Chỉ thấy trong phòng có một tiểu nha hoàn đang đánh mắt đưa tình nhìn Miêu Miêu miệng đầy dầu mỡ, Miêu Miêu mắt sáng nhìn đùi dê nướng trong tay, dường như miếng thịt dê còn đáng yêu mê người hơn Tô Bạch!
Tô Bạch đen mặt, từng bước đi về phía Miêu Miêu, đôi mắt thâm tình nhìn khối thịt dê trong tay Miêu Miêu, trố mắt đưa tay vuốt qua thịt dê, há to miệng gặm một miếng.
Miêu Miêu tiếp tục nháy mắt, dáng vẻ kinh ngạc vô cùng đáng yêu.
Vẻ mặt tiểu nha hoàn tối lại, lúc này lớn tiếng nói: “Cô nương sao phải giành thức ăn với nam nhân, không cảm thấy quá mất mặt sao?”
“Ngươi!” gương mặt tiểu nha hoàn lúc đỏ lúc trắng hết sức đa dạng, không cãi lại được, cuối cùng chỉ giận dữ phất tay áo rời đi.
Tô Bạch nhìn theo bóng lưng của nàng ta, khóe miệng nâng lên nét cười.
Mắt thấy khung cảnh ngoài trời càng lúc càng mờ, Tô Bạch lo gặm thịt dê, không chú ý tới vẻ mặt lúc này của Miêu Miêu.
Chỉ thấy hai mắt càng lúc càng mờ mịt, đôi mắt đẹp không ngừng di chuyển, rốt cuộc không chống đỡ nổi, mắt tái đi đập đầu mạnh vào bàn. Một tiếng ‘phịch’ vang lên khiến Tô Bạch giật mình!
Tô Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi miếng thịt dê, nhìn Miêu Miêu đang hôn mê không hiểu, trong lòng lo lắng chuyển hắn đến giường! Nàng lấy một ly trà lạnh trên bàn, trực tiếp dội lên mặt Miêu Miêu, vỗ vỗ thật mạnh vào mặt Miêu Miêu, la lớn: “Miêu Miêu, Miêu Miêu ngươi làm sao vậy, Miêu Miêu…”
“Hứt! Á, thật là đau…..” lông mi Miêu Miêu rốt cuộc cũng động, tỉnh lại.
Tô Bạch nhìn hắn, sửng sốt. chỉ thấy lúc này Miêu Miêu lại biến đổi sang một phong cách khác, hiển nhiên là biến thành một tiểu bạch thỏ. Ít ngày trước Tô Bạch còn khóa tất cả các cửa sổ lại, không để Miêu Miêu có cơ hội sử dụng, cho nên không phát hiện hôm nay nàng mới được tận mắt chứng kiến!
Chỉ thấy hắn nhìn Tô Bạch, cười khúc khích, nhỏ giọng gọi: “Bạch Bạch,” dáng vẻ này thật giống với dáng vẻ ăn thịt lúc nãy.
Tô Bạch thử dò hỏi: “Miêu Miêu? Ngươi…”
Không đợi Tô Bạch nói xong, Miêu Miêu tiếp tục cười khúc khích với nàng: “Bạch Bạch.”
----- Tô Bạch coi như đã rõ ràng, ban ngày Miêu Miêu rất phách lối bá đạo, ban đêm sẽ biến thành một tiểu bạch thỏ đáng yêu. Nhưng TMD tính tình hắn biến đổi như thế nào, sự thông minh của hắn từ đầu đến cuối tương đương với đứa trẻ năm tuổi. Dáng vẻ si ngốc như trẻ con mãi mãi không đổi, mà đối với loại bệnh trạng này, theo y học chính là kém thông minh, trên giang hồ gọi là kẻ ngốc.
Ý thức trách nhiệm bỗng tràn ngập trong đầu Tô Bạch, là người giám hộ chịu trách nhiệm với hắn. Vì vậy rất cần thiết vì tương lai của hắn nàng phải giáo dục hắn, cho dù con đường chông gai trước mắt, nàng cũng sẽ không từ bỏ, càng không thấy lâm nguy mà sợ!
