Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Chương 42: Vi phu là sói, một đêm bảy lần



Tô Bạch tựa đầu vào ngực Miêu Miêu, mùi hương trên người Miêu Miêu phả vào trong mũi, hết sức an tâm.

“Tiếp theo, có phải nên trở về Hạ Lan quốc rồi không?” Tô Bạch nhìn khoảng không trước mặt, trong mắt hình như lóe lên tia sáng mờ ảo.

Miêu Miêu cười khẽ, ôm nàng đi thật nhanh.

Lúc này trời đã tối thui, hai người dừng lại ở một khách điếm trong thành, đi vào, chuẩn bị ở lại qua đêm.

“Hai vị khách quan…” Tiểu nhị thấy Miêu Miêu, mái tóc bạch kim chói mắt thì ngẩn người, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nói: “Hai vị khách quan, thuê phòng ngủ hay dừng chân ăn uống vậy ạ?”

“Thuê phòng, một gian phòng.” Miêu Miêu bình tĩnh mở miệng.

“Đừng, đừng, đừng, hai gian, hai gian phòng.” Tô Bạch nhanh chân chen miệng.

Miêu Miêu nhìn nàng, liếc xéo: “Hai gian phòng? Nàng trả bạc?”

Tô Bạch giựt giựt khóe miệng, vỗ vỗ ngực: “Bạc lão nương có! Nói hai gian thì hai gian đi!”

Miêu Miêu không để ý tới, nháy mắt ý bảo tiểu nhị, tiểu nhị sáng tỏ, cong đuôi chạy đi chuẩn bị.

Tô Bạch khóc không ra nước mắt, mặc dù nàng và Miêu Miêu ngủ chung một giường đã thành thói quen, nhưng điều kiện tiên quyết lúc đó là Miêu Miêu là Miêu ngốc, không phải Miêu tà khí ngay trước mắt này!

Thân thể nàng cứng ngắc, khụ khụ, cười ngây ngô, lên gian phòng lầu hai.

Dùng bữa tối trong phòng, Tô Bạch cứng ngắc, nhìn Miêu Miêu từ đầu đến cuối cứ lạnh lùng, vẻ mặt đau khổ mở miệng: “Miêu Miêu, chàng… chàng không muốn ra ngoài một chút sao?”

Miêu Miêu nghiêng đầu lấy tay chống đầu, mắt phượng dưới ánh đèn càng thêm đẹp hơn, đặc biệt là đôi môi, hồng hào quyến rũ, khẽ mở miệng thong thả nói: “Không muốn.”

“………” Tô Bạch nghiến răng, có chút hoang mang, vừa vặn thật sự rất ngứa, không còn cách nào, tự mình đi ra cửa – ngay cả cơ hội tắm mà cũng không cho nàng thì đúng là không để cho người ta sống nữa rồi!

“Nàng đi đâu?” Miêu Miêu gọi nàng lại.

“Tắm! Tắm!” Tô Bạch nghiến răng khạc ra hai chữ, sắp sửa chạy ra cửa.

Miêu Miêu kéo tay nàng lại: “Để ta đi gọi nước.”

“Hả?” Tô Bạch nghiêng đầu.

Miêu Miêu nhìn nàng một cái, ra cửa gọi tiểu nhị mang nước lên, lại quay về phòng định thần ngồi ở bàn.

Tô Bạch vùi ở trong góc, mắt nhìn Miêu Miêu đầy oán niệm.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên: “Công tử, nước của phu nhân ngài đây ạ.” Tiếng tiểu nhị vang lên ngoài cửa.

Miêu Miêu đi ra mở cửa, để tiểu nhị đi vào, sau khi tiểu nhị đổ nước xong đi ra ngoài, không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng.

‘Tô Bạch cảm giác mặt mình nhất định đã biến từ màu đỏ thắm sang đỏ đen rồi.

Miêu Miêu cũng không để ý tới, tự mình cởi quần áo.

“Này này?” Tô Bạch sửng sốt hơn.

Miêu Miêu quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng không muốn cởi y phục sao?”

Cởi y phục, nàng đúng là muốn cởi y phục, nhưng trọng điểm là “Sao chàng lại cởi y phục?” Tô Bạch ngạc nhiên hỏi.

Miêu Miêu bình tĩnh đáp: “Dĩ nhiên là để tắm.”

“Đây là nước tắm của ta.” Tô Bạch cảm thấy tư tưởng có chút chập chập.

