh lại nghiêng đầu nhìn Tô Bạch.

Tô Bạch đã đi đến bên cạnh xe ngựa, thấy được ánh mắt Ngũ Hoàng tử, không thể làm gì khác hơn là cười gượng: “Tiếp tục, ngài cứ tiếp tục, không cần để ý đến ta….”

Ngũ Hoàng tử cau mày nheo mắt nhìn nàng, nói: “Cô nương kia muốn giết ngươi, ngươi không sao cả sao?”

Tô Bạch, Miêu Miêu và Tiểu Hắc: “………” một tiếng sét đánh xuống, cả tập thể cứng ngắc.

Băng Tuyết: “…………..” một tiếng sét đánh xuống, nháy mắt trố mắt.

Hai kẻ đứng sau: “……………” một tiếng sét đánh xuống, lúc này ngốc trệ.

Không khí yên tĩnh quỷ dị này kéo dài thật lâu, Ngũ Hoàng tử hồn nhiên không hay, tự mình nói: “Thì ra trên đời này thật sự có một nam nhân chịu được cái mũi củ tỏi, khuôn mặt rỗ, miệng như chậu máu, đúng là Bổn Vương thật coi thường ngươi.”

---------------------Trí nhớ quay ngược lại.

Trong cuộc thi hoa khôi, bên ngoài nhà vệ sinh:

Tô Bạch sửng sốt, không dám tin nhìn hắn, ngay sau đó nhảy về sau một bước, đưa tay che ngực thật chặt, phòng bị nhìn hắn: “Đừng đánh lão nương! Lão nương thích Phượng Vương gia tà mị vĩ đại!”

Ngũ Hoàng tử khinh bỉ, liếc xéo: “Hứ! Thẩm mỹ của Bổn Vương vẫn bình thường. Ngươi phải biết mũi ngươi củ tỏi, khuôn mặt rỗ, miệng như bồn máu, đời này đừng nghĩ đến chuyện có nam nhân nào chịu đựng được!”

---------------- thu hồi trí nhớ.

Băng Tuyết càng trố mắt to hơn.

Cuối cùng Tô Bạch cũng phục hồi tinh thần, co quắp khóe miệng, ngay sau đó than thở, nhìn Ngũ Hoàng tử nói: “Mặc dù ta cũng là người hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn.Nhưng ta cũng không kham nổi danh hiệu ‘hồ ly mị hoặc lòng người’. Danh hiệu này vừa khác biệt vừa mới mẻ, càng xúc động lòng người…. Danh hiệu như thế sao có thể dùng trên người ta! Danh hiệu như thế chỉ xứng với Băng Tuyết cô nương! Mặc kệ là hồ ly mị hoặc, Băng Tuyết còn không hổ!”

Ngũ Hoàng tử nheo mắt, tò mò: “Lâm cô nương không phải tìm ngươi mà tìm Băng Tuyết hả?”

Tô Bạch cắn răng: “Dạ!”

“Ừm, Bổn Vương đã nói trên thế gian này căn bản không có nam nhân nào chịu được cái mũi củ tỏi, khuôn mặt rỗ, miệng như bồn máu, trong lòng đang kinh ngạc, thì ra là Bổn Vương tìm sai đối tượng rồi.”

Nói như vậy cũng không sai, nhưng đấy không phải là điều quan trọng trước mắt!

“Chỉ là Bổn Vương cảm thấy cướp đoạt mánh khóe xấu xa này, căn bản không giống tác phong của Băng Tuyết cô nương, cho nên mới theo bản năng cảm thấy đối tượng Lâm cô nương báo thù chính là ngươi.” Ngũ Hoàng tử không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu.

Phụt! Tô Bạch suýt chút nữa bị những lời này của hắn gây sốc, Ngũ Hoàng tử nói chuyện quả thật có trình độ, vòng vo mắng Băng Tuyết xấu xa, quá hỉ cảm rồi!

Tuy lúc hắn nói bóng gió Băng Tuyết còn nhân tiện nói cả bản thân mình, nhưng vì hai chữ ‘xấu xa’ ở trên, Tô Bạch quyết định đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân tha thứ cho hắn lần này.