Tô Bạch chụp lấy cái đầu Miêu Miêu cười khúc khích với hắn, ánh mắt thương hại nói: “Miêu Miêu, từ nay về sau ta chính là mẹ ruột của ngươi.”
Miêu Miêu vẫn nhìn nàng, nhíu mày: “Bạch Bạch, lần này đến lượt ta ôm nàng.”
Tô Bạch gãi gãi lỗ tai, những lời này sao nghe quen tai thế này?
Quay lại cảnh trước đây:
-----Miêu Miêu nhíu mày, ôm nàng càng chặt hơn, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Hiện tại đến lượt ta ôm nàng.”
-------- Hơi thở ấm áp phả từ miệng hắn phả ra, từ từ quét vào trái tim nàng.
Chính là một câu nói như vậy đã khiến Tô Bạch lúc ấy vô cùng cảm động.
Nhưng cảnh tượng thay đổi, vẫn là ngươi như vậy, vẫn là câu nói như thế, cảm động lúc đó không còn, còn dư lại tiếng thở dài trong lòng Tô Bạch.
---------- Thì ra Miêu Miêu cũng chỉ biết tổng cộng từng này lời kịch.
Sóng mắt Miêu Miêu lưu chuyển, quả nhiên phong tình vạn chủng, cúi đầu cọ cọ vào cổ nàng, giọng hết sức điềm đạm đáng yêu: “Bạch Bạch, mỗi đêm ta đều ngủ ở cửa, cảm giác có chút lạnh.”
Tô Bạch trong lòng run lên, cúi đầu nhìn hắn: “Cửa?”
Miêu Miêu đương nhiên gật đầu một cái: “Nàng không cho ta vào phòng, ta dĩ nhiên muốn ngủ ở cửa.”
Tô Bạch trầm mặc, nàng không ngờ rằng buổi tối lúc mình ngủ, Miêu Miêu cũng ngủ ở cửa. Khó trách mấy đêm này nàng ngủ vô cùng tốt, thì ra là bởi vì có Miêu Miêu bảo vệ ở cửa.
Trong lòng nàng đau xót, đưa tay ôm cổ Miêu Miêu, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ không, sẽ không….”
Miêu Miêu cười hết sức dịu dàng, dưới ánh trăng vô cùng xinh đẹp.
Tô Bạch sờ sờ đầu hắn: “Có dây thừng không?”
“Có.” Miêu Miêu cười khúc khích lấy từ trong tủ ra.
Tô Bạch gật đầu một cái, nhận lấy, bắt đầu bận việc.
“Bạch Bạch, tại sao nàng phải cột tay ta và mép giường vào chung một chỗ?”
“Bạch Bạch, tại sao nàng cũng phải trói chân ta?”
“Bạch Bạch, nàng đi đâu, dây còn chưa cởi ra….!”
“Phạch…………!” tiếng cửa khóa trái.
Miêu Miêu bị trói thành bánh chưng, nằm ở trên giường nhìn Miêu Miêu biến mất khỏi cửa phòng, một khắc biến mất kia nàng nhìn hắn tàn nhẫn nở nụ cười lạnh lùng, mị hoặc mà cuồng luyến nói: “Sáng mai ta tới cởi ra.”
Miêu Miêu cả đêm không ngủ, mắt sợ hãi nhìn bóng đêm xung quanh hắn, nhưng hắn cũng không thể nào tự kiềm chế trong đêm tối này.
Sáng hôm sau, Tô Bạch còn chưa tới. Nha hoàn đưa thức ăn đến gõ cửa, không để ý tới, tiếp tục giữ nguyên tình trạng như vậy.
Sáng hôm sau nữa, Tô Bạch vẫn chưa tới. Nha hoàn đưa thức ăn tới gõ cửa, giận giữ mắng mỏ cút đi, tiếp tục giữ nguyên hiện trạng.