“Không, là nước tắm chung của chúng ta.” Vẫn tiếp tục bình tĩnh nói.

Ngoao, nàng thật muốn ngoáy tai!

Tô Bạch run rẩy chỉ tay vào hắn: “Nam nữ sao có thể tắm chung với nhau!”

Miêu Miêu liếc nàng một cái, dáng vẻ phong tình vạn chủng: “Ta và nàng luôn tắm cùng nhau, chẳng lẽ nàng quên rồi sao? Nàng quên, nhưng ta chưa quên.”

Lúc này y phục trên người hắn đã cởi hết, lộ ra nửa người trên trắng trẻo, thứ tự phân minh, tràn đầy mỹ cảm, Tô Bạch chỉ cảm thấy máu đã xông lên đỉnh đầu, cuống cuồng dời ánh mắt đi, sợ mình bỗng nổi thú tính vật ngã Miêu Miêu rồi lăn lộn.

Đáng tiếc Miêu Miêu không có ý định bỏ qua cho nàng, thân thể trần truồng từ từ đi tới sau nàng, đưa tay ôm thân thể nàng, nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Bạch Bạch, làm nương tử của ta nhé.”

Lòng Tô Bạch run rẩy, cảm thấy vừa cảm động vừa vui sướng – cái này có phải là cầu hôn không hả?

Còn nhớ rõ hôn lễ Lâm Nhất Trinh hôm đó, nàng vô cùng đố kị và chua xót, thương cảm cho cuộc đời này của mình không có cơ hội mặc áo nương tử - dù không có áo nương tử, dù chỉ là một hôn lễ đơn giản, cũng đủ để nàng mừng rỡ không kiềm chế rồi.

Lúc đó trong lòng nàng không hi vọng, mà hắn chỉ có trí thông minh của đứa trẻ năm tuổi.

Không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, tiếng trống đập liên hồi, Tô Bạch cố gắng giữ vững bình thản, nhưng trong giọng nói vẫn có chút hồi hộp, chỉ nghe nàng nói: “Được…!”

Hắn ôm nàng, đồng ý một đoạn nhân duyên với nàng, nàng như một giấc mơ, đồng ý yêu nhau trọn đời với hắn.

Tình yêu tới nhanh chóng nóng bỏng, tình sinh tình, ái sinh ái, đơn giản làm bạn bên một người đến hết đời.

Miêu Miêu đưa tay cởi đai lưng trên người Tô Bạch, Tô Bạch không nói gì, mặc cho Miêu Miêu hoạt động.

Từng xiêm áo rơi xuống trên nền đất, mặt Miêu Miêu dính một lớp phấn hồng, Tô Bạch cúi đầu, không dám nhìn hắn. *ôi 2 người còn ngại ngùng nữa*

Không khí bên trong trong lành, Tô Bạch có chút xấu hổ, đưa tay đặt ở trước ngực, cúi thấp đầu yên lặng bò vào trong thùng tắm. Miêu Miêu cũng không nói gì, đi vào sau nàng.

Có đôi khi, vô thanh thắng hữu thanh, ví dụ như…khụ, ngươi hiểu mà. *hic hic ta đập bàn, ta không hiểu*

Cho nên khi Miêu Miêu từ phía sau dán lưng lên thân thể Tô Bạch thì Tô Bạch không nói một câu, dĩ nhiên điều này không có gì đáng nói, chẳng lẽ muốn nàng phát ra tiếng kêu lớn ‘ngừng lại đi, ngừng lại đi’, đương nhiên là không thể nào.

Mà sau khi lăn lộn một lần ở trong bồn tắm, hai người không biết lúc nào đã lăn lộn trên giường.

Nhưng cũng có lúc, là tiếng của ai đó. Thí dụ như…

Sau khi Miêu Miêu muốn năm lần còn chưa đủ, Tô Bạch rốt cuộc nổi giận, cả người bủn rủn tự mình nhắc nhở bản thân – hôm nay trước mặt mình đúng là một con sói, là một con sói! Một con cầm thú đang chiến đấu!

“TMD! Còn kết thúc hay không!” Miêu Miêu nằm trên người nàng đang chuẩn bị tiếp tục rốt cuộc cũng dừng lại, ngẩng đầu từ trước ngực lên, nhìn bộ mặt đang tức giận của Tô Bạch, nhíu mày, rốt cuộc chịu leo xuống khỏi người nàng, ôm nàng vào trong ngực mình. Cuối cùng, nhỏ giọng nói vào bên tai nàng: “Vi phu là sói, cả đêm bảy lần.”

