Nàng mở mắt lần nữa, phát hiện nam nhân đầu tóc trắng vẫn nhìn nàng không chớp mắt như cũ.
Tô Bạch cuống cuồng, khí huyết dâng trào, cặp mắt bắt đầu mê ly! Đây không phải là do nàng xấu hổ, mà bởi vì mặc kệ đối diện với bất kỳ một cô gái nào cũng là một nam nhân dung mạo đẹp đẽ, khí chất cao quý tất nhiên cũng sẽ sinh ra phản ứng như vậy.. Cho nên Tô Bạch trong lòng thầm tha thứ cho phản ứng của mình lúc này.
Nàng cũng không dám ngắm loạn, chỉ là ngu ngơ nhìn vào ánh mắt của hắn, càng nhìn càng cảm thấy…mất hồn.
Hắn tiến lên trước một bước, trực tiếp ôm nàng vào ngực, vùi đầu vào hõm cổ nàng cọ xát, nhếch miệng với nàng, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, trong mắt tồn tại nhu tình và khí phách nhỏ nhẹ kêu nàng một tiếng: “Bạch Bạch. “
Hơi thở nam nhân này nháy mắt vây quanh người nàng, cảm giác như đã từng quen biết đã lâu.
Tô Bạch cảm giác lỗ mũi có chút ê ẩm, nàng không biết lúc này khó chịu ở đâu đến, hình như có chuyện gì đó đã vượt qua dự liệu của nàng.
Nàng nghe được giọng nói của mình vang lên khe khẽ, dường như mang theo vài chút kiên nhẫn không thể tưởng tượng nổi: “Là Miêu Miêu sao? “
Hắn nhìn nàng, nhíu mày, khí phach: “Nàng cứ nói đi. “ Mắt nheo lại, tóc bạc bay phất phơ trong gió, vẽ ra hình ảnh tuyệt đẹp, chói mắt khác thường.
Tô Bạch hít sâu hai cái, nhanh chóng thoát khỏi lòng hắn, chỉ vào hắn lớn miệng mắng: “Mẹ kiếp! Miêu Miêu của lão nương bị người ta thấy hết rồi! “ một lần mắng vừa đưa tay cởi áo khoác trên người mình khoác trên người hắn.
Miêu Miêu tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, ý nói mình không ngần ngại đối với việc không mặc y phục chút nào, nhưng cũng mặc cho Tô Bạch giày vò thân thể mình, giúp mình mặc quần áo vào.
Chẳng qua Tô Bạch nhìn chiếc áo khoác khoác trên người hắn bỗng nhiên bó sát người, im lặng một hồi. Vóc dáng Tô Bạch bình thường đã cao, nhưng đứng chung một chỗ với Miêu Miêu bỗng nhiên trở nên nhỏ bé. Áo khoác của nàng khoác trên người Miêu Miêu thế nào cũng chỉ thấy không hợp. Chỉ là dù không hợp đi chăng nữa cũng đã che kín phần bộ vị quan trọng, so với khỏa thân cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc này bốn phía vẫn ngốc trệ như cũ, không cách nào khôi phục tinh thần. Mới vừa rồi bọn họ không nhìn thấy gì hết….. A!!! Nhất định là như vậy….!
Tô Bạch đi thẳng đến trước mặt Ngũ Hoàng tử đang trố mắt nhìn, tức giận nói: “Ta nói Ngũ Hoàng tử mị hoặc cuồng luyến biết, ngài đại nhân đại lượng, có thể cho ta mượn áo khoác, ta nhất định cảm ơn đại ân đại đức làm trâu làm ngựa cám ơn cho ngài! “
Ngũ Hoàng tử trừng mắt, thu hồi cặp mắt mê ly, chỉ ngón tay dài hướng về phía Miêu Miêu tóc bạch kim phiêu lãng, ngơ ngác nói: “Hắn, là nó…. “
Tô Bạch cũng nhìn về phía Miêu Miêu, buồn bực nói: “Ta cũng vậy không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Miêu Miêu nhà ta làm sao đột nhiên biến thành người rồi…. “
Ngũ Hoàng tử vẫn giữ giọng điệu sững sờ như cũ: “Hắn là yêu quái? “
Tô Bạch lúc này bình tĩnh lại, gầm lên: “Ngươi mới là yêu quái, cả nhà ngươi đều là yêu quái…. “
Ngũ Hoàng tử nheo mất, ý vị không rõ nhìn nàng nói: “Muốn y phục của Bổn Vương, có thể, chỉ là…. “
Trong lòng Tô Bạch hết sức rõ ràng khinh bỉ Ngũ Hoàng tử, nhưng là nàng muốn nhờ người ta, vẫn nên bình tĩnh là ốt hơn, vì vậy nàng tiếp lời: “Nói đi, điều kiện gì? “
“Để cho hắn xuống đáy giếng lấy cho Bổn Vương một ít nước giếng. “
Tô Bạch không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt, trong giọng nói mang theo ba phần chê cười: “Ngũ Hoàng tử, ngài cảm thấy y phục của ngài có thể sánh với sinh mệnh của Miêu Miêu, ta sẽ chọn ngài sao? “
Dứt lời, nàng trực tiếp xoay người, tính rời đi, lại phát hiện chẳng biết Miêu Miêu lúc nào đã xuất hiện phía sau nàng, dọa nàng giật mình.