Ngày thứ tư, Miêu Miêu hung hăng hít hà mùi trong không khí, giật mình nhận ra mùi của Tô Bạch trong phạm vi năm dặm đã trở nên vô cùng nhạt mới biết Tô Bạch đã xảy ra chuyện. Lúc này hắn tru một tiếng sói, sợi dây trên người tự đứt, tựa như một trang giấy, đá văng cánh cửa phòng, chạy thẳng tới nhà trước. Mái tóc bạch kim tung bay trong gió, bộ mặt tức giận, vộn vàng kéo Lục Hoàng tử đang chuẩn bị hôn lễ hỏi. Miêu Miêu nghiến răng nói, Lục Hoàng tử tức giận, lúc này thông báo cho Ngũ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử dẫn theo Tô Hắc và một đội quân bắt đầu tìm kiếm khắp thành.
Trên đây là trải nghiệm của Miêu Miêu.
Tô Bạch vỗ tay một cái, trói Miêu Miêu hết sức ổn thỏa, lúc đóng cửa nũng nịu nói cho hắn biết: “Tiểu Miêu Miêu, sáng mai ta tới cởi nhé.”
Tô Bạch trở về phòng của mình, nằm ở trên giường ngủ hết sức an bình.
Chỉ là đợi đến lúc nàng mở mắt……..
Nàng nhìn nhà ngói ở đây hoàn toàn xa lạ, bên cạnh mình là một đống đậu nành đang ngâm trong nước, bên cạnh đậu nành là một tảng đá mài lớn, bên trên tảng đá mài lớn có một nam nhân râu ria tầm bốn mươi tuổi đang nhìn rất bỉ ổi.
Nàng mở trừng hai mắt, có chút không phản ứng kịp.
Lúc này động tác xay đậu nành của tên nam nhân râu ria kia cũng dừng lại, xoay người, cười với Tô Bạch, càng cười càng thấy bỉ ổi, bởi vì hàm răng cửa của hắn đều là màu đen.
Tô Bạch còn phản ứng không kịp.
Sau khi nam nhân râu ria cười với nàng xong, lại bắt tay vào làm, bộ mặt thẹn thùng đi tới bên cạnh Tô Bạch, nhìn nàng, nhỏ giọng gọi: “Bà xã…”
Tô Bạch như bị trúng sét giữa trời quang, chẳng lẽ nàng lại xuyên qua? Và còn là xuyên qua thành ‘Cưỡng ép làm ruộng’?
“Bà xã, nàng yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ nàng miệng rộng, nhà ta không có gì cả, chỉ là có rất nhiều đậu hũ, nàng cứ ăn hết mình, đừng khách khí….” Nam nhân râu ria nhìn nàng, vẻ mặt xấu hổ biến thành màu đen.
Tô Bạch nổi da gà khắp người, nàng cố gắng đứng lên, lại phát hiện người không chút sức lực, lắc đầu một cái, khuôn mặt kinh hãi: “Ta không phải vợ ngươi, ngươi nhận lầm người rồi!”
Nam nhân râu ria đen mặt khẽ mỉm cười, ngoắc ngoắc miệng coi như trò cười, nói với nàng: “Ta cho Đào nhi một lượng bạc, đã mua lại nàng rồi, cho nên bây giờ nàng là người của ta.”
Tô Bạch thề cho tới bây giờ nàng không có tức giận như vậy, là ai có thể tùy tiện mua bán người? Còn có Hoàng thượng, còn có thiên lý, còn có luật pháp?
Nàng nhìn hắn, giọng lạnh lùng: “Ta không phải vợ ngươi, ngươi nghĩ sai rồi!”
Nam nhân râu ria lộ vẻ bi thương, nén nhịn nói: “Bà xã hung dữ của ta đã bị Đào nhi cho tiền bỏ về quê rồi, tạm thời sẽ không trở về, ta có thể thừa dịp mấy ngày này chiêu nạp nàng làm tiểu thiếp, hôm nay đậu hũ ta bán ngon lắm, ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc, bà xã!”
Tô Bạch mở to mắt, TMD! Thì ra một nam nhân râu ria như vậy cũng không đến phiên nàng làm chính thất, nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp?