Nàng trộm nhìn Băng Tuyết, quả nhiên mặt Băng Tuyết lúc xanh lúc đỏ lúc đen thật sự rất đa dạng!

Lâm Nhất Trinh ngoài xe ngựa cũng không có nhiều kiên nhẫn hoang phí, nâng giọng lên quãng tám một lần nữa rồi nói: “Ta không cố ý mạo phạm Hoàng tử, nhưng kính xin Hoàng tử để lại Băng Tuyết, ta cũng dễ dàng giết ả ta xả hận!”

----- tiểu yêu tinh, được, tiểu yêu tinh rốt cuộc cũng thể hiện rất tốt hình tượng buồn chán của Băng Tuyết cực kỳ sinh động.

Lúc này Miêu Miêu nhảy xuống xe ngựa, Tô Bạch và Tiểu Hắc vội vàng cũng leo xuống.

Giọng nói của Lâm Nhất Trinh truyền tới: “Như vậy thật xin lỗi, Ngũ Hoàng tử….” vừa dứt lời liền phi thân bay về phía Băng Tuyết, lòng bàn tay xuất một chưởng hướng về nàng ta, dễ nhận thấy hận ý nồng đậm trong đó….

Tô Bạch, Tiểu Hắc và Miêu Miêu nhanh chóng lui về phía xa, muốn làm lơ chuyện này.

Ngũ Hoàng tử nheo mắt, cũng không tính tiến lên ngăn cản…. Nếu như hắn nhớ không lầm, lần trước hắn tiến lên ngăn cản, kết quả là miệng phun ra máu tươi đỏ cả cái khăn che mặt. Cho nên lần này hắn thật sự đã nhận đủ bài học.

Băng Tuyết hô to một tiếng: “XX!” *là sao @@*

Vừa hô xong, hai người của nàng ta nháy mắt đồng loạt bay ra, quyết liệt ngăn cản chưởng kia của Lâm Nhất Trinh!

Quả nhiên là chân tình!

Tô Bạch mở to mắt, nhìn lên màn biểu diễn Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc!

Nhưng cùng lúc đó lại phát hiện Băng Tuyết nhân dịp kẽ hỡ đó chạy thẳng đến chỗ Tô Bạch!

Tô Bạch đầu óc trống rỗng, nàng cảm thấy lúc này Băng Tuyết chạy tới mình chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nàng xoay người một tay kéo Tiểu Hắc một tay vỗ lưng Miêu Miêu chạy về phía xa!

Sau lưng bước chân Băng Tuyết càng ngày càng gần, chỉ nghe một tiếng: “Thật xin lỗi, Tiểu Hắc.” Từ trong miệng nàng nói.

Tô Bạch ngẩn người, xoay người, phát hiện trong mắt Băng Tuyết hoàn toàn dứt khoát.

Lòng nàng run lên, Tiểu Hắc bên cạnh không cảm thấy gì khác lạ, mở to mắt cười rạng rỡ nhìn Tô Bạch.

Phía sau là một rừng cây hơi dốc xuống, Tô Bạch không chút nghĩ ngợi, nắm tay Tiểu Hắc chạy vào trong.

Nhưng nàng lỡ nhịp với hắn.

Nàng quay đầu, trơ mắt nhìn Băng Tuyết nắm lấy cánh tay hắn chắn trước ngực nàng ta, còn đối mặt với chưởng phong của Lâm Nhất Trinh.

Tô Bạch lần đầu tiên từ khi sinh ra biết thế nào là pha quay chậm.

Chuyện xảy ra trong mắt Tô Bạch đột nhiên trở nên vô cùng chậm chạp, nàng trơ mắt nhìn từng sự kiện từng việc xảy ra trước mặt mình, để cho nàng có đủ thời gian suy nghĩ, mình rốt cuộc nên làm thế nào.

Đỡ, hay không đỡ, đây là một vấn đề.

Mấy ngày trước Tiểu Hắc đã đỡ cho nàng một chưởng, như vậy hiện tại có phải nàng nên báo ân hay không? Mặc kệ nàng là Tây Môn Tiểu Hận hay Tô Bạch, nàng luôn không thích thiếu người khác cái gì, bất luận là tiền bạc hay nhân tình.