Chỉ thấy hắn ngẩng đầu, mái tóc bạch kim tung bay trong không trung, cũng không thèm nhìn tới người khác, chỉ nhìn chằm chằm Tô Bạch, cúi đầu, mặt nghiêm túc nói nhỏ vào bên tai nàng: “Nàng muốn y phục của hắn? “
Tô Bạch vừa định giải thích, liền không thấy bóng dáng trước mặt đâu. Một khắc sau đã thấy y phục của Ngũ Hoàng tử đã bị xé thành vô số mảnh vụn tung bay trong gió, giống như một vũ điệu đẹp nhất thế gian bái tế cho sinh mệnh ngắn ngủi của chính mình…
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Mà bóng dáng khí phách kia nhanh chóng di chuyển trên không trung, sắp sửa làm cho người ta hoa mắt thì rốt cuộc dừng lại, trong không trung vô số mảnh vụn đã không thấy đâu nữa, định thần nhìn lại, thì ra tất cả đều nằm trong tay hắn.
Nụ cười khóe miệng rực rỡ, vươn tay, tựa như tranh công đưa cho nàng vô vàn mảnh vụn y phục của Ngũ Hoàng tử: “Cho. “
Tô Bạch nhìn hắn vô tội đầy thương hại, giống như đang nhìn một kẻ ngốc!! *sói ca, ta thất vọng!!!*
Chẳng qua may là Tô Bạch dù ngượng ngùng thế nào cũng so với Ngũ Hoàng tử trong khoảnh khắc chỉ còn lại quần vẫn chưa lấy lại tinh thần thì tốt hơn nhiều.
Miêu Miêu nhìn thấy ánh mắt Tô Bạch nhìn chằm chằm quần của Ngũ Hoàng tử, gật đầu một cái, sáng tỏ: “Thì ra ra là nàng muốn quần. “ dứt lời vừa lắc mình định đi lên phía trước xé.
Tô Bạch vội vàng kéo hắn lại, ngăn cản nói: “Không không không, ta không muốn, ta không muốn quần. “
“Không cần sao? “ hắn cau mày.
“Không cần! Thật không cần! “ Tô Bạch lắc đầu như trống bỏi.
Miêu Miêu lúc này mới thu hồi bước chân, chỉ là ôm nàng trong ngực, không nói tiếng nào. Tô Bạch thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu, thật là may, thật may là không xé quần Ngũ Hoàng tử, nếu không hậu quả sẽ là bị Hoàng thất Lăng quốc chém bổ, cả nàng và Miêu Miêu!
Miêu Miêu đưa tay ôm nàng, lại cảm thấy không đủ, dứt khoát bế nàng lên, để nàng cùng tầm với mình, dính vào lồng ngực mình.
Ưm, mềm mại, thoải mái.
Tô Bạch tối sầm mặt, vừa muốn phản kháng, liền nghe thấy một tiếng vui mừng bên cạnh vang lên: “Tỷ tỷ! Miêu Miêu! “
Miêu Miêu quay đầu nhìn hắn, sau đó ‘hứ’ một tiếng.
Tô Bạch nhô đầu ra khỏi ngực Miêu Miêu, cười rạng rỡ với Tô Hắc: “Tiểu Hắc! “
Miêu Miêu khó chịu, tiếp tục ‘hứ’. *soái ca @@ ghen*
Đám người xung quanh lúc này mới hồi hồn, đều chỉ chỉ trỏ trỏ!