“Ngươi thật sự muốn lấy ta làm tiểu thiếp sao?” Tô Bạch nhìn hắn, mặt mũi quỷ dị, đột nhiên khẽ mỉm cười, nhìn hắn nhíu mày. “nói thật cho ngươi biết, trên người ta đã không còn sạch sẽ, nhưng nếu ngươi thật lòng muốn lấy ta, ta cũng không sao cả.”
Nam nhân râu ria trừng mắt nhìn, trố mắt nói: “Cái gì không sạch sẽ?”
Nam nhân râu rai run lên, vẻ mặt đưa đám nói: “Bà xã, nàng đừng nhìn ta như vậy, quá, quá xấu…”
Tô Bạch: “…………”
Nam nhân râu ria này thở dài: “Thôi, ngày khác đưa nàng trở về, cô nương xấu như vậy, ta thật không tiếp nhận nổi….”
Tô Bạch: “……” hoàn toàn không cảm thấy vui mừng.
Hai người cứ như vậy qua mấy ngày, Tô Bạch mỗi ngày đều ở trong đống đậu hũ nhìn hắn, thử dò xét nói: “Ngươi sẽ không phải là Trần đậu hũ chứ?”
Nam nhân râu ria quay đầu, lắc đầu một cái: “Ta không phải họ Đậu.” (Thực ra dịch ra tiếng việt là Trần đậu hũ = họ Trần + đậu hũ, nhưng lão này lại nghe theo tiếng trung là Đậu hũ trần)
Tô Bạch cau mày.
“Chỉ là ta thường nghe người ta gọi ta như vậy.” nam nhân râu ria lại nói.
Tô Bạch: =!
Mãi cho đến ngày thứ tư, trong thành rốt cuộc có động tĩnh.
Tô Bạch thân thể lười biếng nằm ở cửa ra vào, một tí hơi sức cũng không có, không biết rốt cuộc bị trúng độc gì. Một đại mụ đi qua trong miệng thốt ra lời giận dữ: “Lục Hoàng tử Ngũ Hoàng tử cùng hành động, không biết đang tìm thứ gì, nhìn từ xa đúng là kinh ngạc đến ngây người, sao lại có người đẹp đến như vayaj1”
Tô Bạch hếch mày, trong lòng có chút vui mừng. Nàng thật sự thật sự rất nhớ tên ngu ngốc kia, coi như ban ngày hắn chỉ biết mắng nàng thích quyến rũ nam nhân, buổi tối nhìn nàng cười khúc khích gọi Bạch Bạch, nhưng nàng vẫn luôn không ngừng nghĩ đến hắn.
Đang suy nghĩ nơi xa xuất hiện một bóng dáng, tóc bạch kim tung bay, mắt phượng sắc bén, chạy như điên về phía Tô Bạch.
Phía sau hắn, có mấy dáng hình quen thuộc, hốc mắt Tô Bạch ê ẩm.
Thật xa, Miêu Miêu liếc nhìn nàng, hắn dừng lại ở cửa, nghiến răng thì thầm: “Cửa tiệm đậu hũ trần ký?!”
Đọc xong, ánh mắt hung ác bắn về phía Tô Bạch lệ nóng quanh tròng: “TMD! Thậm chí còn dám câu dẫn nam nhân đậu hũ!”
Tô Bạch: “……=”
Lúc này Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử và Tô Hắc sau lưng Miêu Miêu cũng đuổi đến, Ngũ Hoàng tử che mặt nhìn Tô Bạch nói một hơi: “Thật may là mũi hắn tốt….”
Vừa đúng lúc này, Trần đậu hũ nghe tiếng, từ trong nhà chạy ra. Sau khi thấy rõ người trước mắt, sửng sốt, miếng đậu hũ trong tay rớt phịch xuống đất, trở nên nát bấy.
Mà Tô Hắc bên cạnh Ngũ Hoàng tử, thân hình lay động, giọng nói không thể tưởng tượng được nhìn Trần đậu hũ gọi: “Cha….”