Nghĩ đến đó, Tô Bạch chạy ra ngoài, chắn trước mặt Tiểu Hắc. Không biết vì sao bây giờ nàng cực kỳ giống một kẻ ngốc.

-------- Bốp!!!

Một chưởng nặng nề giáng xuống ngực, Tô Bạch chỉ cảm thấy ngực đau nhói, một ngụm máu tưới không chút lưu tình phun ra từ trong miệng nàng. Lúc nàng ngã xuống đất không biết gì, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là……….thì ra ngày đó cảm giác trào máu của Ngũ Hoàng tử là như thế …. Tiêu hồn!

Sau đó mắt trợn lên, ngã trên mặt đất, dưới lực hút của Trái Đất nhanh như chớp lăn xuống dưới, không biết xa chừng nào.

Miêu Miêu trợn to mắt sói, giận dữ, lúc này cũng nhảy lên đuổi theo Tô Bạch!

Lâm Nhất Trinh chăm chú nhìn lên, phát hiện đánh lầm người, lúc này lửa giận ngút trời chỉ vào Băng Tuyết tức giận mắng to: “Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, TMD, ta chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ, đê tiện như cô!” nói xong cũng đuổi theo Tô Bạch.

Tiểu Hắc sửng sốt ước chừng ba khắc mới phản ứng được! Lúc này hắn gào to một tiếng ‘tỷ tỷ’, rồi cũng sải chân đuổi theo! Nhưng lúc này cánh tay bị người khác sau lưng kéo lại.

Quay đầu lại thì ra là Ngũ Hoàng tử.

Chỉ thấy hắn nheo mắt, dõng dạc nói: “Tây môn cô nương đâu?”

Tiểu Hắc gấp đến độ nước mắt đều rơi: “Đừng kéo ta, ta muốn đi tìm tỷ tỷ, tỷ ấy lăn xuống đồi….”

“Không vội, không vội, tây môn cô nương Bổn Vương sẽ phái người tìm kiếm, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta tất nhiên sẽ trả lại cho người một tây môn tỷ tỷ nguyên vẹn.” Ngũ Hoàng tử vẫn bình tĩnh như cũ.

“Đứng kéo ta, ta phải đi tìm tỷ tỷ….”

Ngũ Hoàng tử không thèm để ý đến hắn, nháy mắt với một thị vệ bên cạnh, hắn tiến lên, nhất thời Tiểu Hắc xụi lơ, hôn mê.

“Tiểu Hắc, ngày hôm đó thực sẽ phải bắt đầu, Bổn Vương cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, nếu nhật thực xảy ra, không lấy được nước giếng sẽ là vô cùng đáng tiếc….” giọng nói của Ngũ Hoàng tử trong chốn rừng núi trở nên hết sức ẩn hiện.

Băng Tuyết sững sờ, đưa tay vuốt ve bụng mình, nhìn nơi Tô Bạch biến mất, lẩm bẩm nói: “Đừng hận ta, ta chỉ là, vì tiểu bảo bảo của ta….”

Ngũ Hoàng tử đi ở trước, quay đầu lại, nhìn Băng Tuyết, đôi mắt sáng ngời: “Kính xin Băng Tuyết cô nương nhanh chút, bỏ phí thời gian đúng là rất có lỗi.”

ánh mắt kia khiến Băng Tuyết không khỏi hoảng hốt, nàng miễn cưỡng cười với hắn một tiếng, cúi đầu đi theo.

Nàng đi tới chỗ hai người của mình, mắt nén lệ đỡ họ dậy. Hai người này cũng rối rít trầm mặc, có lẽ trong một đêm bởi vì không biết kẻ nào phế tay nên đã từ cao thủ biến thành phế vật, võ công bây giờ so với trước đây chênh lệch quá lớn, lúc này nhìn nàng không nói lời nào.

Băng Tuyết nhìn hai gương mặt anh tuấn trước mặt, lạnh giọng: “Mặc kệ là ai, ta nhất định giúp các người báo thù.”

Tựa như giận dỗi, nhưng cũng giống như một lời hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.