“Ánh sáng vừa rồi…. Trời ạ, chẳng lẽ là ta nhìn nhầm…. “
Không biết người nào bắt đầu gào thét, quần chúng vây quanh rối rít chạy trốn, rất nhanh sau đó đã không thấy một bóng dáng tăm hơi nào! Chỉ còn lại một mình Lâm Nhất Trinh đứng ở đó, sững sờ.
Tô Bạch nhìn tình huống xung quanh, im lặng một hồi, xoay người nhìn lên đài cao.
Chỉ thấy trên đài cao, ngồi ngay ở giữa là lão hoàng đế, đôi mắt nhìn Miêu Miêu tràn đầy sợ hãi. Thân thể run rẩy đến mức không nói nên lời. Bên cạnh Lục Hoàng tử tuy trấn định hơn hoàng đế một chút, nhưng rõ ràng cũng chưa lấy lại tinh thần. Về phần Băng Tuyết cùng hai tên thân thích, Tô Bạch cũng coi thường.
Đáng tiếc tên đầu sỏ gây chuyện lại hồn nhiên chưa tỉnh, tự mình ôm Tô Bạch cười khúc khích, không muốn buông.
Ưm. Thì ra hắn chính là một kẻ đần. *haha…. Hài!!*
Có lẽ nàng nên giúp hắn thông minh lên một chút, Tô Bạch nghĩ như vậy, dù sao thế giới loài người và thế giới loài sói không giống nhau.
Ngũ Hoàng tử cuối cùng cũng khôi phục thần trí, liếc nhìn thân thể mình chỉ còn độc mỗi chiếc quần, không những không buồn mà còn vui vẻ nói với Miêu Miêu: “Tốc độ thật nhanh! “
Miêu Miêu tạm thời không nghe thấy, tự mình cười khúc khích với Tô Bạch.
Tô Bạch cảm giác đầu mình có chút đau: “Khụ, Miêu Miêu, Ngũ Hoàng tử nói chuyện với ngươi đấy. “ (không biết nên sửa xưng hô của tỷ với Miêu Miêu như thế nào nữa)
Miêu Miêu nhìn nàng: “Nha. “
Tô Bạch chảy mồ hôi lạnh, tiếp tục: “Không phải ngươi nên bày tỏ chút gì với hắn sao? “
Miêu Miêu nghe vậy, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói bống nhiên lạnh lùng: “Chớ nói chuyện với ta, phiền. “
Tô Bạch: “……….. “
Ngũ Hoàng tử: “………….. “
Ưm, có một số việc nên từ từ, không gấp được, không gấp được…. Tô Bạch cố nén việc giật khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này đáy giếng bỗng vang lên tiếng nước chảy róc rách, ánh mắt Ngũ Hoàng tử sáng lên, vội vàng ra lệnh cho thị vệ lấy thùng hứng.
Lúc này Băng Tuyết cũng không kiềm chế đi xuống, kéo hai người của mình đi tới bên cạnh giếng, lấy tay múc một ít nước cho vào trong miệng hai người kia.
Tô Bạch nhìn nàng ta và hai người kia, lại nhìn Miêu Miêu trước mặt mình. Rất tốt, nhan sắc-toàn thắng, phong cách – toàn thắng, tất cả toàn thắng!
Nàng rốt cuộc cũng cảm giác thế giới này tồn tại ánh mặt trời, nụ cười trên môi không ngưng được, trực tiếp đưa tay ôm Miêu Miêu, cố hạ thấp giọng nũng nịu: “Ai ôi ~! Miêu Miêu a, diện mạo của ngươi đúng là tuyệt mỹ, ta yêu ngươi chết mất! “
Miêu Miêu nghe vậy, trong đôi mắt phượng ngập đầy ý cười, hiển nhiên hắn rất hưởng thụ những lời này.
Băng Tuyết nghe vậy, nhìn nàng một cái, lại nhìn mắt Miêu Miêu, trên vẻ mặt chứa mấy phần phức tạp.
Đáng tiếc, không đợi nàng phức tạp cái gì, chỉ nghe trong không trung vang lên một tiếng quát giận dữ: “Tiện nhân! “ một màu đỏ xoẹt qua trong không trung, Lâm Nhất Trinh hiện thân, đứng trước mặt nàng.