Tô Bạch: “………” kẻ nàng chọc phải quả nhiên là sói!

Kết quả là sang ngày hôm sau, cả người Tô Bạch đều đau nhức, ngủ thẳng đến trưa, nhưng vẫn còn rất mệt mỏi. Nàng giận dữ nhìn Miêu Miêu đang nhàn nhã uống trà trước bàn, không biết vì sao trong đầu nàng đột nhiên nhảy ra bốn chữ ‘mặt người dạ thú’. Chậc, đúng là chuẩn xác, không sai chút nào.

Miêu Miêu nhìn nàng: “Đã tỉnh rồi hả?”

Tô Bạch không để ý tới, kéo chăn đi tới bên giường lấy y phục, trong lúc lơ là để lộ bộ ngực trắng nõn, chỉ là lúc này đã hiện đầy điểm xanh hồng.

Ánh mắt Miêu Miêu căng thẳng, hơi thở nguy hiểm.

Tô Bạch vội vàng mặc y phục tử tế vào rồi mới dám ló đầu ra, mặt bởi vì như thiếu dưỡng khí, kìm nén đến mức đỏ bừng, chân mềm nhũn, đứng trước cửa sổ thở hổn hển, hồi lâu sau mới định thần lại, sau khi rửa mặt xong mới nhìn Miêu Miêu tức giận nói: “Đi, lên đường đi!”

Miêu Miêu đứng lên, ôm nàng vào ngực, nàng nhìn hắn giống như một đứa ngốc dùng tay bế nàng, lúc này mới mở cửa phòng.

Rời khỏi khách điếm, gọi một chiếc xe ngựa, hướng thẳng về kinh thành.

Tô Bạch tựa vào ngực Miêu Miêu, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Miêu Miêu hỏi.

“Ta vẫn phải nhìn chàng như một đứa ngốc nữa sao?” Dường như theo bản năng, Tô Bạch lẩm bẩm nói.

Đợi sau khi phản ứng kịp, Tô Bạch mới nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, liên tiếp phủ nhận: “Không không không, ý ta là, được rồi, là ta tự nói ta.”

Miêu Miêu đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, nói: “Nàng sợ ta sao?”

Tô Bạch sửng sốt, nhìn hắn – sợ sao? nàng không biết. Nàng chỉ biết nàng cũng không dám đối đãi với Miêu Miêu như trước nữa, trong lòng có chút lo lắng – đây được gọi là sợ sao?

“Bạch Bạch không cần phải sợ ta, ta vẫn là ta, cũng không thay đổi.” Miêu Miêu than thở.

Tuy lời nói như vậy, nhưng nàng…vẫn cảm thấy sợ.

“Ta phải làm sao mới có thể giúp nàng không còn sợ hãi?”

Tô Bạch nghe vậy, cau mày suy nghĩ một chút, chốc lát, đôi mắt tinh nghịch ngước lên nhìn hắn: “Học tiếng gà gáy cho ta nghe đi!”

“…………….”

“Vịt kêu?”

“……………”

“Chó sủa! Chó sủa đi!”

“……….. Gâu!”

“Hử?”

Nàng vuốt vuốt lỗ tai, không dám tin nhìn hắn, lại phát hiện sắc mặt Miêu Miêu nhiễm hồng, nghiêng đầu đi.

Tô Bạch ôm lấy hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, nhẹ giọng gọi: “Đồ ngốc!”

“Nàng vui vẻ, ta cũng chiều.” Miêu Miêu trở tay ôm nàng, nhẹ giọng nói.

Khoảng cách giữa hai người gần hơn, thật không hề khó khăn.

Chạy mấy ngày đường, Miêu Miêu, Tô Bạch cuối cùng cũng tới được Kinh Thành, chỉ là lúc này đầu đường cuối ngõ đều ồn ào thảo luận hai chữ - Băng Các.

Tin đồn, Băng Các này là do một nam nhân thần bí dựng nên.

Tin đồn, nam nhân thần bí này diện mạo tuấn mỹ, có thể không có người nào từng thấy qua diện mạo thật của hắn.

Tin đồn, Băng Các này chỉ tiếp những người trong tầng lớp quan lại quyền quý.

Tin đồn, lí do nam nhân thần bí dựng Băng Các này, chỉ vì một nữ nhân….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.